“Chị gái ơi, chị có gầy lắm không?”
“Có đó.” Bên kia bình phiêu lưu gửi tới một tấm ảnh chụp thân hình, đúng là rất gầy thật.
“Gầy quá đi mất.” Lữ Thụ cảm khái.
“Ha ha, cũng thường thôi thường thôi.” Đối phương thỏa mãn trả lời.
“Tôi có thể đánh chị mười cái lận!” Lữ Thụ trả lời lại.
Đối phương: ???
[Giá trị cảm xúc tiêu cực đến từ Lưu Bình +17…]
Lữ Thụ đặt điện thoại xuống, đã hết lượt nhặt chai của ngày hôm nay rồi nhưng cậu vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn lắm.
Lại nhìn giá trị cảm xúc tiêu cực của mình xem, đã từ hơn 800 biến thành 1020, chỉ gia tăng khoảng 200 mà thôi, hiệu suất này có hơi thấp ta.
Dù sao không phải lúc nào kịch bản cũng dùng được, huống hồ còn ở trong tình huống một đối một nữa, hiệu suất thấp cũng là chuyện bình thường.
Giờ khắc này Lữ Thụ cảm thấy hoài niệm các bạn học của mình cực kỳ, cậu chưa bao giờ thấy các bạn học của mình lại quan trọng đến thế…
Tưởng tượng xem, chỉ nhắn trong nhóm thôi đã nhận được nhiều giá trị cảm xúc tiêu cực đến thế, vậy nếu tới lúc khai giảng thì sẽ tới mức nào nữa đây? Quả thực là vô địch luôn mà!
Giờ Lữ Thụ làm gì còn thừa chút tình bạn cùng lớp nào nữa, dù sao trước kia vốn không có nhiều rồi. Cậu hận không thể để mấy bạn học đó hóa thân thành Lữ Tiểu Ngư, sau đó cung cấp cho cậu giá trị cảm xúc tiêu cực mỗi ngày…
Sao mấy bạn học đó có thể ngờ rằng, khi họ còn đang mơ giấc mơ đẹp trở thành Người Thức Tỉnh, thì đã có Người Thức Tỉnh có ý đồ với bọn họ rồi chứ!
Lữ Thụ quyết định đổi tất cả 1020 giá trị cảm xúc tiêu cực trong tay thành số lần rút thưởng, quả tẩy tủa chính là mục tiêu chủ yếu nhất của cậu trước mắt, nếu có được thứ gì khác thì coi như là niềm vui ngoài ý muốn.
Song khi cậu mở hệ thống rút thưởng ra, lại là liên tiếp ba lần cảm ơn vì đã tham gia…
Ha, thật đúng là xui xẻo mà!
Chẳng qua vì có được kinh nghiệm rút thưởng của hai lần trước nên Lữ Thụ cũng hiểu đại khái xác suất khi rút thưởng là thế nào rồi. Cậu thấy cho dù dùng 1000 giá trị cảm xúc tiêu cực để đổi lấy một quả tẩy tủy có thể gia tăng tư chất của bản thân thì cũng là có lời.
Nhưng mà… mẹ nó sao toàn bộ đều là cảm ơn vì đã tham gia thế má!
Lúc đó Lữ Thụ cũng phải cảm thấy mê man, rốt cuộc là mi hố đến mức nào thế hả, rút chín lần mà đều là cảm ơn vì đã tham gia cả, mi có dám cho thêm lần nữa không?
Cậu cảm thấy trái tim mình mình có hơi không chịu nổi, mịa nó đây là chút của cải cuối cùng đó.
Mặc dù đúng là có thể đổi được bốn quả ngôi sao và thắp sáng lên hai vì sao trên bản đồ sao trong cơ thể của mình, Lữ Thụ đã cảm thấy rất đủ rồi.
Nhưng vấn đề là cậu luôn có cảm giác như bị cái hệ thống xấu xa này hố ấy.
Cơ hội rút thưởng lần cuối cùng, Lữ Thụ nhấn rút thưởng mà nhức cả trứng. Khi đĩa quay dừng lại và thấy không phải dòng chữ cảm ơn vì đã tham gia, Lữ Thụ vừa định thở phào nhẹ nhõm thì lại thấy được thứ được viết trên đó, kết quả mặt cậu lập tức đen ngòm luôn!
“Vẫn là cảm ơn vì đã tham dự.”
Lúc đó Lữ Thụ suýt thì đập rách cái gối trong tay luôn rồi, cảm ơn tham gia thì cảm ơn tham gia đi, lại còn cảm tạ tham dự là cái quỷ gì nữa?! Mịa nó đây có giống như có người đang hỏi, bất ngờ không, kinh hỉ không không?!
Móa nó chứ mi có ý thức hay là thế nào thế, đùa ai đó?
Hả? Mi đùa ai đó hả?
Cậu đột nhiên cảm thấy, cái hệ thống này rất có thể có vấn đề lắm!
Lữ Thụ vốn rất có lòng tin với xác suất rút thưởng của hệ thống thấy hơi đau răng rồi, trong tay cậu chỉ còn 250 giá trị cảm xúc tiêu cực, chả làm được cái quần què gì cả.
Lữ Thụ đau lòng đến mức xây xẩm cả mặt mày, có lòng muốn tiếp tục nhặt bình phiêu lưu để làm người ta tức giận, nhưng mà số lần đã dùng hết rồi.
Cậu mở trang web của hội Cơ Kim ra muốn nghiên cứu thêm về dị năng của những người khác. Lữ Thụ mở nó ra với tâm lý may mắn, bởi vì cậu cũng không biết khi nào trang web này sẽ bị sập mất.
Nhưng điều khiến cậu kinh ngạc là đã lâu vậy rồi mà trang web vẫn ở yên trên mạng như không bị gì cả.
Chẳng lẽ cảnh sát mạng vân vân còn chưa kịp phản ứng à? Không nên chứ, Lữ Thụ thấy bây giờ khắp nơi trong vòng bạn bè đều đang bàn tán về trang web đó, đã tới mức độ toàn dân đều biết luôn rồi mà.
Hay là… cái hội Cơ Kim này vốn có bối cảnh là chính phủ?!
Biến hóa quá nhanh, trước đó vẫn còn đang lén bắt Người Thức Tỉnh cơ mà, sao bây giờ cứ như là công khai ra hết luôn vậy.
Truyền thông không đưa bất cứ tin gì về việc này, như tất cả đều bị câm vậy. Nhưng trong khu bình luận của rất nhiều diễn đàn đều đang bùng nổ, lúc đầu mọi người nghĩ dù sao bàn tán cũng không sao, xóa topic thì xóa thôi, cuối cùng cũng không đến mức bị chính phủ bắt đi đi, kết quả mọi người lại phát hiện mình không bị xóa topic.
Đột nhiên chuyển sang trạng thái không thừa nhận cũng không phủ nhận, Lữ Thụ nghĩ trong chuyện này khẳng định là đã có bước ngoặt gì xuất hiện rồi.
Nếu như hội Cơ Kim này thật sự là hành vi của phía chính phủ, vậy thì tiếp đó chính phủ nhất định sẽ có động tác khác nữa.
Nhưng mà không chỉ có chuyện này bồi hồi trong lòng của Lữ Thụ, còn có một việc khác khiến cậu phải bối rối nữa: Sắp đi học rồi!
Mình nên phối hợp giữa việc học, tu hành và kiếm tiền nuôi gia đình thế nào đây?
Tuy nghĩ tới là thấy hơi đau đầu, nhưng khai giảng có nghĩa cậu sắp được gặp đám học sinh “đưa điểm” cho mình rồi, cũng hơi mong đợi…
Lữ Thụ vừa suy xét vừa ngủ mê man.
Mấy ngày còn lại Lữ Thụ vẫn luôn theo dõi trang web của hội Cơ Kim kia, để xem xem rốt cuộc nó có bị khóa lại hay không, nhưng mà điều khiến cậu ngạc nhiên là nó không bị sập.
Chuyện này không chỉ có mỗi Lữ Thụ chú ý tới, mà là tất cả mọi người đều chú ý!
Mặc dù nói trong mấy video trước kia có liên quan tới Người Thức Tỉnh, nhưng không có một cái nào đưa ra một khái niệm minh xác về Người Thức Tỉnh như của hội Cơ Kim. Nó không chỉ minh xác mà còn phân chia cấp bậc kỹ càng nữa cơ.
Cho dù tới mức này mà nó vẫn còn sống tốt.
Hướng gió vào giờ khắc này khiến vô số người bỗng nhiên hưng phấn, gần như chỉ là trong một đêm, toàn bộ nhân dân Trung Quốc tựa như đều thảo luận về Người Thức Tỉnh.
Mọi người cũng không biết đây rốt cuộc là cử chỉ cố ý của chính phủ để phòng hờ từ sớm, hay là một cái gì khác.
Người hưng phấn nhất đương nhiên là các thanh thiếu niên, mà ngay cả một số ông chú bà thím cũng thấy trong lòng hơi nóng bỏng.
Trở thành Người Thức Tỉnh có nghĩa như thế nào? Có nghĩa từ nay về sau cuộc sống bình thường sẽ không còn tầm thường nữa!
Chiều mùng bảy Tết, khi Lữ Thụ đi chợ mua thức ăn vẫn còn nghe hai bác gái nói chuyện: “Ái dà, tôi cảm thấy thằng nhóc nhà cô có thể thức tỉnh được đó, ha ha, vừa nhìn là biết thuộc loại đó rồi!
“Làm gì có, không thể nào đâu, giờ nó cứ yên tâm học cho giỏi là được rồi.” Bác gái kia dè dặt nói, nhưng thật ra trong lòng đang sướиɠ lắm.
Từ cuộc đối thoại đó Lữ Thụ hiểu được rằng, đây là sự va chạm của hai tư tưởng, một là mọi người nghĩ Người Thức Tỉnh đúng là lợi hại, cho dù sau này có nổi danh thì vẫn đi biểu diễn có chút tiền được, đúng không? Đây là đạo lý đơn giản nhất của dân đen, có ai từ chối được tiền đâu?
Về phương diện khác, mọi người vẫn cảm thấy tuy cái thứ đó tốt đó, nhưng vẫn phải học tập cho tốt vào…
Bác gái bán đồ ăn trông thấy Lữ Thụ, cũng coi như là người quen: “Tiểu Thụ thức tỉnh chưa?”
Ha ha… Người Thức Tỉnh trong miệng bác gái đều sắp trở thành rau cải trắng luôn rồi?!
Lữ Thụ nhìn lên bầu trời đang dần tối sầm xuống, mặt trời chiều vào hôm trời quang mùa đông tựa như là ngọn lửa, cuối cùng cũng phải đi học.