Phó Thành hơi hơi cong eo nhìn chăm chú Bàng San San, “San San, em giúp giúp anh đi, anh đang cần rất gấp hai mươi vạn này, anh sẽ trả lại cho em mà.”
Nếu không có lời của Tiểu Ngọc Nhi, hai mươi vạn cô vẫn là có, cộng thêm ba năm tình cảm của bọn họ, Bàng San San cơ hồ sẽ lập tức đồng ý cho mượn tiền.
Chính là lại có lời nói của Tiểu Ngọc Nhi nên cô bỗng nhiên lại cảm thấy hoảng hốt, Phó Thành tại sao lại mượn tiền? Tại sao lại chia tay? Là mượn tiền xong thì chia tay cô ngây sao?
Cô nhịn xuống hoảng loạn ở trong lòng, tính toán nói dối, “Phó Thành, em mới đi làm, ở đâu ra hai mươi vạn cho anh mượn.”
Cô chưa từng nói hoàn cảnh trong nhà cho Phó Thành biết, chỉ nói ba mẹ cô đều là người địa phương, chỉ làm ăn nhỏ ở Đế Đô.
Gia cảnh như vậy ở Đế Đô, thì thật sự không khác gì những cô gái có gia cảnh bình thường khác.
Mặc dù trong nhà có chút tiền tiết kiệm, mỗi tháng cô cũng có vài vạn tiền tiêu vặt, thẻ phụ của ba cô cũng có một cái, nhưng trước nay cô cũng không có xài tiền lung tung.
Ăn mặc bình thường, ra đường đều là đi tàu điện ngầm, đi chợ còn trả giá nữa.
Phó Thành vội la lên: “San San, nhà em cũng là ở Đế Đô, có quen biết ai hay không, có thể hay không cho anh mượn trước hai mươi vạn.”
Bàng San San khóc ròng nói: “Phó Thành, anh nói cho em, anh rốt cuộc mượn tiền để làm gì?”
Phó Thành không nói lời nào, sau một lúc lâu mới giọng khàn khàn nói: “San San, tình cảm của chúng ta như vậy, mà ngay cả chuyện này em đều không muốn giúp anh hay sao?”
Anh ta vừa mới nói xong thì cửa phòng đã bị đá văng ra, anh ta nhìn thấy Uẩn Ngọc cùng Tống Tĩnh Tĩnh đứng ở cửa.
Tống Tĩnh Tĩnh nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Phó Thành, vừa rồi nghe thấy San San tức giận thì cô đã ngồi yên không được rồi.
Lôi kéo Tiểu Ngọc Nhi tới cửa nghe lén, thế nhưng lại nghe thấy Phó Thành mượn tiền San San, cô nhớ tới Tiểu Ngọc Nhi đã từng tính mệnh cho San San.
Mê mang, khϊếp sợ lại tức giận, nghe lén một lát, thật sự nhịn không được nên đá văng cửa phòng ra.
Phó Thành sắc mặt có chút khó coi, gỡ xuống mắt kính, nhéo nhéo giữa mày, “Các người vào đây làm cái gì, đây là việc nhà giữa tôi và San San.”
Tống Tĩnh Tĩnh tức giận nói: “Phó Thành, anh có biết xấu hổ hay không, vừa mở miệng ra đã cùng San San mượn hai mươi vạn, anh mượn tiền để làm gì?”
“Thế nhưng còn dám dùng tình cảm để ép buộc San San, nếu anh thật sự có tình cảm với San San, làm sao anh lại có thể mở miệng ra nói chuyện này kia chứ?”
Bàng San San nhìn Uẩn Ngọc, biểu tình bất lực, hốc mắt đỏ lên, tựa hồ tưởng từ trong miệng Uẩn Ngọc biết được lúc trước tính mệnh là thật hay là giả.
Uẩn Ngọc lắc đầu, nhìn về phía Phó Thành, “Không biết có nên hay không nói một tiếng ‘chúc mừng’ đối với anh, nếu đều cùng người khác đính hôn lại gần kết hôn, thì không cần lại đến dây dưa San San của chúng tôi.”
“Ba năm quen nhau của hai người, hảo tụ hảo tán*, hà tất còn muốn gạt San San một đợt tiền tài.” (*chia tay bình yên, dễ hợp dễ tan)
Ý tứ của lời này quá rõ ràng, là nói Phó Thành sắp kết hôn, anh ta thậm chí còn chưa gặp mặt ba mẹ của Bàng San San thì tự nhiên không phải là cùng cô kết hôn rồi.
Gương mặt bình tĩnh của Phó Thành nứt ra một chút, chỉ còn lại có hoảng sợ.
Tống Tĩnh Tĩnh cùng Bàng San San trợn mắt há hốc mồm, San San thậm chí quên khóc thút thít, nước mắt treo ở trên má, bộ dáng có chút đáng thương.
Phó Thành gian nan nói: “Cô, cô nói bậy gì đó.”
Uẩn Ngọc nói: “Tôi nói cái gì, không phải trong lòng anh rất rõ rằng sao, Phó Thành.”
Bàng San San run môi nhìn anh ta, “Tiểu Ngọc Nhi nói có phải hay không thật sự? Anh cùng người khác đính hôn? Còn muốn cùng người khác kết hôn? Vì cái gì a?”
Không phải tình cảm của bọn cô rất tốt sao? Tại sao không nói một lời nào lại muốn kết hôn cùng người khác, “Cô ta là ai? Tại sao anh lại biến thành như vậy kia chứ.”
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng im ắng, ngay cả Tống Tĩnh Tĩnh cũng chưa nói chuyện.
Qua thật lâu sau, Phó Thành mới suy sút ngồi ở trên ghế phía sau, anh cúi đầu, gian nan nói: “San San, thực xin lỗi, anh cũng không muốn như vậy, chính là anh không có cách nào a, thế giới này quá thực tế.”
“Anh đến từ một nơi hẻo lánh, là hy vọng của gia đình, ta là trong nhà hy vọng, ai mà không thích Đế Đô, nơi phồn hoa tựa cẩm này, anh cũng muốn ở lại, chính là em cũng biết.”
“Giá nhà ở Đế Đô mắc cỡ nào, xin hộ khẩu khó ra sao, nhà em có thể cho chúng ta một ngôi nhà ổn định sao?”
“San San, nhà em chỉ là làm ăn nhỏ, nhà anh cũng không giàu có, muốn tiền mua nhà quá khó.”
“Lúc học đại học, có một bạn nữ theo đuổi anh, cô ấy theo anh ba bốn năm, hộ khẩu ở Đế Đô, gia đình cô ấy còn có thể giúp đỡ bọn anh trả tiền mua nhà.”
“Còn có thân thích là ông chủ của công ty lớn, còn trợ giúp qua bọn anh.”
“San San, thực xin lỗi, anh không chịu đựng được, lần này mượn tiền là bởi vì tiền nhà vẫn còn thiếu một chút nữa, San San, thực xin lỗi, anh không nên lừa gạt em.”
“Phó Thành, đồ khốn nạn!” Bàng San San gào khóc, cô như thế nào cũng chưa nghĩ đến, tình yêu của chính mình sẽ bị đánh bại bởi hiện thực.
Chính là anh ta cho rằng hiện thực cô cũng có thể giúp đỡ thực hiện nha.
Tống Tĩnh Tĩnh trợn tròn mắt ngơ ngẩn, Uẩn Ngọc không hé răng, cô cảm thấy San San không nói cho Phó Thành biết cụ thể gia cảnh nhà cô là một chuyện tốt.
---------------
Dịch: Thiên Hà