“Chính là hai ngày trước về nhà nghe ba ngẫu nhiên nói, nguyên bản mẹ cô đã què chân trái rồi, lần này còn bị thêm đùi phải nữa, cũng chỉ có thể nằm trên giường.”
“Tuổi của bà nội cũng lớn rồi, Uẩn Thịnh cũng ở trọ tại trường học, chuyện đồng ruộng trong nhà đều không làm được, ba nói tính toán quay trở về thuê người làm thay.”
Uẩn Thịnh là em trai của Uẩn Ngọc, lúc trước Phùng Tú Trinh cùng Nghê Tuyết Kiều hai người không sai biệt lắm đều cùng lúc có thai.
Bởi vì ly hôn, Phùng Tú Trinh sinh non sinh ra Uẩn Thịnh.
Nghê Tuyết Kiều còn lại là đủ tháng mà sinh ra em trai của Uẩn Vi Vi là Uẩn Hạo Vũ, Uẩn Thịnh chỉ so với Uẩn Hạo Vũ lớn hơn hai tháng mà thôi, nhưng thể trạng lại khác nhau rất lớn, Uẩn Thịnh thì gầy yếu, còn vóc dáng Uẩn Hạo Vũ lại cao cao tráng tráng.
Lời mà Uẩn Vi Vi nói đều là sự thật, hai ngày trước cô ta nghỉ về nhà ăn tết thì nghe thấy ba mẹ đang khắc khẩu.
Ba thì nói Phùng Tú Trinh bởi vì chuyện đồng ruộng mà bị người ta đánh bị thương chân, trong nhà lại chỉ có người già lại không có người làm việc.
Nhưng hiện tại lại đang đúng mùa thu hoạch, ông tưởng về quê một chuyến thuê mấy người nông dân làm hết chuyện nhà nông ỏ ngoài ruộng.
Nhưng mẹ cô ta lại không đồng ý, nói là đã ly hôn mười mấy năm rồi, bà già đó cũng không nhận mặt ông ta nữa, vì cái gì còn phải quay về để bị mấy người đó mắng chửi.
Dù sao lúc cô ta quay trở về Đế Đô đi học thì ba mẹ cô ta vẫn còn cãi nhau.
Uẩn Ngọc không nói chuyện, xoay người rời đi, Uẩn Vi Vi nóng nảy, giữ chặt cô nói: “Cô có nghe thấy tôi nói gì không? Tại sao cô không quay về nhìn xem, cô quay trở về thì ba mẹ tôi đã phải không cãi nhau rồi.”
“Tôi thấy cô vẫn còn đi bộ ở trong trường chứng tỏ là vẫn chưa tìm được việc làm, không bằng quay trở về nhà nhìn xem trước đi.”
Uẩn Ngọc không để ý tới cô ta, tránh thoát tay cô ta quay trở về ký túc xá, làm Uẩn Vi Vi tức giận đến mức ngay tại chỗ dậm dậm chân.
Trở về ký túc xá, mặt Uẩn Ngọc có chút trắng bệch, trong lòng cô nhói đau.
Lại nói tiếp, cô kế thừa thân thể của Uẩn Ngọc, kế thừa ký ức của cô, tự nhiên tình cảm cũng sẽ cùng nhau kế thừa.
Trong lòng cô nhớ thương người nhà ở Đại Ngụy, chính là cô đối với người nhà Uẩn gia cũng là có tình cảm giống vậy, đó cũng chính là mẹ cô, bà nội, em trai cùng với chị gái nha.
Nhìn thấy Uẩn Vi Vi đồng dạng cô cũng sẽ chán ghét.
Biết Phùng Tú Trinh bị thương luôn cả đùi phải, cô nơi nào mà có thể chờ ở đây.
Cô nghĩ ở Đế Đô tạm thời cô không tìm thấy việc làm, còn không bằng về nhà một chuyến thăm mẹ cùng với bà nội, trước tiên giúp đỡ trong nhà vượt qua cửa ải khó khăn này trước đã.
Uẩn Ngọc gọi điện thoại cho Bàng San San, gửi mấy kiện hành lý nặng ký ở chỗ cô ấy trước.
Tống Tĩnh Tĩnh ở tại ký túc xá của công ty chỉ sợ là sẽ không có phương tiện.
Bàng San San biết là mẹ Uẩn xảy ra chuyện, vội vàng nói: “Tiểu Ngọc Nhi, cậu cứ thu dọn hành lý để ở trên giường rồi chạy nhanh đặt vé quay trở về đi, không cần phải quan tâm hành lý đâu.”
“Đợi lát nữa mình tan làm rồi sẽ kêu Tĩnh Tĩnh cùng Phó Thành qua dọn phụ, cậu cứ về nhìn xem dì thế nào trước đã, nếu không vội tìm việc thì cũng có thể ở nhà một đoạn thời gian cũng không sao.”
Phó Thành là bạn trai của Bàng San San.
Uẩn Ngọc nói lời cảm ơn sau đó cúp điện thoại, vội vàng dọn dẹp đồ vật.
Mấy đồ vật nặng hay cồng kềnh như chăn cô không tính mang trở về, lấy cũng chỉ là quần áo tắm rửa cùng với một cái máy tính bảng tương đối cũ.
Đồ vật cô đều nhét vào vali, sau đó cầm di động đặt vé tàu cao tốc, chuyến cuối là chuyến bảy giờ, nhưng bây giờ cũng đã sáu giờ hơn, cân bản là đến không kịp.
Cô chỉ có thể đặt vé 6 giờ rưỡi sáng ngày mai, kỳ thật nhà cô cách Đế Đô vài trăm km, nếu như ngồi xe lửa còn không biết phải ngồi bao lâu mới đến.
Hiện tại đất nước phát triển, có đường sắt có thể đi, không đến bốn giờ cô là có thể đến trong thành phố, lại ngồi xe còn phải mất hơn một giờ nữa.
Nàng gửi tin nhắn cho San San cùng Tĩnh Tĩnh, giải thích sáng sớm ngày mai mới quay trở về.
Chờ đến hai người tan làm thì đã chạy qua đây giúp cô dọn đồ, Uẩn Ngọc sớm chuẩn bị nước khoáng cho hai người, tự nhiên là bỏ thêm linh tuyền.
Lần sau cô tới Đế Đô không biết phải đợi đến khi nào đâu, linh tuyền đối người thường cũng là có hiệu quả rất lớn.
Một ít người á khỏe mạnh hoặc là bị bệnh lặt vặt cũng đều có thể được đến cải thiện, dùng lâu ngày còn có thể gột rửa kinh mạch, nhuận dưỡng da thịt, làm cho da thịt trắng trẻo mềm mại.
Còn người bị bệnh nặng thì có thể dần dần cải thiện, rốt cuộc đây là linh khí, đối với vạn vật trong thiên địa hay là con người thì đều là đồ bổ nhất.
Nếu như trực tiếp sử dụng linh tuyền thì hiệu quả càng kinh người, cho nên cô cũng không dám cho các cô ấy uống trực tiếp mà phải pha thêm nước vào.
Lần này Phó Thành không có tới, Bàng San San nói là bởi vì anh ta phải tăng ca, Uẩn Ngọc nhìn tướng mạo của Bàng San San, thở dài.
Nguyên bản đã nói là San San cùng với Tĩnh Tĩnh mang hành lý về là được rồi, nhưng đột nhiên Uẩn Ngọc lại ra tiếng nói: “Mình đi cùng với các cậu đi, ngày mai phải quay về rồi, cũng không biết bao lâu chúng ta mới gặp nhau một lần nữa.”
--------------
Dịch: Thiên Hà