Triệu Tiểu Bắc đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy người đứng sừng sững ở ngay cửa, anh giật mình một chút, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hai câu thơ:
“Sáng trong như ngày xuân liễu, lanh lảnh như gió trong trúc.”
Anh chưa bao giờ từng thấy người nào sạch sẽ như vậy, cái loại sạch sẽ này, không biết phải hình dung như thế nào, dù sao thì vừa nhìn thấy người này, Triệu Tiểu Bắc liền có cảm giác tự ti xấu hổ.
Như thể trên thế gian này, ngoài anh ta ra, còn lại đều tràn đầy vẩn đυ.c.
Mà loại ‘người dơ bẩn’ như anh đây, lại càng không nên xuất hiện trước mặt anh ta, không đúng, là không nên tồn tại mới phải!
Nhanh Như Tinh vui mừng nhìn thiếu niên trở về, đôi mắt của cô theo bản năng dừng ở giữa tay trái của anh.
Nghĩ đến cái gì đó, cô không nhịn được mà hướng thiếu niên tha thiết kêu lên: “Mau vào đi, đứng ở cửa làm gì thế?”
Ở ngay cửa, vốn bởi vì bị người ngoài quấy nhiễu, sắc mặt của Nguyễn Trì có chút nặng nề, nghe được Nhan Như Tinh gọi, ánh mắt anh rũ xuống trong bóng tối lóe lên hai cái.
Anh mỉm cười xách theo hộp thức ăn to tiến lên, lướt qua Triệu Tiểu Bắc, đi thẳng tới trước mặt Nhan Như Tinh. Kề sát người lại, vươn tay phải nhàn rỗi ra, lòng bàn tay dịu dàng xoa mặt cô, giọng điệu nuông chiều nói: “Chờ sốt ruột rồi à?”
“Ừm, em đói bụng, hôm nay sao anh lại về trễ như vậy?” Nhan Như Tinh không vui cho lắm bĩu môi, dùng tay trái chỉ có thể nhúc nhích nắm chặt lấy vạt áo bởi vì khom lưng của anh mà rũ xuống.
Thiếu niên bị động tác nhỏ ỷ lại của cô lấy lòng, thuận thế ngồi xuống, xách hộp thức ăn trong tay dài chừng nửa thước, rộng hai ba mươi cm.
“Xem anh mang cho em cái gì này.” Nói xong, thiếu niên đem hộp thức ăn ra, đặt ở trên bàn, mở túi nilong ra, xốc hộp thức ăn lên.
Tức khắc, một mùi hương bá đạo mê người, tràn ngập hương vị khói lửa nhân gian trong không khí, nhanh chóng tỏa ra khắp cả phòng bệnh.
“A…” Nhan Như Tinh trợn to đôi mắt, cái miệng nhỏ nhắn nhìn qua khẽ nhếch lên, sau đó nhìn về phía Nguyễn Trì, hai mắt sáng lên lấp lánh, giống như có đầy sao, rực rỡ sáng chói, làm cho người ta không cách nào bỏ qua được.
“Làm sao bây giờ đây anh, hình như em càng thêm thích anh mất rồi.” Nhan Như Tinh kích động lớn tiếng nói, không có rụt rè như người con gái bình thường, chỉ có nhiệt tình lớn mật như giọng của cô.
Nghe được lời nói của cô, còn có không mang theo xưng hô gọi anh là “anh”, thiếu niên tinh xảo hời hợt khẽ nhíu mày.
“Anh ơi anh cúi đầu xuống đi.” Hai má Nhan Như Tinh đỏ ửng, ánh mắt lóe lên lại mang theo sự hưng phấn cùng rục rịch.
Thiếu niên thấy thế, không chút do dự mà cúi đầu xuống.
Nhìn thấy ngày càng gần mình, gương mặt bạch ngọc không tì vết, cánh môi đỏ tươi như chu sa điểm xuyết, Nhan Như Tinh quyết đoán nỗ lực ngẩng đầu, nhắm ngay mục tiêu, hôn lên.
Một chạm liền rời đi, nhẹ mà mềm, ngọt mà mịn.
Nhìn thiếu niên dường như bị hành động của mình làm cho kinh hãi, đáy mắt Nhan Như Tinh xẹt qua một tia chột dạ.
Nhưng rất nhanh, cô lại đúng lý hợp tình, thanh âm hờn dỗi nói: “Anh A Từ, em đói bụng!”
Thiếu niên ngẩn ra, hoàn hồn bừng tỉnh. Lại nhìn về phía ánh mắt Nhan Như Tinh, càng thêm sâu không lường được.
“Vậy ăn cơm đi, anh bóc cho em.” Nguyễn Trì nói, từ trong hộp đồ ăn lấy ra một con tôm hùm lớn, kiên nhẫn bóc vỏ chấm tương đút cho Nhan Như Tinh.
Hai người, một người ăn, một người đút. Có thể nói, hiện giờ Nhan Như Tinh đã hoàn toàn thích ứng với việc được Nguyễn Trì hầu hạ.
Nếu như trước kia không biết đây chỉ là một phó bản thì tốt, hiện tại, đối mặt với sự chăm sóc của Nguyễn Trì, cô đã bắt đầu lo lắng cho cuộc sống tương lai của mình sau khi rời khỏi phó bản.
Ừm… Có vẻ như đã quên mất cái gì đó thì phải?
Nhan Như Tinh híp mắt, từng ngụm tiếp nhận thức ăn Nguyễn Trì đút cho cô, vẻ mặt hưởng thụ suy nghĩ.
Thật ra, không biết có phải chịu ảnh hưởng của phó bản hay không, tuy cô đói bụng nhưng không nếm ra được hương vị của thức ăn. Chỉ có thể cảm thấy no, cùng với cố gắng dùng đoạn ngắn miêu tả thức ăn trong sách ám chỉ chính mình, làm cho cô không đến mức đói bụng mà trong lòng phát hoảng, sinh ra ý nghĩ không tốt, mất đi năng lực suy nghĩ.
Chờ trong bụng dần dần dâng lên cảm giác chắc bụng, bữa cơm hải sản lớn này không biết Nguyễn Trì lấy từ đâu ra, đã không còn dư lại chút gì.
“Ăn xong rồi.” Nhan Như Tinh nhìn hộp thức ăn trống rỗng, tâm tư khẽ động, hỏi: “Anh A Từ đã ăn ở bên ngoài rồi sao?”
“Ừ.”
“Lần sau anh không cần ăn ở bên ngoài đâu, mang về ăn cùng với em đi.”
“Đúng rồi, Triệu Tiểu Bắc!” Nhan Như Tinh cuối cùng cũng nhớ tới người chơi đã định hình lại thế giới quan của cô.
“Thế mà lại quên mất anh ta.” Nhan Như Tinh nghĩ thầm trong lòng một chút, kéo quần áo Nguyễn Trì, nói: “Lúc anh không có ở đây, có một người tới đấy.”
Nguyễn Trì dừng một chút, đang muốn mở miệng.
Chợt nghe Nhan Như Tinh tràn đầy tự hào nói: “Triệu Tiểu Bắc, không phải anh muốn gặp bạn trai tôi sao?”
“Ơ, sao anh ta không nói gì hết vậy?”
“Triệu Tiểu Bắc?”