Xuyên Sai Thư Ta Không Ngừng Nỗ Lực

Chương 4

Ba người họ rời khỏi đây, nội tâm cảm thấy may mắn vạn phần vì người đó không khử cả đám, nhanh chóng quyết định điều chỉnh hướng đi, thuận tiện tìm đồ ăn. Nếu như không có đồ ăn thì bọn họ chắc chắn không thể sống sót được đến ngày thứ bảy.

Nhưng điều làm cho bọn họ thất vọng chính là bệnh viện không có đồ ăn, chuyến này phí công thì cũng thôi không nhắc đến làm gì, mà điều đáng nói ở đây là bọn họ còn bị lọt vào tầm ngắm của nguyên một đám “quỷ”.

Vất vả muốn chết mới thoát khỏi sự đuổi gϊếŧ của đám “quỷ” thì ba người bọn họ lại trong tình trạng “đạn tận lương tuyệt” *, ngay cả thuốc phục hồi sinh lực cũng chẳng còn bao nhiêu.

*đạn tận lương tuyệt: ý muốn nói ở đây là bọn họ hết sạch trang bị,thức ăn.

Nếu như bây giờ không tìm thấy đồ ăn, Chu Thiến chắc chắn rằng tiểu đội mà bọn cô mới thành lập cách đây không lâu sẽ không duy trì được đến lúc thoát khỏi nơi này.

Hiện tại nghe thấy câu hỏi của Lý Công, Chu Thiến theo bản năng lùi lại, duy trì một khoảng cách an toàn, cách xa hai người đàn ông. Lý Công thu hết hành động của cô ấy vào mắt, không lên tiếng, lắc đầu.

“Em còn một ít bánh lương khô, hai người có ăn không?” Nói xong Lý Công cũng cười ha ha, nhanh tay lấy lương khô ra từ ô chứa đồ, đồng thời ngón tay cũng hóa thành một lưỡi dao sắc bén, cắt làm ba phần chia cho hai người họ.

Triệu Tiểu Bắc và Chu Thiến nhìn một loạt hành động của anh ta từ đầu đến cuối, hai người họ chần chờ, chưa ăn ngay mà vẫn cầm ở trong tay.

Đến khi nhìn thấy Lý Công không chần chờ mà trực tiếp bẻ lương khô, liên tiếp đưa bánh vào miệng thì thái độ của hai người họ tức khắc tốt hơn hẳn. Ở một nơi không biết ai bạn ai thù thì cẩn thận vẫn hơn.

“Tính thời gian thì chúng ta còn sáu ngày.” Chu Thiến cất miếng lương khô đi, lấy ra một bình nước đưa cho Lý Công, thuận miệng nhắc nhở.

Lý Công cảm kích cầm lấy nước, uống cho đỡ nghẹn, nghe thấy vậy xúc động nói: “Không biết đồng đội còn lại của chúng ta bây giờ sao rồi.”

“Cô ấy có lẽ cách chúng ta không xa.” Triệu Tiểu Bắc lấy ra một tờ giấy màu trắng, nhìn lên giấy, ban đầu chỉ có hai chấm xanh và một chấm đỏ, nhưng lúc này lại có thêm một chấm màu xanh nữa, trùng hợp là vị trí cách bọn họ cũng gần.

[ Tên đạo cụ: Giấy triệu tập đồng đội.

Cấp bậc: E ( vật phẩm chỉ dùng một lần )

Tác dụng: Bạn tốt, chúng ta cùng nhau đi! Sử dụng được mười phút, hiển thị vị trí của tất cả các đồng đội.

Ghi chú: Giới hạn ở quan hệ đồng đội đã được thiết lập trong phó bản. ]

Triệu Tiểu Bắc ngẩng đầu, nhìn qua bức tường mọc nấm mốc từng mảng và ánh đèn le lói, đôi mắt tinh quang chợt lóe, bật thốt lên nói: “Cô ấy ở phía trên.”

——

Tầng 5 phòng bệnh VIP 503.

Nhan Như Tinh sau khi ăn uống đầy đủ, gương mặt thỏa mãn tựa đầu vào trong l*иg ngực cậu thiếu niên. Đôi bàn tay của thiếu niên đang thuần thục gọt trái cây, không khí xung quanh cũng mang một mùi hương hoa quả, khiến cho ánh mắt của Nhan Như Tinh không tự chủ được mà ngắm nhìn những khớp xương rõ ràng, hoàn mỹ không tì vết đang chuyển động gọt táo.

Trước mắt cô cảm thấy hài lòng với người “bạn trai” mới nhậm chức này. Hơn nữa chuyện máu chó mà mình đang trải qua cũng dần chấp nhận. Nếu anh chàng bạn trai này mãi tốt tính như vậy, đã thế còn bôn ba chịu thương chịu khó vì mình, cô tất nhiên cũng không ngại mà diễn một vở kịch tình yêu thánh thiện “anh tình em nguyện” !

Nhan Như Tinh lộ ra vẻ hưng phấn, càng diễn lại càng hăng.

Nghĩ vậy, đôi đồng tử màu hổ phách của cô chợt lóe, cử động ngón tay phải một chút, kéo lấy vạt áo của thiếu niên.

“Tinh Tinh chờ một chút, sắp gọt xong rồi.” Đỉnh đầu truyền đến giọng của thiếu niên, nghe kỹ còn cảm nhận được sự cưng chiều thông qua giọng nói, điều này khiến cho mặt của Nhan Như Tinh có vài mảng màu hồng khả nghi. Không chờ cô nói tiếp, bên miệng đã có một miếng táo thơm ngát vừa mới gọt.

“Ăn thử xem?”

Nhan Như Tinh theo bản năng há mồm.

“Ngọt không?”

“Ngọt.”

Nội tâm Nhan Như Tinh vui vẻ, cả người bị đồ ăn và sắc đẹp mê hoặc đến quay cuồng, không biết đâu nam đâu bắc. Cũng may cô cũng không quên tình cảnh hiện tại của chính mình, tuy nói thân thể của cô có thể để hồi phục theo tự nhiên, chỉ là thời gian có chút lâu, nhưng ai bảo cô có đường tắt cơ chứ, thấy đường tắt không biết đường mà đi mới là kẻ ngốc.

“Ngày mai em muốn ăn ô mai.” Rà soát lại nội dung của quyển sách, cô bổ sung thêm: “Đúng rồi đó, là hộp ô mai lần trước anh mua cho em.”

Lực chú ý của cô hoàn toàn bị đồ ăn câu đi mất, không chú ý tới khi cô nhắc đến hai chữ “lần trước” thì bàn tay đang gọi táo của Nguyễn Trì thoáng dừng một chút.