Cả một đời người có rất nhiều kiếp nạn lớn lớn bé bé, kiếp nạn lớn thông thường là chỉ những kiếp có thể muốn mạng người.
Mà kiếp nạn nhỏ cũng rất nhiều, ví dụ như hôm nay Ngô Đại Sơn bị huyết quang tai ương vậy.
Nhưng mà cái này cũng không phải cố định mà không hề thay đổi, nó cũng giống như tướng mạo của con người vậy, nói không chừng sẽ có biến số xảy ra.
Thân hình bà nội Uẩn run lên, khϊếp sợ nhìn về phía Uẩn Ngọc, ánh mắt rất phức tạp.
Xác thực khi bà năm tuổi bà đã bị rơi xuống nước, thiếu chút nữa bị chết đuối, sau đó được một người qua đường ép ngực đã lâu mới ói nước ra, sau đó nhặt về một cái mạng.
Nhưng khi đó bà vô cùng sợ người lớn trong nhà mắng nên không dám nói cũng không dám nói cho trong nhà biết được.
Nhưng đại khái lần đó ám ảnh quá lớn, nên chuyện này bà theo bản năng cũng không hề nhắc tới, cũng chưa từng nói cho ai biết qua, ngay cả bạn già đã chết đi cũng không biết được.
Vậy mà bà lại từ trong miệng của Tiểu Ngọc Nhi nghe được, như thế nào lại không khϊếp sợ cho được.
Đến nỗi bị bệnh nặng vào năm 62 tuổi kia chính là hai năm trước, đều vào ICU, sau khi trở về bà phải chậm rãi điều dưỡng nửa năm mới tốt lên được.
Bà nội Uẩn không hề nghĩ tới Tiểu Ngọc Nhi thật sự hiểu này đó, tựa hồ còn rất lợi hại, theo bản năng bà cảm thấy Tiểu Ngọc Nhi hiểu này đó vẫn là có chút kỳ lạ, nhưng lại nói không ra nguyên do là cái gì.
Nghĩ nghĩ, bà nội Uẩn chỉ có thể thở dài nói: “Được rồi, để bà nói với mẹ con một tiếng, chúng ta lấy miếng đất ở dưới chân núi kia là được.”
“Cảm ơn bà nội.” Uẩn Ngọc thực tự nhiên tiến lên ôm lấy bà nội Uẩn.
Bà nội Uẩn thả đồ ăn đang cầm trong tay xuống, đi vào phòng cùng con dâu thương lượng, bà cũng nói chuyện Uẩn Ngọc biết xem phong thủy đoán mệnh.
Cả người Phùng Tú Trinh cũng hỗn độn lên, hoàn toàn nói không ra lời, cuối cùng vẫn là bà nội Uẩn khuyên nhủ bà, “Phía trước Tiểu Ngọc Nhi gạt chúng ta chuyện này chắc chắn là vì sợ chúng ta nghĩ nhiều.”
“Này, này, cứ coi như là yêu thích của Tiểu Ngọc Nhi là được rồi, đúng không, con xem thành tích của Tiểu Ngọc Nhi ở trường tốt như vậy, con bé không bởi vì này đó mà chậm trễ chuyện học.”
“Vẫn là tốt nghiệp trường danh giáo, chúng ta làm phụ huynh tốt nhất là vẫn nên duy trì con bé một chút.”
“Dù sao mấy mẫu ruộng nước kia có hay không đều không sao cả, không bằng chúng ta cứ nghe theo Tiểu Ngọc Nhi đi, cứ lấy ruộng cạn ở chân núi vậy.”
“Nếu không trồng được gì thì chúng ta cứ tùy tiện rải hạt giống mấy loại đậu gì đó, cho nó tự mình lớn lên là được, sẵn tiện dưỡng đất luôn cũng là chuyện tốt nha.”
Phùng Tú Trinh dở khóc dở cười, “Mẹ, chuyện đồng ruộng con đều không sao cả, con chính là có chút kinh ngạc, thật sự không nghĩ tới……”
Bà nội Uẩn cũng không nói lời nào, bà cũng là kinh ngạc cực kỳ.
Cuối cùng hai người đều đồng ý trao đổi đồng ruộng cho Ngô gia, Phùng Tú Trinh bị thương chân nên không thể hoạt động, nhưng bà nội Uẩn đi ký tên cũng giống nhau.
Sớm một chút giải quyết chuyện này thì trong thôn cũng dễ dàng mà báo cáo kết quả công tác cho phía trên.
Bà nội Uẩn đi Ngô gia tìm Ngô Đại Sơn cùng đi Thôn Ủy Hội ấn dấu tay.
Chờ về đến nhà, Uẩn Ngọc đều đã sơ chế rửa sạch đồ ăn hết rồi, vốn dĩ cô muốn tự chính mình nấu cơm.
Nhưng mà lần đầu tiên xuống bếp nên cô có chút lo lắng, cũng chỉ có thể chờ bà nội Uẩn trở về lại nấu, cô đứng bên cạnh nói chuyện, sẵn tiện học học nấu ăn.
Cơm chiều là canh gà nấu trong bình gốm, mầm non trộn, thịt bò xào ớt xanh, cà tím xào, mướp hương xào trứng.
Trứng gà cùng với canh gà đều là từ gà trong nhà nuôi, bà nội Uẩn lại thích sạch sẽ nên nuôi thả gà ở bên ngoài.
L*иg gà cũng là xây ở phía sau nhà kho nhỏ, mỗi ngày đều dọn dẹp sạch sẽ, rau là tự mình trồng ở vườn rau nhỏ bên cạnh.
Bà nội Uẩn trồng rau không bơm thuốc, mặc dù rau lớn lên không được đẹp lắm, nhưng mà hương vị vẫn là không tồi.
Uẩn Ngọc ăn ước chừng hai chén cơm, bây giờ cô vẫn còn phát triển thân thể, mỗi ngày cô tu luyện cũng tiêu hao rất nhiều, nên cô ăn nhiều mới là chuyện bình thường.
Ăn cơm xong, cô chủ động đi rửa chén, dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, sau đó lại đi rót đầy lu nước ở trong phòng bếp.
Thừa dịp bà nội Uẩn không chú ý, cô lại đổ không ít linh tuyền vào trong giếng nước, đây là nước cho người nhà uống nên cô cũng sẽ không keo kiệt.
Sau khi trời tối xuống dưới, toàn bộ thôn Thanh Hà có vẻ phá lệ yên lặng, Uẩn Ngọc phát hiện cô đặc biệt thích yên lặng như vậy, toàn bộ thể xác và tinh thần đều thoải mái cực kỳ.
Cô ngồi ở trong sân một hồi lâu, sau đó mới đứng dậy bưng bồn nước ấm trộn thêm chút linh tuyền vào trong phòng, lau người cho Phùng Tú Trinh.
“Mẹ, lát nữa con mát xa chân cho mẹ, bác sĩ kêu làm như vậy có lợi cho chân.”
Phùng Tú Trinh cười tủm tỉm nói: “Kia cảm ơn con gái của mẹ.”
Chờ nhìn thấy chân trái của Phùng Tú Trinh, Uẩn Ngọc có chút khó chịu, cẳng chân của bà đã héo rút, vụ tai nạn xe cộ lúc trước kia bà không có bị cắt chi đã là tốt.
Tài xế lái xe vận tải là lái xe cho công ty, trong nhà cũng nghèo, căn bản là không có tiền bồi thường.
Đùi phải bởi vì bị Ngô Đại Sơn đẩy ngã nên cũng gãy xương, còn bó thạch cao.
Uẩn Ngọc cầm khăn lông thấm ướt nước ấm, vắt khăn vẫn còn hơi ẩm sau đó đắp lên chân trái của mẹ Uẩn, cô cách khăn lông mát xa nhẹ nhàng cho bà, cứ làm như vậy nửa giờ, cho đến khi chậu nước lạnh đi.
--------------
Dịch: Thiên Hà