“Lần trước em chưa được ăn đâu, lần này nhất định không để cho hộp ô mai đó chạy thoát!” Nhan Như Tinh chu miệng, ngữ khí kiên định nói.
“À? Lần trước em chưa được ăn sao?” Âm thanh của Nguyễn Trì bay bổng, không nghe ra sự biến hóa cảm xúc trong đó.
“Tại sao em không được ăn không phải anh là người rõ nhất ư!” Nhan Như Tinh nhíu mày, không vui nói: “Nếu không phải vì anh chạy theo Lâm Vận Nhi thì em sao có thể tức giận đến mức ném ô mai vào thùng rác cơ chứ?”
Lâm Vận Nhi là nữ phụ của quyển sách này, thanh mai trúc mã lớn lên cùng nam chính, hai người họ môn đăng hộ đối, hơn nữa hai nhà còn có giao tình, không giống như bạn bè bình thường. Nếu trên đường không nhảy ra một trình giảo kim* là “ nữ chính” ngáng chân thì nói không chừng hai người họ đến cả chuyện cưới hỏi cũng sắp tính luôn rồi.
*Trình giảo kim: ý nói kẻ ngáng đường,cản đường,thường là với ý không tốt đẹp.
Thật đáng tiếc, nam nữ chính dây dưa với nhau đến phút cuối thì nữ chính chết, tổng kết lại thì người nhận được lợi ích ở đây lại là cô.
Nhan Như Tinh cảm thán một câu, túm lấy góc áo của Nguyễn Trì, ngửi được trên người anh một loại hương thơm thanh mát không rõ tên. Một bên là ngón tay lâu không cử động nên có chút cứng ngắc, bên tay còn lại vô thức chơi đùa giữa khoảng không.
“Đúng rồi, sao không thấy Lâm Vận Nhi đâu?” Nhan Như Tinh tò mò, cô nhớ rõ trong nguyên tác nói Lâm Vận Nhi lúc nào cũng ở cạnh nam chính, là kiểu mà nam chính ở chỗ nào thì cô ta có mặt ở chỗ đó, một tấc cũng không rời cơ mà.
Ở nơi sâu nhất trong tiềm thức, hệ thống không nhịn được, vừa lúc mở ra quyền hạn khác, nó quyết định thử nhắc nhở cô một chút: “Bảo bối, chẳng lẽ cô không cảm thấy chuyện này có gì sai sao?”
Nhan Như Tinh: ????
“Bạn trai cô đó!!!”
“Sao vậy?” Nhan Như Tinh ngẩng mặt lên, vừa lúc Nguyễn Trì cũng cúi đầu xuống, gương mặt thanh thoát tao nhã phối hợp với ánh mắt mang nét tình khiến cho người ta chết chìm ở trong đó.
Hơn nữa anh còn dùng một ánh mắt ngây thơ, cười với Nhan Tinh Tinh một cái,nhờ nụ cười này mà đến bây giờ cuối cùng cô cũng đã hiểu được thế nào là “Gió xuân chợt đến trong đêm, trên cành lê trắng nở một trời hoa.*”, công nhận rằng đôi lúc thơ ca cổ đại mang một loại ý vị rất độc đáo.
Chậc chậc~
*Trong bản gốc tác giả viết câu này H thấy chuyển sang hán việt đọc hơi ngượng, nên xin phép được dùng thơ ca truyền thống của dân tộc ta- thơ lục bát để bao quát nghĩa của cả câu, nếu khum thích thì bỏ qua nheeee. Và tất nhiên rồi câu thơ này dùng biện pháp tu từ ẩn dụ đó, mọi người có đoán ra được ẩn dụ cho điều gì hem?
Nhan Như Tinh nắm chặt lấy vạt áo của Nguyễn Trì, ngay sau đó dùng lời lẽ chính đáng nói với hệ thống: “Tiểu Sảng, không cần nói nữa.Tôi hiểu, tôi đều hiểu rồi.”
Hệ thống nghe vậy cho rằng rốt cuộc cô cũng phát hiện mình nhận sai người, đang muốn thở phào nhẹ nhõm thì chợt nghe thấy…
“Tôi sẽ dạy anh ấy lại từ đầu.Chỉ bảo thật tốt để từ nay về sau anh ấy chỉ lấy tôi làm chủ, chỉ có tôi được ngược anh ấy, chứ không có chuyện anh ấy ngược tôi!”
Hệ thống-tự nhiên lòi đâu ra cái tên mới-Tiểu Sảng: ??????
Không phải chứ, con mẹ nó đây là ý tứ mà cô nói là hiểu sao?
“Cái này không quan trọng lắm đâu, ấy không phải! Chuyện này cũng quan trọng, không không ý tôi là…”
“Là gì?”
“Bảo bối, cô có còn nhớ bạn trai mình tên gì sao?”
“Thẩm Từ!” Nhan Như Tinh trả lời một cách khẳng định.
“Vậy bây giờ cô thử gọi tên anh ta……”
“Tinh Tinh.” Nhan Như Tinh không nghe được câu nói kế tiếp của hệ thống bởi vì khuôn mặt cô bị ngón tay của Nguyễn Trì nhéo cằm, nâng lên.
“Nhìn anh.” Ánh mắt Nguyễn Trì trịnh trọng chuyên chú, đáy mắt đen nhánh như màu mực, tựa hồ che giấu cảm xúc nào đó: “Nói cho anh biết, anh là ai?”
Nhan Như Tinh ngơ ngẩn mà nhìn anh, không chần chờ bật thốt ra câu nói không biết đã nói đi nói lại bao nhiêu lần: “Anh là anh A Từ của em.”
Lực đạo trong tay Nguyễn Trì thả lỏng, đầu ngón tay lạnh lẽo dán lên gương mặt Nhan Như Tinh chậm rãi phác họa, khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị, tựa như vừa xúc động lại vừa sung sướиɠ nhỏ nhẹ nói: “Sai rồi, anh là chồng của em.”
Những lời này nói ra từ trong miệng anh khiến cho người ta cảm thấy thân mật chứ không có cảm giác sến súa. Hơn nữa cái từ “chồng” này cũng là do lúc tỉnh lại Nhan Như Tinh gọi anh.
“Đúng vậy, A Từ là chồng của em.” Nhan Như Tinh nghe lời anh gọi theo.
“Ngoan lắm.” Nguyễn Trì cảm thấy cao hứng, trên khuôn mặt trắng đến bất thường hiện lên hai vệt đỏ kích động, khiến cho khuôn mặt lúc này mới giống như người thường.
“Ô mai.” Nhan Như Tinh níu lấy áo của anh, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt mong chờ nói.
“Ngày mai anh sẽ mua cho em.” Nguyễn Trì kiên nhẫn dỗ dành, cầm lấy táo cắt thành những miếng nhỏ đút cho Nhan Như Tinh.