"Hơn nữa thế quái nào "cự tuyệt người ta" lại tính là nhiệm vụ? Anh ấy là hôn phu của tôi, đã hại tôi thành ra bộ dạng như thế này, cho nên anh ta chăm sóc tôi, cưng chiều tôi là điều đương nhiên."
"Lẽ nào cậu muốn cùng tôi ở cái bệnh viện này cả đời à?"
Hệ thống: "...hình như, cô nói cũng có lý."
"Nhưng còn nhiệm vụ thì làm sao đây?"
"Cậu nói tôi nghe coi, nhiệm vụ mà cậu đưa, tiêu chí để hoàn thành là như thế nào?"
Vừa nghe cô hỏi như vậy, hệ thống liền hăng hái.
"Giá trị sảng cảm! Chỉ cần cô đoạt được giá trị cảm xúc từ đối phương, nội dung nhiệm vụ như nào đều không quan trọng."
"Nói cách khác cái nhiệm vụ mà cậu đưa cho tôi, chỉ cần tôi thành công đoạt được giá trị cảm xúc, chỉ cần có giá trị cảm xúc thì nhiệm vụ có hay không đều như nhau phải không? Nhan Như Tinh có vẻ đăm chiêu đáp."
"Ừ ừ."
"Định nghĩa của giá trị sảng cảm là gì cơ?"
"Cái này, tôi cũng không biết. Nhưng tôi có thể thu thập và đo đạc sự dao động cảm xúc của đối phương, chỉ cần cô ngược đối phương thành công, tự khắc sẽ đạt được giá trị sảng cảm trên người hắn."
"Ví dụ, cô bị người đó uy hϊếp, cô uy hϊếp ngược lại, hoặc tấn công lại, khiến đối phương cảm thấy nhục nhã, tức nghẹn họng, tức không nói nên lời, v.v rồi tự phủ nhận thái độ của mình, tức là đã ngược thành công!"
"Tôi hiểu rồi."
Hệ thống: "Ể?"
"Cậu rút lại cái nhiệm vụ vừa nãy đi, xem bổn cô nương đây."
"?"
"Anh A Từ"
"Anh đến đây, Tinh Tinh."
"Cái gì đây?"
"Xin lỗi, anh không tìm ra được món khác..."
"Em không ăn bánh mì đâu, em muốn húp cháo!!"
10 phút sau.
"Cháo đến rồi đây."
"Đây là cháo gì? Em không húp cháo trắng đâu, em muốn húp cháo trứng bắc thảo thịt băm cơ!"
"Vậy, vậy để anh đi kiếm cho em?"
"Ừ hứ!"
"Có rồi có rồi! Cưng à, có rồi đây!"
[Giá trị sảng cảm +10]
"Ting, thương thành đã mở ra."
“Hộc hộc…… Triệu Tiểu Bắc, Chu Thiến, đợi một chút, em không chạy được nữa rồi.”
Trên hành lang tối tăm, có hai nam một nữ đang cố gắng chạy trốn, một bên vừa chạy nhanh hết sức có thể, một bên cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Lúc này người nam chạy sau cùng thân hình hơi mập từ từ thả chậm bước chân, đỡ đầu gối kịch liệt thở dốc, lên tiếng gọi hai người đồng đội ở phía trước dừng lại.
“Có, có khi những con quỷ đó đi rồi, không đuổi theo chúng ta nữa đâu. Chúng ta..nghỉ ..nghỉ một lát đi.” Lý Công xua tay nói với hai người phía trước.
Triệu Tiểu Bắc và Chu Thiến nghe vậy, bốn mắt nhìn nhau, không phản bác ý kiến của Lý Công.
Lý Công thấy vậy trên mặt hiện lên ý cười, khuôn mặt bởi vì đang chạy nên đổ mồ hôi đầm đìa cứ như đang xông hơi.
Thừa dịp bọn họ đang dừng chân nghỉ ngơi ở chỗ này. Lý Công tranh thủ thời gian uống một lọ thuốc màu xanh lá “Thuốc hồi phục sinh lực sơ cấp” để khôi phục thể lực. Triệu Tiểu Bắc và Chu Thiến cũng vậy, mọi người đều tranh thủ chút thời gian này nghỉ ngơi.
“Anh, chị , hai người còn đồ ăn không?” Lý Công ngượng ngùng nhìn về phía hai người họ.
Triệu Tiểu Bắc mặc một chiếc áo hoodie có mũ màu đen, trên mặt cũng dùng một tờ giấy cùng màu có tác dụng che chắn để làm mờ khuôn mặt, khiến cho người khác không thể nhìn ra diện mạo vốn có.
Trong khi đó Chu Thiến lại mang một tướng mạo xinh đẹp, là một cô gái mang khí chất trong trẻo lạnh lùng.
Nghe thấy anh ta hỏi, Triệu Tiểu Bắc quay đầu nhìn lướt qua mặt anh ta, giọng nói hàm chứa nặng nề, nói: “Không có.”
Chu Thiến bên cạnh sắc mặt khó coi, tương tự lắc đầu. Cô chưa từng nghĩ đến tại sao bản thân mình lại xui xẻo như vậy. Bước vào vị diện phó bản thứ ba, chính là nơi được ví von với con đường thập tử nhất sinh-bệnh viện Hoa Đô ở trung tâm phó bản.
Cũng may trước đó nhiệm vụ của cô là chỉ cần “sinh tồn ”, đây là cái loại nhiệm vụ mang tính khó cao trong các phó bản, chỉ cần nghe tên thôi cũng khiến người ta sợ mất mật, đúng vậy, chính là “Nhiệm vụ sinh tồn” trong truyền thuyết. Chỉ cần ở nơi được chỉ định, duy trì không để chết là được tính thông qua.
Nhưng đời không như mơ, sự thật đã chứng minh cho cô thấy, mình đã vui mừng quá sớm.
Trong diễn đàn, chỉ cần đứng bất động ở “nơi sinh tồn” sống qua bảy ngày là có thể thông qua nhiệm vụ, đây cũng là phương pháp hữu hiệu nhất, tuy nhiên điều này đã bị một người đàn ông quỷ dị dí theo cướp đồ ăn của cô mà phương pháp này bị hủy bỏ. Xác định được đối phương không phải đồng đội của mình thì sắc mặt của mọi người ai nấy cũng không tốt cho lắm.
Dù sao thì ở bên trong phó bản gặp phải “người lạ” cũng không phải chuyện tốt gì. Đặc biệt cái người này rõ ràng không làm gì nhưng bọn họ lại ma xui quỷ khiến đem hết đồ ăn của bản thân mình giao cho đối phương, nhưng cái này cũng không trách được, đám người bọn họ ai mà lường trước được điều này chứ, cả ba người đâu có ai trong số họ đối phó được người đó.