Xuyên Nhanh Chi Dưỡng Lão Công Lược

Chương 16: Hồng Lâu Thái Hoàng Thái Hậu ( 16 )

Giả Xá nghe xong cũng không khỏi lâm vào trầm tư.

Đúng vậy a, không nói tới việc bọn hắn trong phủ không được đi quá giới hạn, nhiều chuyện không thể lên tiếng nói, nếu như vẫn còn treo tấm biển Vinh quốc phủ này mà nói, cũng không tốt, chung quy cái này là bản hiệu của cha hắn, mẫu thân hắn có nhúng tay vào mọi chuyện thì cũng là chuyện đương nhiên, coi như người ngoài có biết thì chỉ nói hai câu mẫu thân hắn tham quyền mà thôi, vậy hắn khuất tại hiếu đạo, hắn là vì chữ hiếu nên cũng không thể không nghe mẫu thân, nhưng nếu đem bảng hiệu của cha hắn đổi thành bản hiệu của chính hắn mà nói, mẫu thân hắn ở trong phủ hắn cũng không sao, trưởng tử vốn là nên phụng dưỡng mẫu thân, đó là việc nên làm, thế nhưng, nào có đệ đệ nào ở lì nhà ca sống chết không dời đi .

Đến lúc đó, lời đồn đãi, đàm tiếu cũng đủ dìm chết lão nhị hắn, hơn nữa hắn bây giờ còn cầm trong tay thánh chỉ, tượng trưng là cho hắn một chỗ dựa, nghĩ tới đây, giả xá lập tức đã cảm thấy mình phải theo sau hoàng thượng, hoàng thượng bảo làm gì thì làm cái đó, mới có thể đảm bảo cuộc sống vinh quang sau này của mình.

Cho nên, liền quyết định, buổi tối hôm nay liền trình sổ con thỉnh tội, nói hắn không làm gì được mẫu thân hắn, nên trực tiếp thỉnh thánh thượng để quan viên lễ bộ đến nhà hắn kiểm tra trong ngoài, vậy thì mẫu thân hắn cũng không thể tùy ý ngăn cản, nếu ngắn cản thì là kháng chỉ bất tuân, về sau mẫu thân hắn sẽ tức giận thế nào cũng không sao, xong chuyện rồi hẵn nói đi.

Mẫu thân có thể tức giận gϊếŧ chết hắn sao?

Hôm sau, buổi sáng lúc thượng triều chuyện được để ý nhất là chuyện sắc phong thái tử, tinh lực của đám đại thần đều bị tin tức sắc phong thái tử này hấp dẫn, căn bản là đều không rảnh chú ý đến chuyện nhà Giả Xá, chuyện hắn trình lên cái sổ con gì đó, Đồ Minh Huy cũng bận vội vàng chuyện sắc phong thái tử, căn bản không rãnh đi phê duyệt sổ con,

còn vì sao Giả Xá phải trình sổ con, là bởi vì Giả xá còn chưa có chức vị chính thức trên triều, hắn ngay cả có một cái tước có thực quyền cũng không có, vì không phải quan viên nên không có tư cách thỉnh giặp hoàng đế, chỉ có thể trình sổ con lên trên, còn việc hoàng đế có nhìn tới hay không thì cũng không chắc được, dù sao thì làm hoàng đế có rất nhiều việc phải làm, thời gian đâu mà ở không rãnh rỗi mà đi xem một đống sổ con nói toàn chuyện lảm nhảm.

Chuyện này vừa khéo, kéo dài tới tận gần nửa tháng.

Không nói tới chuyện lập thái tử trên triều đình rốt cuộc bàn tán thế nào tranh cãi ra sao, cũng không đến việc sổ con của Giả Xá cuối cùng là được duyệt như thế nào, dù sao thì, gần đây Hoàng Hậu tới Từ An Cung thỉnh an có hơi nhiều, cơ hồ là mỗi ngày đều tới thỉnh an, đến nỗi nguyên nhân là gì, đương nhiên là liên quan đến chuyện sắc phong thái tử.

Trong cung nào có ai là kẻ ngu ngốc, đầu óc ngu ngốc thì cũng sớm đã chết rồi, Hoàng Thượng tối ngày hôm trước vừa ở Từ An Cung dùng thiện trở về, hôm sau thượng triều liền muốn lập thái tử, hơn nữa thánh chỉ lập thái tử cũng đã ban xuống, ai là người nhấc lên sự tình lập thái tử thì còn phải nói gì nữa sao?

Mặc kệ là Kiều Mộc lúc chưa từng nói muốn lập trưởng tử làm thái tử, nhưng chuyện này đến cùng người được lợi vẫn là Hoàng Hậu, người có con trai trưởng, lại nói Thái Hoàng Thái Hậu bây giờ cơ thể còn khỏe mạnh, nói không chừng ít nhất còn có sống tầm mười năm nữa, lúc này không nhanh chóng lấy lòng Thái Hoàng Thái Hậu thì đợi lúc nào, phải củng cố ngôi vị thái tử từ bây giờ?

Thái tử tuổi cũng đã không còn quá nhỏ, bây giờ đã đi học, không tiện thường xuyên đi thỉnh an, vì vậy người làm mẹ là nàng, tự nhiên phải thường xuyên tới.

Cảm tình cũng phải dần dần mà thành, ngươi mười ngày nửa tháng đều không gặp mặt, thậm chí một năm nửa năm đều gặp không giặp, thì ai còn nhớ tới ngươi?

Hoàng Hậu nghĩ, nàng thường xuyên đến đây thỉnh an với Thái Hoàng Thái Hậu, để thân cận với ngài ấy một chút, nếu sau này thái tử không cẩn thận phạm sai vào chuyện gì, Kiều Mộc làm bà cố, không chừng cũng có thể đứng ra nói hai câu hữu ích gì đó, vạn nhất nếu có thể thân cận như hoàng thượng bây giờ, thì tốt hơn.

Kiều Mộc cô cũng không có gì không vui.

Dù sao cô ở hậu cung cũng không có bao nhiêu chuyện để làm, không phải mỗi ngày đi nhìn thoại bản mấy chuyện tình cảm cẩu huyết, như chuyện tiểu thư và kẻ mài, hay chuyện thiếu gia và tên nô tài sai vặt, cô đọc mãi cũng nhàm, chán nữa thì cô đi dạo hoa viên, bây giờ có hoàng hậu tới thỉnh an mỗi ngày cùng với cô nói chuyện phiếm tán ngẫu, hơn nữa còn là không ngừng nói ba cái chuyện cầu vồng cái xí ngẫu ba cái chuyện trên trời dưới đất đủ chủng loại, thì cô có cái gì mà không thoải mái chứ?

Con người, đều thích nghe người khác tán dương mình, là chuyện rất bình thường, nếu không phải vậy sao a dua nịnh hót người khác có thể phất lên nhanh như vậy, Hoàng Hậu có thể nói là cái gì cũng tinh thông, chẳng những nói chuyện êm tai, nói chuyện nịnh hót cũng không nghe quá lố lăng, là người rất biết nói chuyện, thật sự là không thể không thích a!

Hôm nay, lúc hoàng hậu vừa đi, thời điểm Kiều Mộc còn đang rất là vui vẻ, Kiều ma ma từ bên ngoài đi tới mang theo một thứ đồ gì đó, thấp giọng nói:

“Nương nương, kết quả điều tra về hậu bối của Triệu Gia đã lấy được, trong đó có một số kẻ nhân phẩm tính tình không tốt, nô tỳ đã để qua một bên, miễn cho làm vấy bẩn mắt ngài, cuối cùng chỉ chọn được 3 người phẩm tính tốt đẹp, cũng coi như là cũng có chút năng lực.

Ngài muốn xem không ạ?”

“Chỉ có 3 người? ai gia nhớ rõ là có mười mấy đứa trạc tuổi nhau mà?

Thôi, tuổi ai gia cũng đã lớn như vậy rồi, có cái gì có thể làm bẩn mắt ai gia được, không kiêng kị cái gì đâu, ngươi nói cho ta nghe một chút a, tình huống thế nào?”

Kiểu Mộc cũng không phải là đại cô nương ngây thơ hiểu biết ít, cũng đã trải qua những thế giới khác nhau, thời điểm khoa học kỹ thuật phát triển lớn mạnh, hay là mạt thế, huyền huyễn, tu tiên các thứ, cái chuyện quái lạ gì mà cô chưa thấy qua, sợ bẩn tai bẩn mắt cái gì, nghe một chút thôi thì sao phải sợ?

"Dạ!

Các ngươi đều ra ngoài đi a, ta có việc muốn bẩm báo cùng Thái Hoàng Thái Hậu!”

Kiều ma ma không nói ngay lặp tức, mà trước hết cho cung nữ phục dịch tất cả lui xuống trước, sau đó mới nói:

“Nương nương, ngài cũng biết tình huống nhà của chất tử cháu trai mình rồi, nên nô tì cũng không cần nhiều lời.

Cái tên đỗ tú tài phẩm tính của hắn coi như không tệ, tư chất cũng tốt, ngoài ba vị thứ đệ do tiểu thϊếp sinh ra thì tổng cộng lại sinh ra 12 người con, 12 người có người chết bệnh, cũng người bị bắt vì phạm tội.

Bọn họ tổng cộng sinh ra mười tám đời con cháu, bây giờ có người ở khu chợ phía đông bán thịt heo, có ở Tây Giao làm ruộng, còn người làm thϊếp thương nhân, thậm chí còn có mấy người tự thân bán mình vào thanh lâu!

Ngài yên tâm, nô tỳ đã phái người đem bọn họ chuộc trở về, đều xắp xếp cho bọn họ ở biệt trang, còn dư lại hai đứa cháu con của tiểu thϊếp, bởi vì được giáo dục tương đối khá, một đứa nhỏ mười tuổi đang là thư sinh, còn có một đứa mười sáu tuổi là tú tài, coi như không tồi!”

Thời điểm Kiều ma ma nói, liền không ngừng trộm biến hóa trên mặt Kiều Mộc, chỉ sợ Kiều Mộc nghe xong sẽ sinh khí nổi giận.

Nhưng mà, thần sắc Kiều Mộc không có một chút nào biến hóa nào.

Chỉ thở dài trong nội tâm mà thôi, đại khái cô cũng rõ ràng vì sao nguyên chủ lại hối hận như vậy, hối hận đến nỗi làm xúc động đến bọn họ ở bên kia, để bọn họ tạo thành nhiệm vụ, nhà mẹ đẻ của Thái Hoàng Thái Hậu bà, thật sự quá thảm .

Năm đó, nhà mẹ đẻ của nguyên chủ, cũng chính là ca ca ruột của nguyên chủ, làm một số chuyện không tốt, thậm chí là nhúng tay vào chuyện tranh đoạt trữ quân, suýt chút nữa liên lụy nguyên chủ bị phế hậu, cũng thiếu chút liên lụy tới nhi tử của nguyên chủ, cũng chính là Thái Thượng Hoàng bây giờ phải bỏ mình.

Sau chuyện đó, về sau, nguyên chủ liền không thèm để ý tới nhà mẹ đẻ nữa, Thái Thượng Hoàng đương nhiên cũng sẽ không có thái độ tốt gì đối với nhà mẹ đẻ nguyên chủ, không tự mình hạ chỉ tru di cửu tộc là may, đã xem nhân từ nương tay lắm rồi, chẳng qua là do vì mặt mũi nguyên chủ mà thôi.

Thế nhưng sau khi nguyên chủ càng ngày càng lớn tuổi, thậm chí sau khi chết thấy được thảm trạng của nhà mẹ đẻ của mình, nguyên chủ cuối cùng vẫn không đành lòng, sinh ra hối hận.

Cho nên mới có nhiệm vụ này.

Mối ân oán này, nên kết thúc rồi.