Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 18: Trứng luộc

Mới sáng mùng tám Tết Lữ Thụ đã tỉnh dậy rồi. 6 giờ bắt đầu loanh quanh trong phòng bếp, sau đó loay hoay tới 7 giờ thì mới vừa lúc làm xong, sau đó vác một đống đồ đi học.

Trước khi đi cậu dặn dò Lữ Tiểu Ngư: “Cơm ngay trên bàn đó mau dậy ăn đi, ăn xong rồi lại ngủ tiếp. Sách giáo khoa anh đưa cho em nhớ phải ôn lại đấy, tối về anh sẽ kiểm tra. Nếu như em chạy loạn khắp nơi, anh đưa em tới viện mồ côi cho mà xem, nghe chưa?”

Lữ Tiểu Ngư nằm lì trên giường, túm chăn không nói lời nào, Lữ Thụ hỏi lại lần nữa: “Nghe rõ chưa?”

“Nghe rồi… lát nữa em dậy rồi ăn.” Lữ Tiểu Ngư không tình nguyện đáp lại.

“Lát nữa thì nguội luôn rồi, dậy mau!”

Lữ Tiểu Ngư tức giận, lập tức bật dậy từ trên giường.

[Giá trị cảm xúc tiêu cực đến từ Lữ Tiểu Ngư +299…]

Hai mắt Lữ Thụ sáng hẳn lên, thì ra mỗi ngày gọi con nhóc này rời giường đều có thể thu được giá trị cảm xúc tiêu cực sao? Má vậy chẳng phải là hời lớn rồi à?

Hai anh em họ sống nương tựa lẫn nhau, Lữ Thụ luôn cảm thấy mình cần phải làm tròn nghĩa vụ dạy dỗ, cậu cũng lo sau này cô bé sẽ bị nuôi ra nhiều thói hư tật xấu.

Có điều bây giờ ngoài tham ăn ra, Lữ Tiểu Ngư cũng không có tật xấu nào khác.

Lữ Thụ tới trường sớm cũng là có nguyên nhân, cậu muốn đi kiếm tiền.

Ngôi trường nơi cậu đi học cũng chỉ cách căn nhà cậu ở một con đường, tiểu học, cấp hai, cấp ba đều học trong một ngôi trường cả, là trường ngoại ngữ Lạc Thành.

Sáng sớm nào Lữ Thụ cũng mở quầy bán trứng gà luộc.

Cho một quả trứng gà vào nước sôi già, 10 phút chín, nếu đi vớt lúc phút thứ tám sẽ được trứng lòng đào. Vừa luộc trứng gà xong là phải cho vào trong nước lạnh luôn, như vậy mới dễ bóc vỏ, vị cũng sẽ ngon hơn.

Khi luộc trứng gà Lữ Thụ rất chú trọng, phối hợp với nước chấm mà cậu pha, ăn ngon vô cùng.

Công thức để làm nước chấm cũng không phải có thứ hiếm lạ gì, một cái đĩa nhỏ, nửa là xì dầu nửa là dấm chua, pha thêm vài giọt dầu vừng.

Khi cậu mới bày bán trước cửa trường học năm ngoái, chỉ có học sinh tiểu học mới chịu tới nếm thử, một quả trứng gà cũng chỉ tốn năm mao tiền, không đắt, học sinh tiểu học đều ăn được.

Mỗi ngày Lữ Thụ có thể kiếm được đại khái mấy chục đồng tiền, coi như là miễn cưỡng nuôi sống được gia đình.

Sau đó mọi người đều biết trứng gà cậu bán ăn ngon, có vài người đều tới chỗ cậu mua một hai quả trứng trên đường tới tiệm ăn sáng. Cũng có người biết Lữ Thụ làm thêm, thế nên cố ý tới giúp cậu một phen, hiện giờ trên con đường này có không ít người đều biết tới một học sinh mồ côi tự mình kiếm tiền nộp học phí như cậu.

Phải nói là trên đời này thật ra có không ít người hảo tâm, thế cho nên việc làm ăn của Lữ Thụ vẫn luôn coi như không tệ.

Hôm nay là mùng tám Tết, không ít người trưởng thành đều phải đi làm lại. Cậu đứng bán ở đầu đường, đây là khu mà các tiệm ăn sáng tụ tập, dân vệ không quản khu vực này.

Chờ bán xong rồi cậu có thể mau chóng đi tới trường được. Nếu thu quán sớm hơn chút nữa, nói không chừng cậu còn có thể về nhà cất đồ rồi mới đi trường học, dù sao mang theo mấy thứ kia đi trường học vẫn có hơi kỳ lạ.

Đương nhiên, có đôi khi thực sự không bán kịp thì cũng không có cách nào.

Học sinh đi qua trên con đường này cơ bản đều là bạn học của cậu, đây cũng là một trong những nguyên nhân sau này mọi người dần dần không gọi cậu nữa.

Cái thứ giai cấp giai tầng này không phải được quy định rõ ràng ngay từ đầu rằng ai phải chơi với ai, ai không chơi với ai, là do mọi người tụ tập lại theo ý của mình.

Đại gia một triệu chơi với đại gia một triệu, tuyệt đối không thể chơi với đại gia một tỷ được, có khi chi tiêu hàng ngày của đại gia một tỷ đã là còn số triệu rồi.

Ví dụ này đặt trên người Lữ Thụ cũng thích hợp. Bây giờ người trẻ tuổi đi KTV hay đi công viên giải trí một chuyến, động một tí là trả hơn mấy trăm ngàn, Lữ Thụ thực sự không nỡ xài tiền như thế được. Sau này nếu như có tiền rồi cậu sẽ đi trải nghiệm, cậu cũng hiểu đạo lý trì hoãn sự hưởng thụ lắm đấy.

Lữ Thụ vẫn cảm thấy, “trì hoãn sự hưởng thụ” là một từ rất hay.

Lúc đầu khi các bạn học thấy cậu đứng bán trứng gà thì còn thấy hơi kinh ngạc, nhưng Lữ Thụ lại chẳng cảm thấy có áp lực tâm lý gì cả, kiếm tiền nuôi sống bản thân bằng bản lĩnh của mình, không cần phải không ngóc đầu lên gặp người được.

Sau đó, ngược lại là các bạn học cảm thấy xấu hổ, khi đi ngang qua đây đều giả vờ như không thấy, cứ cảm giác như chào hỏi thì không hợp, mà không chào hỏi thì cũng không hợp nốt, thế nên cứ giả vờ như không thấy đi.

Dần dần, Lữ Thụ bị cho ra rìa.

Thế nên khi mọi người thảo luận ai có khả năng thức tỉnh nhất, họ nghĩ tới mọi người, duy chỉ không nghĩ tới Lữ Thụ.

Trong chậu trước mặt Lữ Thụ đặt quả trứng mới được nấu xong, trên cái bàn có thể gấp lại đặt đĩa nhỏ, dấm chua, xì dầu, dầu vừng, bên cạnh bàn thì đặt chồng ghế nhựa nhỏ, khách hàng có thể ăn ở đây hoặc là mang đi.

“Tiểu Thụ tới bán trứng sớm vậy à.: Một bác gái đi ngang qua đây cười nói: “Bán cho bác hai quả trứng gà, mang về cho con bác ăn. Thằng bé còn chưa rời giường nữa, nếu nó có thể chịu khó như cháu được thì tốt quá.”
”Có ngay, hai quả trứng gà.” Lữ Thụ lấy cái túi nilon rồi bỏ hai quả trứng vào trong, đưa cho bác gái: “Ba khối tiền.”

Một quả trứng có giá một khối năm, một ngày đại khái kiếm được 50 đồng tiền, một tháng 1500 khối giữ gốc, làm ăn khá khẩm thì được nhiều hơn chút, đây là phí sinh hoạt của hai anh em Lữ Thụ và Lữ Tiểu Ngư.

Cũng không thể xài hết toàn bộ được, mỗi tháng còn phải trả 500 tiền thuê nhà, 100 tiền điện nước, lại còn phải nhịn ăn nhịn mặc để tiết kiệm học phí, còn phải cân nhắc đến học phí sau khi Lữ Tiểu Ngư có thể độc lập đến trường sau này.

Thật ra Lữ Tiểu Ngư cũng rất hiểu chuyện, cô bé tham ăn nhưng rất ít khi đòi ăn món nào, cho dù Lữ Thụ không mua đồ ăn vặt cho cô bé, cô bé cũng không khóc nhè.

Mà thỉnh thoảng Lữ Thụ sẽ mua một ít đồ ăn vặt chọc Lữ Tiểu Ngư. Trứng gà luộc mỗi sáng, Lữ Thụ đều phải để lại hai quả yêu cầu Lữ Tiểu Ngư ăn hết, cô bé cũng thích ăn.

Có đôi khi cơ thể Lữ Thụ hư nhược đổ bệnh, Lữ Tiểu Ngư cũng sẽ chậm rãi thu dọn đồ đạc tự mình đi luộc trứng bán trứng, quy trình luộc trứng cô bé cũng biết, bởi đã coi Lữ Thụ làm không biết bao nhiêu lần.

Có thể do Lữ Tiểu Ngư quá nhỏ, lại trông rất chi là đáng yêu, có người sẽ hỏi cô bé Lữ Thụ đâu rồi? Cô bé nói Lữ Thụ đổ bệnh, nên chỉ có thể để cô bé tới bán trứng, nhìn bộ dạng tội nghiệp ấy, hơn mười phút là có thể bán xong mấy chục quả trứng…

Hai anh em tựa như là người tuyết được đắp lên trong viện bọn họ, một lớn một nhỏ sưởi ấm cho nhau ngay trong thế giới gió lạnh thấu xương.

Đối với Lữ Thụ mà nói, một người rất cô đơn, thực sự cô đơn, cô đơn đến mức lúc mình muốn nói chuyện, bên cạnh lại chẳng có ai. Thế nên Lữ Tiểu Ngư lén trốn khỏi viện mồ côi để tới tìm cậu, khiến cậu cảm thấy rất ấm áp.

Đối với Lữ Tiểu Ngư, Lữ Thụ là người duy nhất quan tâm tương lai cô bé sẽ thế nào, không quản có được ăn ngon hay không, cô bé cảm thấy đi theo Lữ Thụ, tương lai sẽ rất thú vị.

Hai người khổ thân nhưng thật ra lại thấy trong lòng mình chẳng khổ mấy, đó mới là cơ sở để họ có thể tiếp tục sinh tồn trên thế giới này.

Có đôi khi Lữ Thụ suy nghĩ, như vậy cũng không tệ ha, không cần ba mẹ gì cả, chỉ riêng họ thôi cũng có thể sống tốt rồi. Sau này nếu có thể ngẫu nhiên rút thưởng được công pháp tu hành nữa, thì sẽ đưa cho Lữ Tiểu Ngư dùng, như vậy hai người có thể tiếp tục làm bạn với nhau.