Khi Lữ Thụ bán được tầm nửa số trứng gà, một bà lão dắt một bạn nhỏ tới, chắc là vào lúc nghỉ đông người già trong nhà giúp mang con trẻ, sáng sớm đi tới đây ăn sáng.
Bạn nhỏ đòi ăn trứng, bà lão bèn dắt bạn nhỏ đi qua bên phía Lữ Thụ: “Cháu cũng đã ăn sáng rồi, ăn một quả trứng rồi ngoan ngoãn về nhà, làm bài tập về nhà của kỳ nghỉ đông ha.”
“Dạ vâng.” Bạn nhỏ gật đầu.
Kết quả là ăn xong một quả, bạn nhỏ còn muốn ăn tiếp, đúng là ăn ngon thật, nhưng bà lão lại không cho, đứa trẻ bảy tám tuổi mà ăn nhiều thì sẽ bị thương.
“Bà ơi, cháu ăn nhiều mới thức tỉnh được chứ!” Bạn nhỏ nói như thật.
Lữ Thụ bên cạnh suýt thì tè ra quần, đứa trẻ nhỏ như vậy mà đã lo tới vấn đề thức tỉnh rồi cơ á? Ảnh hưởng của trang web hội Cơ Kim đó rốt cuộc là lớn cỡ nào thế?”
Bà lão cạnh đó lại không có phản ứng đặc biệt gì, dỗ dành trẻ con ấy, phải ấu trĩ tí thì mới có thể lừa được bọn nhóc: “Ăn nhiều cuối cùng sẽ biến thành rất béo, có khi đến thức tỉnh cũng không được nữa.”
Lữ Thụ có chút không nhịn được: “Bạn nhỏ, vì sao em muốn thức tỉnh vậy?”
“Em muốn giữ gìn hòa bình của thế giới!” Bạn nhỏ nghiêm túc nói.
Ha ha… giữ gìn hòa bình thế giới cũng ra luôn rồi, Lữ Thụ nghĩ một đằng nói một nẻo: “Có chí hướng thật đấy…”
Thật ra đại đa số các bé trai ở trong giai đoạn xem hoạt hình khi còn bé đều viển vông tí, có điều Lữ Thụ không có cơ hội này, trong viện mồ côi chỉ có mỗi một chiếc TV, toàn phát mấy thứ mà viện trưởng thích xem.
“Anh ơi, nếu như anh thức tỉnh thì anh sẽ làm gì?” Bạn nhỏ hỏi ngược lại.
Lữ Thụ thoáng chốc ngây ngẩn cả người, câu hỏi này, đúng là cậu chưa tỉ mỉ nghĩ tới.
Lữ Thụ suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chắc là anh sẽ nghĩ cách kiếm lời ít tiền trước, sau đó ra ngoài dạo chơi ở nơi mà mình muốn đi.”
Lúc đi học cậu đặc biệt ước ao kỳ nghỉ đông và nghỉ hè của người khác, ba mẹ đều sẽ dẫn họ đi chỗ khác chơi, mà cậu thì không đi được, cho nên thế giới lớn như vậy nhưng cậu chỉ ở mỗi Lạc thành.
Bạn nhỏ tò mò hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì trộm ở nơi nào đó đi.” Lữ Thụ cũng trả lời rất nghiêm túc. Có đôi khi nghĩ lại, cuộc sống mỗi ngày cãi nhau không buồn không vui coi phim trên TV với Lữ Tiểu Ngư cũng rất thú vị.
“Thật không có tiền đồ, người như anh chắc chắn không thức tỉnh được cho coi.” Bạn nhỏ thấy bàn về phương diện trình độ tư tưởng, mình đã thắng!
Lữ Thụ lập tức xụ mặt: “Em làm xong bài tập nghỉ đông chưa, chưa xong thì mau theo bà về nhà viết!” Sau đó cậu quay đầu nói với bà lão: “Bây giờ bên ngoài hay có vụ bán đáp án bài tập nghỉ đông lắm, bà nhất định phải canh kỹ vào! Nếu như bài nghỉ đông đều là chép thì không có hiệu quả ôn tập gì đâu!”
Bà lão kinh ngạc: “Còn có chuyện này á?”
Bạn nhỏ nghệt mặt ra, cũng không biết tại sao trời lại giáng tai họa bất ngờ nữa!
[Giá trị cảm xúc tiêu cực đến từ Dư Lập +90…]
Cuối cùng bạn nhỏ cũng không thể ăn quả trứng thứ hai, bị bà mình dắt thẳng về nhà làm bài tập.
Trong lúc ấy Lữ Thụ thấy nhiều bạn học đi ngang qua con đường này, có điều hai bên đều không chào hỏi lẫn nhau, tựa như là người xa lạ chân chính.
Khoảng cách như vậy đối với mọi người là vừa vặn, đều không cần phải có gánh nặng gì cả.
Hôm nay là ngày đi làm lại đầu tiên của người trưởng thành sau Tết âm lịch, thế nên việc làm ăn của Lữ Thụ cũng không tệ lắm. Cách lúc vào tiết còn 20 phút, cậu tốn 5 phút để về nhà cất mấy thứ kia, lại mất 5 phút để đi tới trường học, thời gian dư dả.
Trước đây cũng vì căn phòng này cách trường học gần nên cậu mới thuê.
Lữ Thụ về nhà, thấy đồ ăn đặt trên bàn cơm đã được ăn xong mới yên tâm thu dọn đồ đạc lần nữa để tới trường. Thật ra cậu cũng rất muốn biết sau sự kiện trang web hội Cơ Kim, bây giờ trường học sẽ có bộ dạng như thế nào.
Dọc theo đường đi cậu đều nghe thấy có người lớn tiếng thảo luận về thức tỉnh, có người chỉ hi vọng mong ước thuần túy, còn có mấy người lý trí phân tích xem nên thức tỉnh như thế nào…
Loại phân tích này, cơ bản đều được thành lập từ tổng hợp phương thức và các loại thức tỉnh trong video mà hội Cơ Kim công bố.
Có điều cho tới tận bây giờ, tỷ lệ lớn nhất vẫn là ở trong tình huống bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực lớn.
Hình như cũng không còn phương thức nào khác hữu hiệu hơn.
Toàn bộ trong sân trường hình như cũng náo nhiệt, mặc dù mùng tám Tết chỉ có học sinh cấp hai và cấp ba đi học thôi, nhưng vẫn ồn ào vô cùng.
Khi trang web hội Cơ Kim mãi không bị khóa lại, thậm chí bắt đầu dẫn phát toàn dân thảo luận, khi mọi người rốt cuộc nhận ra rằng thức tỉnh đã trở thành một sự thật, trái tim của mọi người đều cảm thấy nóng bỏng.
Nhất là các thiếu niên huyết khí phương cương, bản thân đang bị người nhà quản lý áp chế nên có hơi phản nghịch, khát vọng tự do, tất cả thiếu niên thiếu nữ ở trong giai đoạn thanh xuân này chính là đám người khát vọng mình sẽ thức tỉnh nhất.
Bởi vì thức tỉnh thì có nghĩa là, họ sẽ có cơ hội để thoát khỏi sự quản lý của người nhà.
Họ cũng không chắc chắn rằng sau khi mình thực sự thoát khỏi sự trông giữ của người nhà thì mình sẽ làm gì, bọn họ không nghĩ xa như vậy, chỉ cảm thấy thức tỉnh là một chuyện rất trâu bò rất cool ngầu!
Lữ Thụ vừa đi vừa nghe, cậu chợt nghĩ tới, bản đồ sao của mình có thể tu hành vào ban ngày không?
Tuy rằng buổi tối mới có thể thấy sao, thế nhưng người hiện đại đều hiểu rõ sao rốt cuộc là cái gì, đó không phải là hằng tinh trên bầu trời sao?
Ban ngày không nhìn thấy, cũng không có nghĩa là chúng nó biến mất mà.
Lữ Thụ trộm rẽ tới nơi không ai nhỏ giọng hát bài hát ngôi sao nhỏ, trong nháy mắt ngay sau đó, cậu quả nhiên cảm nhận được bản đồ sao trong người mình kết nối với phía chân trời.
Song lần này không có ánh trăng rơi xuống, mà chỉ là hình như cậu nhất thời bị ánh mặt trời xuyên thấu qua. Trong quá trình này, trong cơ thể cậu xuất hiện lốm đốm những tia sáng chói mắt hội tụ về phía trái tim, không cần dẫn đường, chúng nó tự mình lựa chọn phương hướng để lao tới, mục đích đúng là ngọn lửa ở trong trái tim cậu.
Kỳ lạ thật, tu hành vào ban ngày lại dẫn tới một hiệu quả khác?
Rõ ràng ngọn lửa này xuất hiện trước, sau đó mình mới lấy được tờ giấy vàng kia, nhưng sao cảm giác như công pháp tu hành đấy có cùng nhịp thở với mình vậy? Chẳng lẽ nguyên nhân là vì chúng nó đều đến từ chiếc dây chuyền trên cổ mình ư?
Có đôi khi Lữ Thụ cũng suy nghĩ rốt cuộc là ai cho mình chiếc dây chuyền ấy, tại sao nó phải cất giấu bí mật thần kỳ như vậy.
Nhưng cậu nhất định không nghĩ ra được. Ngay cả ba mẹ là ai cậu còn không biết, thì nghĩ ra kiểu gì giờ?
Ngọn lửa hấp háy màu trắng cũng không có biến hóa rõ ràng, chỉ là… càng ngưng thực hơn ít?
Lữ Thụ nghĩ mình khi tu hành vào ban ngày là như vậy, thì nhất định là có đạo lí của nó, hơn nữa hình như nó không khó khăn như buổi tối, cần mình dẫn dắt ánh sao chạy.
Vậy thì mình mặc kệ không quan tâm là được, như thế cũng bớt việc.
Lữ Thụ chú ý quan sát nét mặt của người bên cạnh, không có ai phát hiện ra mình đang tu hành, lúc này cậu mới yên tâm lại.
Không biết vì sao, hình như bí mật trên người cậu rất chi là bí mật. Cậu có thể cảm nhận được dao động trên người Lương Triệu, của áo khoác đen cậu cũng cảm nhận được, nhưng hình như đối phương lại không hề cảm giác được chỗ kỳ quái ở trên người mình.
Là vấn đề của công pháp tu hành à?