Xuyên Nhanh Chi Dưỡng Lão Công Lược

Chương 15: Hồng Lâu Thái Hoàng Thái Hậu ( 15 )

Lúc thánh chỉ đến Cổ phủ, Cổ mẫu còn đang tức giận nằm trên giường, đang giả bộ làm cho sắc mặt của mình trông vô cùng khổ sở, bên cạnh hầu hạ là con dâu của nhị nhi tử bà Cổ Vương thị, Vương thị lúc này răng cắn thật chặt, đang hận không thể lột sống Giả Xá một lớp da.

Đồ trong công khố bên kia cái gì cũng đều bị dọn đi hết rồi, nàng còn có thể lấy cái gì mà đi quản gia được nữa?

Hai ngày nữa là thời điểm phát bạc cho hạ nhân rồi.

Cũng không thể nào dùng đồ cưới của mình để lấp vào chứ.

Đúng lúc này, ỷ ma ma cước bộ vội vàng mang theo ý mừng hớn hở chạy vào:

“Lão thái thái đại hỉ a, có đại hỉ!”

“Một lão già như ta, sắp bị cái tên nghiệt chướng kia cho làm tức chết, có cái gì mà đại hỉ?”

Cổ mẫu chống đỡ người đứng dậy, hung hăng trợn mắt nhìn ỷ ma ma, suýt chút nữa cho rằng ỷ ma ma là đang chúc mừng chuyện bà bị chọc tức thành dạng này, mong bà sớm ngày quy tiên .

Ỷ ma ma biết lời vừa rồi của chính làm Cổ mẫu hiểu lầm, nên vội vàng giải thích.

“Không a...... Không phải!

Ai nha, lão thái thái là, là thánh chỉ của hoàng thượng tới!

Bệ hạ có thánh chỉ hạ xuống nhà chúng ta, sao có thể không vui!”

“Thánh chỉ tới rồi?

Bây giờ không nói là có phải tin mừng hay không, mau lên, nhanh đỡ ta đứng lên, Chính nhi ngươi cũng không cần ở chỗ này mãi, nhanh ra ngoài chuẩn bị tiếp chỉ a, Vương thị ngươi cũng vậy, sao ai cũng đơ như khúc gỗ hết vậy, còn không mau đỡ ta đi lĩnh chỉ!”

Nghe thánh chỉ đến Cổ gia trong lòng Cổ mẫu vui mừng khôn xiết, hai năm trước đưa đại nhi tử vào trong cung làm thư đồng, tưởng rằng sau này không cần lo nữa, vậy mà người cuối cùng leo lên ngôi vị hoàng đế lại không phải vị kia, thôi không nên để ý tới chuyện không vui đó, vội vàng muốn đứng dậy đi tiếp giá.

Kế tiếp, là một phen bận rộn.

Đợi mọi người ra đại môn tất cả quỳ xuống hết để tiếp chỉ, thì Lưu công công người đi tuyên chỉ lúc này mới liếc nhìn trong đám người bọn họ một chút:

“Giả lão phu nhân, không biết nhất đẳng tướng quân đang ở đâu sao nô tài không thấy, lần này thánh chỉ của bệ hạ là đặc biệt vì hắn mà viết, sao hắn lại không tới, thì ta sao có thể tuyên chỉ được a?”

“A?”

“Cái tên nghiệt chướng kia......

Đại nhi tử ta hắn sáng nay sau khi ra cửa, đến bây giờ vẫn chưa từng trở về, chúng ta cũng không biết hắn chạy đi đâu nữa.

Nếu không thì, ngài trực tiếp tuyên chỉ đi khi hắn về ta sẽ nói với hắn sau!”

Sắc mặt Cổ mẫu khó chịu, nhưng vẫn là biết không nên nói xấu chuyện gia đình trước mặt người ngoài, nhất là người trong cung, nếu có chuyện gì đến lúc đó luyên lụy sẽ là luyên lụy toàn phủ, cho nên, chỉ có thể nghẹn miệng hạ giọng không chửi rủa Giả Xá, nhỏ nhẹ nói.

Sắc mặt Cổ mẫu có thể chuyển đổi nhanh, nhưng Cổ vương thị và nhị đương gia thì không có nhanh như vậy, hai người từ giương mặt mừng rỡ rất nhanh sắc mặt liền biến thành tím xanh, thậm chí còn đang nghiến răng nghiến lợi, tay nắm thật chặt, kia thật sự rất rõ ràng không che giấu được.

Lưu công công cũng không muốn lần đầu tiền mình đi tuyên chỉ lại xảy ra sai sót gì, mới không muốn cô phụ kỳ vọng của Ngụy gia gia giao cho hắn liền nói.

“Cái này không thể được, ý chỉ là ban cho nhất đẳng tướng quân, ban thưởng cũng phải chờ tướng quân mới có thể ban thưởng chứ, sao có thể cho người khác nhận thay, nếu bệ hạ biết, trách tội ta thì làm sao bây giờ?

Nếu như nhất đẳng tướng quân không có ở đây, vậy thì nô tài sẽ chờ thêm một chút vậy, mọi người mau mau tìm tướng quân nhanh về!”

"Chúng ta lập tức phái người đi tìm ngay bây giờ!”

Cổ mẫu còn có thể làm sao chứ? Chẳng lẽ còn có thể không cho thiên tử chút sắc mặt sao, chỉ có thể nhịn hỏa khí trong lòng nhanh chóng phái người đi tìm Giả Xá về thôi! Để cho nhanh, nên cơ hồ kêu gọi tất cả hạ nhân trong phủ ra ngoài tìm, đầu tiên là tìm những nơi Giả Xá thường đi như tửu lâu và trà quán, xóm làng chơi hay các loại phố xá, và nhà của hồ cẩu bằng hẫu của Giả cũng không được quên, nhưng đều không tìm được Giả Xá, lúc này mới đi biệt viện tìm.

Bởi vậy, Lưu công công ở Cổ phủ chờ rất lâu, lúc hắn ra cửa, mặt trời còn chưa xuống núi đâu, đợi đến lúc nhìn thấy Giả Xá, mặt trăng lên hơn phân nửa rồi, đây nếu là lại kéo lên một đoạn thời gian, Lưu công công hắn e rằng nếu đợi thêm một chút nữa, hắn sẽ chịu không nổi mà ngủ thϊếp đi.

Quá trình đương nhiên cũng là khó tránh khỏi việc không ngừng xin lỗi, nhét bạc, nói tốt, hy vọng Lưu công công không nên tức giận nhà bọn họ, Lưu công công hắn cũng không có cự tuyệt, cho bao nhiêu bạc thì lấy bao nhiêu bạc.

Cổ mẫu bên này đang an ủi Lưu công công, thì Giả Xá cũng cũng đang nhanh chân chạy về, vừa về đến liền xin lỗi,

Có câu nói rất hay, diêm vương dễ trêu, tiểu quỷ khó chơi, mấy thái giám này chính là tiểu quỷ bên cạnh diêm vương, nên phải thận trọng, trọng yếu chính là ở chỗ, đó là tuyệt đối không thể đả thương tự tôn của bọn hắn, nếu không khi bọn họ trở về nói cái gì, làm cái gì, ai mà tưởng tượng nổi a.

“Giả Xá gặp qua Lưu công công, để Lưu công công đợi lâu rồi, thật sự là có lỗi vô cùng!”

“Cổ tướng quân đã về rồi à!

Mau tới đây tiếp chỉ a, ta ở chỗ này đã lâu rồi, cũng nên làm xong rồi mau trở về, sợ là người cung trong đang chờ ta về báo cáo!”

Lưu công công vừa nói vừa đứng dậy, cầm lấy thánh chỉ màu vàng sáng, chuẩn bị bắt đầu tuyên chỉ, giả xá lúc này cũng lập tức quỳ xuống.

Sau đó chính là tuyên chỉ.

Nội dung nói rất đơn giản, đơn giản chính là nói Giả Xá còn biết trả nợ, biểu hiện là trung quân ái quốc, nên cần phải được ban thưởng, tóm lại chính là động viên cổ vũ hắn, sau đó ban thưởng hắn vài món đồ.

Sau khi đọc xong thánh chỉ, tạ chủ long ân các thứ, Lưu công công lúc này mới có hơi ý vị thâm trường nói:

“Cổ tướng quân, thánh chỉ này nên đặt ở nơi nào, chắc là ngươi biết rồi chứ, chớ có đem thánh chỉ đem để chỗ không nên, như vậy là phỉ bán ân sủng của hoàng thượng cho ngươi!"

Thánh chỉ của Đồ Minh Huy chỉ có khen hắn Giả Xá hai câu ba câu, điểm trọng yếu vẫn là cho hắn chỗ dựa, vì thánh chỉ nhất định phải được đặt ở đường mà cung phụng,

Đây cũng là cách nói cho hắn chỗ dựa.

Đương nhiên, cũng chỉ vẻn vẹn như thế, nếu là Giả Xá vẫn không hiểu ý của Đồ Minh Huy, thậm chí sau đó vẫn còn không biết phản kháng, Đồ Minh Huy cũng không có khả năng hạ chỉ bắt bọn họ phân gia, càng không khả năng giúp Giả Xá củng cố quyền gia chủ, nếu hắn đột nhiên xuất hiện giúp Giá Xá, đó chẳng qua là do hắn nhất thời rãnh rỗi mà thôi, với lại Giả xá cũng không phải là tướng tài gì, không đáng giá để hoàng đế hắn phải tự mình nhúng tay vào chuyện nhà của hắn.

Nếu là Giả Xá của trước kia, chắc chắn hắn sẽ không phản ứng kịp, không hiểu ý tứ của hoàng đế, nhưng bây giờ hắn cũng đã chết một lần rồi, đầu óc so với bây giờ rõ ràng hơn rất nhiều, tự nhiên trong nháy mắt liền hiểu ý của Lưu công công là gì, nội tâm không khỏi mừng thầm không thôi, sau đó đứng dậy tiếp chỉ, còn cuống quít thò tay vào túi rút một khối noãn ngọc, lén lén lút lút đưa cho Lưu công công.

Noãn ngọc và vàng bạc có chút khác biệt, vàng bạc đối với người có quyền thế mà nói, chỉ cần muốn, liền có thể muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, thế nhưng nếu là noãn ngọc thì là đồ hiếm, trong cung cũng không có bao nhiêu, khối ngọc này của Giả Xá mặc dù bé, nhưng không phải ai cũng có.

Ít nhất với Lưu công công, hắn đã gặp qua không ít kỳ trân dị bảo, thế nhưng sờ một cái thì đã biết cái miếng ngọc này là đồ tốt, sắc mặt lập tức liền vui vẻ.

Lúc sắp đi còn đặc biệt lại dặn dò một câu:

“Cổ tướng quân, ta nhắc nhở ngài chuyện này, nhà mẹ đẻ Thái Hoàng Thái Hậu bởi vì nguyên nhân đi quá giới hạn mà bị tra phong, là ý tứ của Thái Hoàng Thái Hậu.

Vinh quốc phủ này và phủ nhất đẳng tướng quân có khác biệt rất lớn, chỉ có khi Vinh quốc phủ biến thành phủ nhất đẳng tướng quân, ngài mới có thể danh chính ngôn thuận!”

Nói xong, Lưu công công trực tiếp rời đi.