Uẩn Ngọc cũng không có tính toán tìm việc làm liên quan đến ngành truyền thông, mà cô cũng không dám nói, chỉ có thể nói sang đề tài khác.
Hai người ăn cơm chiều xong, sau đó San San lại mời Uẩn Ngọc đi xem phim điện ảnh, là một bộ phim khoa học viễn tưởng, phi thuyền to lớn, vũ trụ xinh đẹp thâm thúy.
Cô xem đến không nháy mắt, chẳng sợ ở trong trí nhớ của Uẩn Ngọc cũng có những thứ này, nhưng cô vẫn là vô cùng chấn động.
Xem phim, ăn bỏng ngô uống nước ngọt, cô đã được thể nghiệm niềm vui sướиɠ nho nhỏ của nữ sinh thời đại này.
Đợi đến khi Uẩn Ngọc về đến ký túc xá đều đã 11 giờ, mọi người đều đã đi ngủ.
Cô lại hòa linh tuyền chung với nước ấm tắm rửa sau đó mới lên giường, cầm dị động, cô đem mười vạn tiền thưởng quyên góp đi ra ngoài một nửa, nơi cô chọn chính là một quỹ từ thiện đáng tin cậy.
Ngày hôm sau, buổi sáng cô giúp San San chuyển đồ, buổi chiều thì đi thư viện.
Cô thật sự không còn nơi nào khác có thể đi, mấy ngày nay vô cùng nóng bức, ngay cả thư viện đều mở ra máy lạnh, hoàn cảnh u nhã, cô tu luyện đều không có người đến quấy rầy, thật sự rất thoải mái.
Qua hai ngày, Chu Giai Giai cũng tìm được việc làm dọn đi ra ngoài, cũng chỉ còn dư lại cô cùng với Cát Tình.
Ban ngày thì cô đi thư viện uống linh tuyền đả tọa tu luyện, buổi tối thì quay về ký túc xá ngủ.
Đến cuối tháng 5, cô cũng bắt đầu trở nên lo âu, cô tìm không thấy công việc làm, bây giờ nên làm gì đây?
Chỉ còn có hai ba ngày nữa là ký túc xá năm bốn sẽ đóng cửa, cô đều sầu đến sắp khóc rồi.
Nhưng mà cũng có chuyện đáng giá vui mừng, đó chính là cô tu luyện được nửa tháng thì đã có thể nhìn thấy được dòng khí của đất trời.
(Editor: Mọi người cứ ví nó giống như từ trường thì sẽ dễ hiểu hơn ha!)
Cô đoán có thể là nhờ có linh tuyền, đời trước cũng giống vậy, đời này linh tuyền cũng đi theo cô đến đây, cũng dung hợp vào thân thể này cho nên cô mới có thể nhìn đến những dòng khí đó.
Tầng ở sinh viên năm bốn của ký túc xá nữ trên cơ bản đều dọn đi gần hết rồi, Uẩn Ngọc phiền muộn.
Buổi tối hôm nay cô mới ra khỏi thư viện, đang tính toán quay về ký túc xá thì ở sân trường gặp phải một nữ sinh, trang điểm rất tinh xảo.
Vừa thấy cô ta thì ngây ngẩn cả người, sau đó đã nghe thấy cô ta nói, “Uẩn Ngọc, cô như thế nào còn ở Đế Đô nha, mẹ cô xảy ra chuyện mà cô đều không về nhà nhìn xem sao?”
Nữ sinh trước mặt trang điểm tinh xảo, nhìn mặt mày thế nhưng lại có chút giống Uẩn Ngọc.
Trên người thì mặt bộ váy liền áo đồ hiệu đang hot, nhìn nghịch ngợm đáng yêu, trên mặt cũng là cười tủm tỉm.
Uẩn Ngọc đích xác là quên biết cô ta, hơn nữa còn có quan hệ huyết thống.
Cô ta là đứa con gái mà lúc trước Uẩn Mậu Lương nɠɵạı ŧìиɧ sinh với người phụ nữ khác, chỉ nhỏ hơn Uẩn Ngọc có nửa tuổi.
Tên là Uẩn Vi Vi, mẹ của cô ta tên Nghê Tuyết Kiều, bộ dáng của Uẩn Mậu Lương đoan chính, lúc trước để vợ con ở tại quê quán để vào trung tâm thành phố kiếm việc làm.
Sau lại quen biết Nghê Tuyết Kiều, Nghê Tuyết Kiều thích ông ta, Nghê gia là người thành phố, gia cảnh giàu có, Uẩn Mậu Lương tâm động, cùng Nghê Tuyết Kiều rơi vào bể tình.
Hôn nội nɠɵạı ŧìиɧ sinh ra Uẩn Vi Vi, chờ đến lúc Nghê Tuyết Kiều mang thai lần thứ hai, ông ta thấy giấu không được nữa nên đã về nhà ly hôn với mẹ cô, Phùng Tú Trinh.
Khi đó Uẩn Ngọc mới 4 tuổi, Uẩn Vi Vi nhỏ hơn cô nửa tuổi.
Uẩn Vi Vi đi theo Nghê Tuyết Kiều cùng Uẩn Mậu Lương ngồi xe hơi nhỏ đi đến trấn nhỏ lúc ấy còn có chút hẻo lánh.
Cô ta ăn mặc váy búp bê trông rất tinh xảo, trong tay còn ôm một con búp bê Tây Dương, trang điểm ngoan ngoãn đáng yêu, ai nhìn đều sẽ thích.
Nghê Tuyết Kiều mang theo Uẩn Vi Vi, làm Uẩn Vi Vi kêu bà nội Uẩn là bà nội.
Bà nội Uẩn lại là ghét cái ác như kẻ thù, bà lại rất quật cường, ngay tại chỗ cho Uẩn Mậu Lương một cái tát, cũng chưa có gương mặt tốt đối với Nghê Tuyết Kiều cùng Uẩn Vi Vi.
Lúc đó Uẩn Ngọc còn rất nhỏ, có rất nhiều chuyện đều không nhớ hết được, chính là cô nhìn thấy Uẩn Vi Vi ăn mặc đẹp giống búp bê Tây Dương như vậy.
Mang giày da nhỏ, được Uẩn Mậu Lương ôm từ trên xe hơi bước xuống, khoảnh khắc đó đã in hằn nơi sâu nhất trong trí nhớ của cô.
Sau khi lớn lên, Uẩn Ngọc đã không còn chủ động liên hệ với Uẩn Mậu Lương, nhưng giao thoa cùng với Uẩn Vi Vi lại có không ít.
Kỳ thật tính ra hai người đều ở tại một thành phố, Chỉ là Uẩn Vi Vi thì ở tại trong thành, còn cô thì ở tại trấn nhỏ ngoài thành.
Bằng tuổi nhau, chỉ là Uẩn Ngọc đi học sớm hơn cô ta một năm, nên tiểu học, cấp hai cũng đều không có tiếp xúc gì nhiều với cô ta.
Cấp ba thì lại học cùng trường trọng điểm ở trong thành, cuối cùng thậm chí học đại học đều thi đậu cùng trường ở Đế Đô, hiện giờ cô đã sắp tốt nghiệp, còn Uẩn Vi Vi vẫn còn là sinh viên năm ba.
Chỉ là, Uẩn Ngọc có chút không rõ lời nói của cô ta.
“Cô nói cái gì?” Uẩn Ngọc hỏi.
Uẩn Vi Vi nhíu mày lại, “Cô còn không biết sao? Bởi vì đồng ruộng trong nhà mà mẹ cô bị người ta đánh, bị thương đùi phải, chuyện cụ thể như thế nào thì tôi cũng không rõ ràng lắm.”-------------
Dịch/ editor: Thiên Hà