Phó Thành đứng dậy, đôi mắt cũng đỏ hoe, “San San thực xin lỗi, lần này là anh không biết xấu hổ, về sau chúng ta cũng không cần lại liên hệ.”
Dứt lời, anh ta xoay người rời đi, để lại ba người nữ sinh trong phòng cùng với tiếng khóc lớn của San San.
Tống Tĩnh Tĩnh cùng Uẩn Ngọc mắt to trừng mắt nhỏ, qua một lát, Tống Tĩnh Tĩnh đi đem cửa phòng đóng lại, vắt khô khăn đưa cho San San lau mặt, “San San, đừng khóc, chia tay một tên tra nam như vậy thì về sau cậu còn có thể gặp một người tốt hơn.”
Bàng San San khóc đầy mặt nước mắt nước mũi, “Ba bốn năm trước lúc bọn mình mới quen biết, lúc ấy cũng đã có nữ sinh theo đuổi anh ấy, ảnh cũng chưa từng nói một lời nào với mình.”
“Tâm tư của đàn ông sao lại thâm sâu như vậy chứ, còn có, còn không phải là cái mua nhà sao? Nhà ai mua không nổi nha, nguyên một bộ phòng ở mình đều có thể mua cho anh ta, ô ô……”
Uẩn Ngọc, Tống Tĩnh Tĩnh vẻ mặt phức tạp: Nhà của bọn mình chính là mua không nổi a.
“Tĩnh Tĩnh, Tiểu Ngọc Nhi, các cậu nói……” San San vẫn còn thút tha thút thít, “Chuyện này có phải hay không nên trách bản thân mình?”
“Nếu mình sớm một chút dẫn anh ấy đi gặp ba mẹ mình thì chuyện này sẽ không xảy ra có phải hay không?”
“Mình nói nhà mình mở tiệm cơm, anh ấy, anh ấy như thế nào lại cảm thấy mình mua nhà không nổi đâu?” Nhà cô mở chính là khách sạn lớn năm sao.
Uẩn Ngọc không nhịn xuống, mở miệng khuyên nhủ: “San San, đừng khóc, căn bản không đáng, tà niệm của Phó Thành nặng như vậy, bề ngoài thì văn nhã, lông mày cong xuống, cằm thì nhọn dài, môi mỏng, đầu mắt thì có nốt ruồi, đây chính là tướng mạo lăng nhăng hoa tâm.”
“Kỳ thật hai ba năm trước anh ta cũng đã có mối quan hệ xá© ŧᏂịŧ với nữ sinh kia rồi, chẳng qua là nói gần nhất mới đồng ý mà thôi.”
“Cho nên mặc kệ cậu có làm gì đi chăng nữa thì anh ta cũng đều không phải lương xứng.” Bàng San San khóc càng thương tâm.
San San khóc nửa giờ, đôi mắt sưng đỏ, khẳng định không thể đi ra ngoài ăn cơm, Tống Tĩnh Tĩnh đi bên ngoài mua ít đồ ăn đóng gói về, cô cũng không chịu ăn.
Tống Tĩnh Tĩnh cùng Uẩn Ngọc tùy tiện ăn một chút sau đó làm bạn San San, lúc ấy cô ấy thậm chí không chịu nói chuyện, cô cảm thấy tình cảm ba năm đều là cho chó ăn hết.
Tới rồi nửa đêm 11 giờ, Bàng San San khóc mệt ngủ rồi.
Tống Tĩnh Tĩnh lo lắng nói: “San San sẽ không có việc gì đi.”
Uẩn Ngọc nói: “Đừng lo lắng, khóc ra tới thì tốt rồi, San San sẽ không có việc gì, về sau đều sẽ trôi chảy thuận lợi, còn sẽ có một người đàn ông vô cùng yêu cậu ấy xuất hiện.”
Tĩnh Tĩnh muốn nói rồi lại thôi, một trong những người bạn tốt nhất của cô, thật sự từ một sinh viên danh giáo, biến thành một người ngưu bức hống hống* đoán mệnh đại sư.
(*Ý là lợi hại, trâu bò.)
Hai người tắm xong rồi cũng đi ngủ, ba người nằm chung trên một chiếc giường yên lặng đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, 4 giờ rưỡi Uẩn Ngọc cũng đã tỉnh dậy, Tống Tĩnh Tĩnh nghe thấy động tĩnh, mơ mơ màng màng hỏi: “Tiểu Ngọc Nhi, hiện tại cậu phải đi đến ga tàu cao tốc hả?”
Uẩn Ngọc ừ một tiếng, “Mình đi rửa mặt trước sau đó sẽ đi xe đến đó, mấy ngày này tan làm, cậu nhớ đến ở cùng với San San đấy, cậu ấy khẳng định rất thương tâm.”
Tống Tĩnh Tĩnh ngáp một cái, nói, “Cậu đi rửa mặt nhanh đi rồi còn đi về nữa, bằng không trễ tàu bây giờ, nhớ rõ đi trên đường ghé mua đồ ăn sáng đấy, đừng nhịn đói. trong khoảng thời gian này buổi tối mình đều sẽ lại đây ngủ cùng San San.”
Uẩn Ngọc đi toilet rửa mặt đánh răng, lúc ra ngoài thì nhỏ một ít linh tuyền vào trong bình nước, trong khoảng thời gian này Tĩnh Tĩnh cũng ngủ ở đây, làm như vậy thì các cô ấy đều có thể uống đến.
Lúc Uẩn Ngọc ra cửa thì cũng đã năm giờ, Uẩn Ngọc kêu một chiếc taxi, một tiếng rưỡi sau cô cũng đã ngồi trên tàu cao tốc.
Ga tàu cao tốc ở Đế Đô cũng là cao lớn tráng lệ huy hoàng, Uẩn Ngọc đi chuyến tàu 6 giờ rưỡi, lúc này ở ga tàu cũng đã có không ít người rồi.
Cô làm theo lưu trình ở trong ký ức sau đó đi thẳng đến vị trí của mình, cho đến khi ngồi xuống rồi cô mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cô cũng từng là cô công chúa cao quý, nhưng hai cái thế giới cách cách biệt một trời một vực, đối với mọi thứ ở hiện đại cô cứ thấy hốt hoảng không chân thật.
Cô mùa chính là ghế hạng hai, hoàn cảnh không tồi.
Quê nhà của Uẩn Ngọc là một thị trấn nhỏ ở một tỉnh lớn tuyến ba tuyến bốn của Hoa Quốc, trấn Hòa Tiên thành phố Xương Thủy.
Trong thị trấn này còn có không ít thôn trang, một trấn nhỏ như vậy cũng có thể nuôi lớn được hai ba mươi vạn người, mà ở Hoa Quốc, nơi giống trấn nhỏ như vậy có rất nhiều.
Lúc cô còn nhỏ thì trấn trên rất nghèo, hiện tại kinh tế phát triển lên, làm đường, trên cơ bản từng gia đình đều xây dựng nhà lầu xinh đẹp hết, cũng chỉ có nhà của cô là vẫn giữ lại căn nhà trệt nhỏ.
Mẹ của Uẩn Ngọc, Phùng Tú Trinh sau khi ly hôn, tâm trạng hậm hực lại bị tai nạn tàn tật chân trái, sau khi dưỡng bệnh một năm còn phải chăm sóc trong nhà già trẻ, cũng không thể đi làm.
Cũng chỉ dựa vào mười mấy mẫu đồng ruộng ở trong nhà mà nuôi lớn ba đứa con, chị gái của cô sau khi tốt nghiệp cấp ba, bởi vì thấy mẹ quá vất vả nên không học đại học.
Đi ra ngoài tìm việc làm kiếm tiền học phí cho em trai em gái, học phí đại học của Uẩn Ngọc đều là Uẩn Lan kiếm được, còn có học phí của Uẩn Thịnh.
------------
Dịch: Thiên Hà