Xuyên Nhanh Chi Dưỡng Lão Công Lược

Chương 17: Hồng Lâu Thái Hoàng Thái Hậu ( 17 )

"Đứa đỗ tú tài đó, hình như gọi là Triệu Điền đi, đem hắn đưa đến thư viện bạch vi.

Về phần hắn có thể vương lên trong thư viện bạch vi hay không, thì phải xem chính tên tiểu tử ấy có năng lực đó hay không, ai gia bên này nếu nhúng tay vào quá nhiều, ngược lại sẽ làm cho người ta có cái mà chỉ trích đàm tiếu sau lưng hắn, tuy không ai dám nói gì về ai gia, nhưng nói hắn thì ta không chắc, ngôn ngữ là thứ rất đả thương người.

Trong gia tộc cũng có chút của cải, còn có thể cho hài tử đi đọc sách đi học nên cũng không cần quản bọn hắn nhiều, chuyện của bọn hắn thì quan tâm một chút, chiếu cố một chút, cùng Doãn phủ ở kinh thành chào hỏi một chút là được, không cần quá đặc biệt chiếu cố bọn họ.

Để người khác làm cũng không tốt, ai gia cũng không yên tâm, ngươi quay đầu phái người đi xem bọn họ một chút xem bọn hắn có hay không, có chút thiên phú ở phương diện khác không, nếu có chút thiên phú thì bất kể là thiên phú gì, cũng phải phái người đi dạy dỗ bọn hắn thật tốt, tốt nhất là dạy cho bọn hắn thành thạo một nghề nào đó, sau này cũng không đến mức chết đói ở đầu đường, làm ruộng thì mua cho bọn hắn mấy chục mẫu ruộng, làm thϊếp nhà người ta thì cho bọn hắn mấy cái cửa hàng nhỏ, còn nếu là thực sự quá lười, vậy thì không cần quản, tùy bọn hắn đi tự sinh tự diệt.

Đến nỗi người đã tự bán mình vào thanh lâu .

Cũng như vậy, nghĩ biện pháp dạy cho bọn họ thành thạo một nghề, nếu như thích đọc sách, thì an bài đem bọn hắn tiến vào tư thục đọc sách.

Cứ như vậy đi!”

Kiều Mộc vốn là muốn trực tiếp phong cho bọn hắn mấy cái danh hiệu loại tước vị không lớn không nhỏ, nhưng mà vừa muốn làm như vậy, còn chưa có nói ra miệng, liền cảm thấy rõ ràng trong lòng sinh ra một tia oán hận, rõ ràng nguyên chủ mặc dù không nhẫn tâm mặc kệ nhà mình nhà mẹ mình luân lạc tới mức như vậy, nhưng mà vẫn khó mà tiêu tan oán hận trước kia, cho nên, chỉ có thể cung cấp cho nhà mẹ đẻ nguyên chủ một chút trợ giúp, để bọn hắn không rơi vào khốn cảnh là được.

Cũng chính bởi vì vậy, Kiều Mộc mới chỉ có thể cho bọn họ một chút giúp đỡ vậy thôi, lấy thân phận của cô bây giờ, phong tước phong bá hầu là chắc chắn không được, nhưng nếu là mấy cái tiểu tước vị nhỏ cô vẫn làm được, cũng sẽ không có vấn đề gì.

“Dạ, nương nương!”

Kiều ma ma đối với chuyện mâu thuẫn với nhà mẹ mẹ đẻ của nguyên chủ cũng biết được đôi chút, cho nên cũng sẽ không đối với phân phó của Kiều Mộc có cảm thấy có chút kì lạ gì, nếu như Kiều Mộc bây giờ tự nhiên đối tốt với Triệu gia mà nói, bà mới có cảm giác kì lạ.

Quyết định xong chuyện Triệu gia, Kiều Mộc nghĩ tới chuyện có khả năng Giả Xá là người xuyên qua, hoặc người trùng sinh, nên cô rất có hứng thú dặn dò một phen.

“Còn có chuyện này!

Ai gia đoán, trong khoảng thời gian gần đây Cổ gia sợ rằng sẽ rất là náo nhiệt, ngươi quay đầu phái người chằm chằm nhà bọn họ, nếu có chuyện thú vị gì nhớ kỹ trở về bẩm báo cho ta nghe, ai gia ở đây mỗi ngày nhìn thoại bản cũng đã bắt đầu cảm thấy nhàm chán, nghe một chút chuyện trong kinh thành, nhất là chuyện bát quái của các đại gia tộc để giải sầu một chút.”

Ở nơi này, trong cung nếu không có chuyện gì để làm thì rất nhàm chán, thoại bản phía dưới đưa lên cũng đều phải qua một phen sàng lọc một lần lại một lần, cam đoan không có bất kỳ cái gì không ổn mới đưa cho cô, cô nhìn một quyển cũng không muốn nhìn, cô phải lén lúc cho người ra ngoài cung mua về, dạo ngần đây vì lo cho sức khỏe của cô, Kiều ma ma một tất cũng không rời, nhìn chằm chằm cô từ sáng đến lúc tối, cô chẳng tiện làm gì, nghe một chút chuyện bát quái của Cổ gia cũng không tệ, tốt xấu gì cũng là chuyện náo nhiệt!

Nghe được Kiều Mộc muốn nghe kể về Cổ gia, Kiều ma ma khóe miệng cũng không khỏi có chút hơi kéo giương lên, cười nói.

“Bẩm nương nương!

Nói về chuyện Cổ gia, nô tỳ bên này cũng có biết đôi chút. Ngài là muốn nghe chuyện cũ mấy năm trước của nhà hắn, hay là chuyện gần đây? hoặc là chuyện năm đó Cổ gia đưa đại nhi tử vào trong cung làm thư đồng, nhưng cuối cùng vẫn không đạt được kết quả gì.

Chuyện đó khắp nơi đều cười thầm”

Rõ ràng, nội bộ Cổ gia vô cùng loạn như thế nào thì cũng không phải mọi người đều biết, chỉ có một số ít người biết nội tình bên trong, sau đó còn bị bọn họ bí mật đàm tiếu sau lưng, sau đó liền lang rộng trong nội bộ.

“Xem ra chuyện của Cổ gia cũng không ít a!

Ngươi cũng đừng có đứng mãi, mau ngồi xuống a, Thúy Hương đâu, lấy ghế cho Kiều ma ma, châm thêm hai chén trà cho Kiều ma ma dùng thấm giọng, nếu là không có chuyện gì bận thì cũng tới nghe một chút! Hôm nay Kiều ma ma làm tiên sinh kể chuyện, chúng ta chính là khán giả, nói hay sẽ có thưởng!”

Kiều Mộc còn đang ngại buồn chán, nên hứng thú bảo Kiều ma ma ngồi xuống kể chuyện một lát, về phần những sự tình khác của Triệu gia, cũng không cần gấp, chờ hai ngày nữa cũng được, không muộn!

“Nương nương, chuyện này......”

Kiều ma ma không khỏi có chút xấu hổ, kể chuyện với một người và kể chuyện với nhiều là một chuyện khác.

“Không có chuyện gì không có chuyện gì đâu, ngươi cứ nói đi!

Ai gia cho phép ngươi ngồi, không cần cố kỵ cái gì, ngươi đi theo ai gia đã mấy chục năm rồi, còn lo lắng chút chuyện này làm cái gì!

Mau nói a, nói từ đầu đi!”

Kiều Mộc lại thúc giục một tiếng.

Kiều ma ma lúc này mới ngồi xuống, hắng giọng một cái, bắt chước tiên sinh kể chuyện nói:

“Nói tới triều trước, thời điểm khai quốc có tứ đại gia tộc có công lớn, đều được Thái tổ hoàng đế phong làm khai quốc quốc công thần, có bốn vị khai quốc công thần.

Bốn người lần lượt là, Ngưu gia, Cổ gia, Vương gia cùng Sử gia, trong đó Cổ gia công lao lớn nhất, huynh đệ Cổ gia hai người đều bất phàm, Thái tổ hoàng đế cảm thấy bọn họ đều có công, nên cho hai huynh đệ Cổ gia phân thành Vinh Quốc công và Ninh quốc công, một nhà có hai công thần, quả thật là hiếm thấy từ xưa đến nay.

Hậu bối hai nhà cũng đều là anh dũng hơn người, Đại Thiện Đại hóa hai người có quân công không ít, trong đó Cổ Đại Thiện bởi vì cứu Cao Tổ Hoàng Đế có công, được đặc cách cho phép đời sau kế thừa tước vị, tước vị quốc công vẻ vang, Cổ Đại Hóa cũng không kém hơn bao nhiêu, được phong nhất đẳng thần uy tướng quân.

Tuy nhiên thế hệ phía sau, đem so sánh liền phải thua kém nhiều rồi!

......”

Kể kể, Kiều ma ma cũng không biết nên kể tiếp như thế nào, bởi vì nếu như nói tiếp, thì sẽ phải nói đến sự kiện Đại hoàng tử Mưu phản, đây là loại chuyện bí mật, nội bộ Cổ gia có quan hệ mật thiết đến sự kiện Mưu phản này.

Ví dụ như nói về Giả Xá, trước kia danh tiếng của hắn coi như không tệ, thế nhưng sau khi Đại hoàng Tử Mưu phản, sau đó liền không nghe ai nói một câu rằng hắn tốt, còn có vợ hắn Trương thị, cũng là sau khi Thái Tử mưu phản thất bại, sau khi nghe tin cũng vì hoảng loạn mà sinh non, sau đó rong huyết mà chết, mà gia gia của Trương thị là thái phó của đại hoàng tử, chuyện bí mật nội tình bên trong nhiều lắm, Kiều ma ma trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào.

Không biết những câu nào nên nói câu nào không nên nói, còn nếu nói thì nói làm sao để nói giảm nói tránh đi, những chuyện này, thật sự là làm khó cho bà.

Kiều Mộc nhìn Kiều ma ma khựng lại rất lâu cũng không có nói tiếp, lập tức bừng tỉnh, nên cho bà cái một bật thang đi xuống, dẫn dắt bà nói về phương hướng khác, nói những chuyện bát quái không liên quan tới chính sự triều đình.

“Nói tiếp chứ!

Mấy thứ ngươi nói ai gia đều biết, ai gia muốn nghe những chuyện ai gia chưa biết, tỉ như nói nhà bọn họ có chuyện buồn cười chuyện tiếu lâm các loại đó!”

“Nương nương, do nô tỳ quýnh lên nên không biết phải nên nói như thế nào, nương nương thứ tội, thứ tội!

Muốn nói về chuyện bát quái của Cổ gia thì phải nói đến, Giả xá gia chủ Cổ gia với biệt danh là tướng quân chuồng ngựa, nhất đẳng ngựa tướng quân, nghe nói hắn thậm chí không được vào sảnh chính, cả từ đường cũng không cho vào, hắn chỉ có thể ở viện nhỏ bên cạnh chuồng ngựa chuồng ở một góc trong phủ, nghe nói mỗi khi gặp thời tiếc oi bức nắng giắt, đều sẽ có cỗ hương vị gia súc thuận gió bay vào trong viện của hắn, nên hắn mới thường xuyên không về nhà!

Còn có Giả Chính, người con thứ hai chỉ là một viên quan ngũ phẩm, vậy mà dám can đảm vào ở sảnh chính Vinh Hi Đường.

Há chuyện này không phải quá mức hoang đường, buồn cười quá sao!

A, đúng rồi, nghe nói hai năm trước nhị phòng sinh một hài tử miệng ngậm ngọc, nghe nói to bằng quả trứng, miệng tiểu hài tử mới sinh mới có bao nhiêu lớn đâu, lại để viên ngọc to như quả trứng nhét vào miệng, bọ họ không sợ tiểu hài tử bị nghẹn chết hay sao, chẳng hiểu tại sao lại làm vậy, thực sự là cực kỳ buồn cười!

......”

Kiều ma ma hăng hái hơn khi kể mấy chuyện bác quái, nói một hồi cứ thế trôi qua một canh giờ, nói không ngừng miệng, bà đem chuyện cười của Cổ ra từ đó tới giờ nói một lượt hết tất cả.

(Giống mấy bà thím quê toy.)

( tậm sự tuổi hồng nè, đây là truyện dịch đầu tay của mình, mình cảm thấy mình có rất nhiều sai sót như dịch không sát nghĩa hay thiếu nội dung sai chính tả bala thì mong mọi người thông cảm cho mình , mình sẽ cố gắn cải thiện hơn trong những chương tới mãi iuuu mn ))