Vẻ mặt của Triệu Tiểu Bắc cứng đờ, lại không so đo với anh ta, cũng không dám.
Lúc trước đánh không lại, hiện tại càng không cần phải nói.
Anh chỉ muốn biết rốt cuộc mục đích của anh ta là gì.
Nếu như giống như lần trước, cướp thức ăn xong liền rời đi, vậy hết thảy đều dễ nói chuyện.
Chỉ sợ là không phải.
Còn có, tình huống này của số 3 là như thế nào?
Cô ấy có biết “người” trước mắt này là quỷ quái trong phó bản hay không? Và tại sao anh ta lại nói anh ta là bạn trai của cô ấy? Hơn nữa xem ra, hai người ở chung với nhau, hình như đúng là một đôi “tình nhân” thân mật vô cùng.
Chẳng lẽ đây là thân phận ẩn giấu mà hệ thống trò chơi sắp xếp cho cô ấy?
Đáng tiếc thay, “quỷ quái” này chặn ở đây, anh không tiện để hỏi trực tiếp.
Triệu Tiểu Bắc nhìn thời gian, không để bụng đến thái độ lãnh đạm của Nguyễn Trì, chỉ cần anh ta không xuống tay với mình, không đuổi mình ra ngoài, nói cái gì cũng được hết.
Anh chỉ muốn sống tạm cho đến ngày mai.
Hơn nữa, nếu món đạo cụ bản mệnh kia đưa anh đến chỗ số 3, chứng tỏ đường sống duy nhất của mình ở chỗ này.
Từ lúc vào cửa anh liền quan sát, từng bước một thử hỏi thăm, đến khi biết được thân phận của Nhan Như Tinh là người chơi tân thủ, thấy được 50% hy vọng. Lại đến lúc này, có thêm sự tồn tại của Nguyễn Trì, đều chứng tỏ rằng, con đường sống này có lẽ là thật.
Tiếc là loại đạo cụ bảo vệ tính mạng như “Tìm được đường sống trong chỗ chết”, chỉ có thể dùng một lần.
Trong mắt Triệu Tiểu Bắc xẹt qua một tia đau lòng.
Nhưng mà anh không hối hận, dù sao so với mạng sống, thì mạng sống quan trọng hơn. Lại nói tình huống lúc đó không cho phép anh có chút do dự nào.
Phải biết rằng người phụ nữ Chu Thiến kia ở trên tay của Lý Công không dùng được một chiêu nào, tuy rằng cô ấy bất cẩn, nguyên do là vì trúng kế của đối phương. Nhưng nói thế nào đi nữa, Chu Thiến cũng là người chơi lâu năm, có năng lực cảnh giác và phản ứng.
Nhưng lúc đó cô ta ngay cả phản ứng cũng không có, liền bị gϊếŧ chết. Điều này chứng tỏ, thực lực của Lý Công, so với tưởng tượng của anh lợi hại hơn nhiều.
Sự thật chính là như thế, đối đầu với Lý Công cường thế, anh chỉ có thể ném ra đạo cụ bản mệnh chạy trốn.
Sắc mặt Triệu Tiểu Bắc khó coi, trong mắt tràn đầy uất ức.
Đột nhiên, Triệu Tiểu Bắc như có suy nghĩ gì đó mà đưa mắt nhìn về phía Nguyễn Trì đang liếc mắt đưa tình với Nhan Như Tinh.
Không biết Lý Công kia, đối đầu với “quỷ” này, ai lợi hại hơn đây!
Triệu Tiểu Bắc liếʍ đôi môi khô khốc, ánh mắt lấp lánh, rục rịch.
Nhưng mà rất nhanh, anh liền nản chí.
Bởi vì anh nhớ tới, mình có thể tìm được nơi này, toàn bộ đều dựa vào “đạo cụ” hỗ trợ, bằng không mấy ngày hôm trước bọn họ sao vẫn luôn không tìm được nơi này?
Hiện tại ngẫm lại, hẳn là do quấy nhiễu mê hoặc của “quỷ”.
Mất công bọn họ vì đi tìm số 3, mà suýt chút nữa đã đập vỡ bức tường.
Số 3 người ta ỷ vào ưu thế của thân phận tình cảm, thoải mái mà nằm, được “quỷ” hầu hạ!
Triệu Tiểu Bắc vừa u oán lại vừa hâm mộ liếc mắt nhìn Nhan Như Tinh hai cái.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Triệu Tiểu Bắc cố gắng trò chuyện với Nguyễn Trì đều thất bại, liền không tiếp tục nữa.
Trong phòng bệnh rất nhanh chỉ còn lại giọng nói mềm mại nũng nịu của Nhan Như Tinh, cùng với giọng của Nguyễn Trì thỉnh thoảng đáp lại.
Cũng khá là hài hòa.
Thôi đi!
Cho dù hệ thống sắp xếp cho cô thân phận là bạn gái của “quỷ” này, nhưng cô cũng không khỏi quá mức coi mình là người ngoài chứ!
Triệu Tiểu Bắc nghẹn họng trân trối nhìn Nhan Như Tinh sai bảo Nguyễn Trì bóc vỏ nhân quả thông, quả óc chó cho cô ăn, trên mặt tràn đầy mê mang.
Không phải chứ, lúc nào thì “quỷ” lại dễ nói chuyện như vậy?
Hơn nữa, loại thân phận có liên hệ với “quỷ” này, không phải đều là hố* hay sao?
(Hố*: nói đến bẫy, ở đây nghĩa là có thân phận liên quan tới “quỷ” thì đa phần là đều bị hãm hại, lừa gạt)
Triệu Tiểu Bắc nhìn Nguyễn Trì đưa tay nhận lấy vỏ hạt dưa phun ra từ miệng Nhan Như Tinh, người như muốn chết lặng.
Thậm chí, nghe đến yêu cầu quá phận của Nhan Như Tinh đưa ra, anh lại có hơi cảm thấy đau lòng thay cho Nguyễn Trì.
Chẳng hạn như lúc này:
Nhan Như Tinh với vẻ mặt nghênh ngang kiêu ngạo, trừng mắt dựng thẳng mày tức giận nhìn Nguyễn Trì nói: “Không phải em đã nói là em không uống nước thường rồi hay sao!”
Mà Nguyễn Trì mới vừa rồi tự cao ngạo mạn thì đã thay đổi, bộ dạng gặp cảnh khốn cùng, như người vợ nhỏ thấp giọng xin lỗi: “Xin lỗi Tinh Tinh, em đừng tức giận, hôm nay ở bên ngoài trời mưa, cho nên không có thu thập được nước sương sớm tươi mới.”
“Nếu không có thì sao anh không dùng cái khác để thay thế hả? Em muốn uống nước mật ong, anh đi pha cho em đi!”
“Không, không có mật ong.”
“Không có thì anh không biết tự đi tìm hay sao?”
“Nhưng mà” Ánh mắt Nguyễn Trì sợ hãi nhìn ra ngoài cửa sổ đen kịt, ấm ức nói: “Anh sợ bóng tối lắm.”
“Phụt…”
Thình lình vang lên âm thanh, khiến cho hai người ở phía giường bệnh chú ý đến.
Triệu Tiểu Bắc bị hai ánh mắt chăm chú nhìn đến, thiếu chút nữa một cái tát chết mình.
“Buồn cười lắm hay sao?” Ánh mắt Nhan Như Tinh sâu xa nhìn Triệu Tiểu Bắc, sau đó nói với Nguyễn Trì: “Anh A Trì sợ bóng tối, không bằng để cho anh ta đi với anh một chuyến, anh cảm thấy sao?”