“Mình cũng mang hành lý theo, có gì ngày mai trực tiếp từ chỗ San San đi nhà ga là được.”
Hai cái bạn tốt tự nhiên là đồng ý, từ lần trước gặp phải bọn buôn người ở phố mỹ thực, các cô cũng có mười ngày rồi không gặp mặt.
Vị trí có chút xa, hiện tại tàu điện ngầm đều là người chen người cũng không thuận lợi, các cô trực tiếp thuê xe đi về chỗ ở của San San.
Kỳ thật Bàng San San ở Đế Đô có một bộ bất động sản, nhà cô thực giàu có, ở Đế Đô làm buôn bán.
Mấy năm trước đây ba mẹ cô mua cho cô, chính là nơi đó cách chỗ đi làm quá xa nên cô không ở đó, mà là trực tiếp thuê một nơi ở gần công ty, một phòng một sảnh, tiền thuê nhà đều phải hơn một ngàn.
Cô vừa mới thu dọn đồ vật xong thì Bàng San San đã nghe một cuộc điện thoại, là Phó Thành, nói là chờ lát nữa lại đây.
Phó Thành tốt nghiệp Học viện Kinh tế mậu dịch ở Đế Đô, so Bàng San San lớn hơn hai tuổi, bọn họ quen biết nhau lúc San San học năm nhất, khi cô đi ở xe điện ngầm bị móng heo quấy rầy.
Phó Thành nhìn thấy nên đã tiến lên đuổi người, toàn quá trình đều vẫn luôn che chở cô ở phía sau, sự nho nhã lễ độ đó khiến cho Bàn San San có hảo cảm.
Sau khi xuống tàu thì hỏi xin thông tin liên hệ, từ đó hai người quen biết nhau, mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại nói chuyện, nửa năm sau, Phó Thành cầm một bó hoa hồng to đến cầu hôn cô.
Bàng San San vốn dĩ đã có hảo cảm với Phó Thành, vì thế đỏ mặt mà đồng ý.
Lần cầu hôn đó, Uẩn Ngọc cùng Tống Tĩnh Tĩnh đều ở, các cô cứ cho rằng tình yêu tốt đẹp như vậy sẽ có kết quả thiên trường địa cửu*, nở hoa kết quả.
(*Thiên trường địa cửu: dài lâu, vĩnh cửu, tồn tại lâu dài như trời đất.)
Ngay cả Bàng San San cũng cho là như vậy, đến bây giờ cô vẫn cứ nghĩ sau này hai người sẽ kết hôn, xây dựng một mái ấm, cùng nhau có một bảo bảo đáng yêu.
“Mấy ngày nay anh ấy cứ tăng ca suốt.” Bàng San San cười đôi mắt cong cong, “Bọn mình đã không gặp nhau nửa tháng rồi, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn cơm đi.”
Tống Tĩnh Tĩnh cũng thế bạn tốt vui vẻ, “Tình cảm của cậu cùng Phó Thành cũng rất ổn định, cũng quen nhau ba năm rồi, có tính toán khi nào kết hôn không?”
Bàng San San cười tủm tỉm nói: “Tính đợi hai năm nữa, bọn còn chưa lớn tuổi lắm, công việc của anh ấy cũng chưa ổn định.”
Khoảng thời gian trước, Uẩn Ngọc đoán mệnh cho San San, nói không đến một tháng cô sẽ chia tay, chuyện này hai người đều quên mất.
Đại khái là còn chưa tiếp thu được bạn tốt từ một học sinh giỏi của học phủ cao cấp biến thành một người đoán mệnh đại sư, phong kiến mê tín.
Uẩn Ngọc khó mà nói nên lời, ngồi ở trên sô pha suy nghĩ chuyện trong nhà.
Nàng không biết thân thể của mẹ rốt cuộc thế nào rồi.
Một giờ sau Phó Thành mới đến, nơi làm việc của anh ta không ở bên này nên không quen đường, phải tìm hồi lâu, cộng thêm trời nóng nên lúc đến đây thì mồ hôi đầy đầu.
Anh ta mặc quần tây áo sơ mi, mang mắt kính tơ vàng, ăn mặc rất trang trọng, nhìn hào hoa phong nhã, anh ta cũng không nghĩ đến Tống Tĩnh Tĩnh cùng Uẩn Ngọc cũng ở nên ngơ ngẩn.
Bàng San San thấy anh ta đổ mồ hôi, nên cầm khăn ướt đưa qua để lau mồ hôi, “Phó Thành, không còn sớm nữa, ngày mai Tiểu Ngọc Nhi còn phải về quê quán một chuyến, tối hôm nay ở với em một đêm, bây giờ chúng ta đi ăn trước đi, sau đó về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Phó Thành nhìn về phía Uẩn Ngọc, “Đêm nay cô ấy ở nơi này sao?”
Uẩn Ngọc ngồi ở trên sô pha, an an tĩnh tĩnh nhìn lại anh ta.
Phó Thành cảm thấy ánh mắt của Uẩn Ngọc quá mức trắng ra, cứ như có thể thấy rõ nhân tâm vậy.
Anh ta quay đầu đi, che giấu sự hoảng loạn trong lòng, nắm chặt tay Bàng San San lôi kéo cô vào phòng, “San San, em vào đây, anh muốn nói chuyện với em một chút.”
Bàng San San còn quay đầu lại cùng hai người bạn tốt nói: “Hai người đợi chút a.”
Vừa đi theo Phó Thành hướng trong phòng vừa làm nũng nói: “Phó Thành, làm gì vậy nha, có cái gì mà không thể nói ở trước mặt Tiểu Ngọc Nhi cùng Tĩnh Tĩnh nha.”
Chờ đến hai người đi vào trong phòng, Phó Thành đóng cửa phòng lại.
Phòng khách, Tống Tĩnh Tĩnh cùng Uẩn Ngọc liếc nhau, Tống Tĩnh Tĩnh nghi hoặc nói: “Sao mình lại cảm thấy Phó Thành kì kì sao ấy.”
Uẩn Ngọc ừ một tiếng, không một lát thì đã nghe thấy âm thanh hơi cất cao của Bàng San San ở bên trong, “Anh đang nói cái gì?”
Phó Thành vội vàng nói: “San San, em nhỏ tiếng một ít, anh là có việc cần dùng gấp, em giúp……” Giọng nói hoàn toàn thấp hèn đi xuống.
Ngoài cửa, hai người nghe không rõ câu nói kế tiếp của anh ta, Tống Tĩnh Tĩnh mờ mịt nhìn Uẩn Ngọc liếc mắt một cái, không rõ bên trong đang tranh cãi điều gì tiếp theo.
Trong phòng, Bàng San San đều sắp tức giận đến muốn khóc, cô không nghĩ đến Phó Thành kêu cô vào phòng chính là bởi vì muốn cùng cô mượn tiền, mượn hai mươi vạn.
Cô vừa vội vừa tức, bởi vì cô nhớ lại nửa tháng trước, Tiểu Ngọc Nhi tính mệnh cho cô cùng với Tĩnh Tĩnh.
Nói cô sẽ ở trong vòng một tháng này chia tay, bạn trai sẽ mượn tiền của cô sau đó chia tay.
Cô vẫn luôn cho rằng đây không phải thật sự, loại chuyện này quá huyền huyễn, chính lời lời nói của Tiểu Ngọc Nhi lại thật sự linh nghiệm.
Vừa mới đến anh ta đã mở miệng mượn cô hai mươi vạn, có phải hay không qua không bao lâu nữa bọn họ sẽ chia tay?
Trong lòng cô nôn nóng nên nói chuyện hơi lớn chút.-----------
Dịch: Thiên Hà