“A a——” Không biết từ khi nào, Triệu Tiểu Bắc đứng ở góc phòng bệnh cúi đầu nhìn không rõ mặt hét lớn một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi nồng đậm, quỳ trên mặt đất, sắc mặt trong nháy mắt trở nên ảm đạm suy yếu.
Biến cố này, dọa cho Nhan Như Tinh giật nảy cả mình.
Một lúc lâu sau, Triệu Tiểu Bắc hòa hoãn lại. Đứng dậy, mặt như tờ giấy vàng cảm kích nhìn Nhan Như Tinh một cái, nhẹ giọng nói một câu: “Cảm ơn.”
Nhan Như Tinh nghiêng đầu vẻ mặt không rõ.
Triệu Tiểu Bắc đang muốn nói với cô rằng, vừa nãy mình bị bóng đè xém chút nữa đã chết. Bỗng nhiên ánh mắt nhìn đến thiếu niên ngồi bên giường Nhan Như Tinh, đối diện với đôi mắt thiếu niên cùng với khuôn mặt càng nhìn càng quen mắt, anh theo bản năng rùng mình một cái, anh không hề cảm thấy lạnh, nhưng trong một khoảnh khắc, toàn thân lại toát ra mồ hôi lạnh.
“Là anh!” Một tiếng chất vấn, bén nhọn chói tai, lại xen lẫn hoảng sợ cùng bất an.
Nhan Như Tinh không biết tại sao anh ta lại có phản ứng lớn như vậy, đối với vấn đề của anh ta, thuần thục không cần nghĩ ngợi trả lời: “Anh ấy thực sự là bạn trai của tôi mà?”
“Anh không phải vẫn luôn muốn gặp anh ấy sao? Đây này, anh ấy quay lại rồi.” Nhan Như Tinh nói xong, lại nói với Nguyễn Trì: “Anh A Từ, anh ta là Triệu Tiểu Bắc, hình như anh ấy có chút việc muốn tìm anh.”
Triệu Tiểu Bắc: ……
Không, tôi không có, cô đừng có mà nói nhảm.
“Chào, chào anh.” Triệu Tiểu Bắc rụt vào trong một góc, hận không thể bỏ chạy.
Nhưng cuối cùng anh vẫn kiềm chế lại sự bất an cùng khẩn trương trong lòng, đối với người đàn ông đang ngồi trên giường bệnh, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào anh mà lên tiếng chào hỏi.
“Tôi là Triệu Tiểu Bắc, là……” Triệu Tiểu Bắc nhìn đến Nhan Như Tinh vẫn ngồi trên giường bệnh, nhanh trí mở miệng, nói: “Là bạn của Nhan tiểu thư.”
Nhưng mà những lời này của anh lại không được lập tức đáp lại, phòng bệnh im lặng không một tiếng động.
Thật lâu sau, lúc mà Triệu Tiểu Bắc cho rằng anh ta sẽ không để ý tới mình.
Thiếu niên ngồi ở cạnh giường bệnh đột nhiên quay đầu, vẻ mặt mỉm cười nghiêm túc đối với Nhan Như Tinh nói: “Tôi họ Nguyễn, tên một chữ Trì, là bạn trai của Tinh Tinh.”
Dứt lời, anh lại bổ sung thêm một câu: “Trì trong trì mộ*.”
(Trì mộ*: nghĩa là chạng vạng, hoàng hôn)
Nói xong, anh nghiêng đầu, con ngươi đen như mực giống như được bóng đêm bao phủ, u ám mang theo mông lung cùng với mong chờ.
“Anh Nguyễn Trì, anh nhìn em làm gì?” Nhan Như Tinh thuần thục mà sửa miệng, hai mắt vô tội mà quan sát thiếu niên, trong câu hỏi, trong trẻo không mất đi nghi hoặc, lại hơi ngây ngô. Một chút đánh vỡ cục diện trong phòng bệnh, không khí đột nhiên yên lặng bất an.
Nguyễn Trì dừng lại một chút, dường như không đoán được sẽ là câu trả lời này.
“Anh A Trì?” Thấy anh không có phản ứng, Nhan Như Tinh lại kêu thêm một tiếng.
Về phần nhận sai người.
Lúc nãy khi Triệu Tiểu Bắc nói cho cô biết đây chính là phó bản, cô liền có dự cảm.
Nhưng bây giờ không có việc gì phải gây trở ngại cả cô đâm lao thì phải theo lao thôi.
Dù sao thì, người bạn trai này của cô thật sự rất xứng chức, trông ưa nhìn, lại còn nghe lời, không có chút ngông nghênh nào.
“Anh A Trì, sao anh không nói chuyện, em giận đấy?” Nhan Như Tinh thấy anh nhìn chằm chằm vào mặt mình, đồng thời không được tự nhiên, mặt dày cao giọng giả vờ không cao hứng mà lẩm bẩm.
“Ngày mai còn muốn ăn cái gì không?” Đúng lúc này, thiếu niên vẫn không hé răng chợt nói ra tiếng, giọng nói trong trẻo vẫn dịu dàng, kèm thêm đôi mắt, trong ngoài đều bao vây lấy thân ảnh của Nhan Như Tinh.
Một màn này rơi vào trong mắt người ngoài, sợ là không có ai hoài nghi tình cảm của anh đối với cô.
Mà việc này, cũng trở thành một bí ẩn khó hiểu khác trong nội tâm của Triệu Tiểu Bắc.
Phải biết rằng, cái vị trước mắt này, không phải là ‘‘người’’!
Mà người coi ‘‘anh ta’’ trở thành ‘‘bạn trai’’ của mình, vừa ôm vừa hôn Nhan Như Tinh, ở trong mắt của Triệu Tiểu Bắc, phải có bao nhiêu lá gan và dũng khí chứ!
Chẳng qua bề ngoài ‘‘quỷ’’ này xác thực rất “mê hoặc’’người, nếu không phải anh đã gặp quỷ quái trước mắt này, thêm hai lần trải nghiệm lìa đời đầy đáng sợ kia của đối phương. Năng lực cám dỗ ấy, anh có lẽ cũng sẽ nhận sai.
Cũng may là anh ta lúc này, không có ý định hạ sát thủ đối với anh.
Có lẽ…
Triệu Tiểu Bắc nhìn về phía Nhan Như Tinh, ánh mắt lóe lên. Một lát sau, ổn định tâm trạng, điều chỉnh cảm xúc, tiến lên, bất chấp căng da mặt đối với Nguyễn Trì không dấu vết kinh ngạc nói: “Không ngờ bạn trai mà Nhan tiểu thư nói đến lại là ngài.”
Nhan Như Tinh đang cùng Nguyễn Trì thảo luận xem ngày mai ăn gì, liền ngẩng đầu lên.
Nhận thấy được tầm mắt của cô, Triệu Tiểu Bắc giật nhẹ khóe miệng, ánh mắt mờ mịt đảo qua túi đựng đồ ăn quen thuộc trên bàn, nói: “Nhan tiểu thư hẳn là cô không biết, thật ra tôi và bạn trai cô trước đó đã từng gặp qua một lần.”
Nhan Như Tinh nhìn về phía Nguyễn Trì.
Nguyễn Trì vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên bình thường, giống như ngoại trừ Nhan Như Tinh ra, ai cũng không thể điều động được cảm xúc của anh ta.
Đối với lời nói của Triệu Tiểu Bắc, anh ta không phản bác, ngoài miệng lại lãnh đạm phun ra hai chữ: “Quên rồi.”