Nếu như nói mình đang hấp thu năng lượng của hành tinh, vậy không có đạo lí nào mà người khác không cảm giác được được. Hơn nữa năng lượng truyền tới cũng không thể nào đơn giản cho được, vậy thứ những ánh sao mình hấp thu rốt cuộc là cái gì?
Thứ này hình như không giống với thứ bị người khác chơi đùa cho lắm.
Tu hành một mình có một điểm rắc rối to lớn: Không có ai để thảo luận, cũng không có ai để dạy mình cái gì, tất cả đều phải tự lục lọi.
Nhưng bất kể nói thế nào, không bị người khác phát hiện cũng là một chuyện tốt không phải sao, mặc dù bây giờ hình như chuyện có liên quan tới Người Thức Tỉnh đã được công bố ra ngoài, nhưng Lữ Thụ không cũng biết nhóm áo khoác đen có còn đi lùng bắt người không nữa.
Lúc tới phòng học, Lữ Thụ nhìn đám bạn học kia, chưa bao giờ cảm thấy thân thiết như bây giờ.
Việc đầu tiên sau khi lớp mười một trường ngoại ngữ Lạc thành khai giảng chính là cuộc thi đánh giá năng lực, để kéo các học sinh hồi hồn lại đã. Nghỉ học nửa tháng để ăn Tết âm lịch, lòng thoải mái thực sự, nhưng đợi mọi người nhìn thấy kết quả của cuộc thi là lạnh lòng lai ngay.
Lữ Thụ cũng không lo lắng mấy kỳ thi cho lắm, trên phương diện học tập cậu đúng là chưa từng lo lắng qua.
Đây giống như là bồi thường của ông trời dành cho cậu vậy, thể yếu từ nhỏ, nhưng đầu óc lại rất thông minh.
Môn thi đầu tiên là ngữ văn, ngay lúc thi được một nửa thời gian thì bên ngoài hành lang bỗng truyền tới âm thanh huyên náo, có một học sinh đang gào thét: “Thầy dựa vào cái gì mà nói tôi gian dối?”
Giọng cực lớn, chắc cả cái tòa dạy học này đều có thể nghe được.
Tòa dạy học này tổng cộng có bảy tầng, tầng bốn năm của lớp mười một, tầng sáu bảy của lớp mười hai, lớp của Lữ Thụ ở tầng năm. Trước kia khi lên lầu cậu luôn phải thở hồng hộc, kết quả giờ ăn quả tẩy tủy xong tựa như là mềm bệnh trong cơ thể không còn gì nữa, không hề lao lực chút nào.
Hơn nữa sau khi thắp sáng hai ngôi sao xong, tố chất thân thể của cậu đã gấp hai người trưởng thành bình thường rồi. Trông cậu thì vẫn gầy teo, nhưng sức lực lại rất lớn.
Nơi xảy ra ồn ào rõ ràng là cùng một tầng, Lữ Thụ nghĩ thầm đây là học sinh lớp nào mà ghê gớm thế…
Ngay sau đó tất cả mọi người nghe được một tiếng vang thật lớn, cùng với tiếng vật phẩm bằng gỗ vỡ tan, giống như là có thứ gì rơi xuống mặt đất từ trên cao, chia năm xẻ bảy.
Tiếng động ngoài hành lang bắt đầu ồn ào hơn nữa, chủ nhiệm lớp Lữ Thụ cũng đi ra ngoài, không đoái hoài tới việc giám thị nữa.
Chủ nhiệm lớp Thạch Thanh Nham vừa đi tới cửa thì mặt chợt biến sắc, xông tới một chỗ khác của hành lang.
Thấy thế, lớp 11-3 của đám Lữ Thụ cũng sôi trào. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến trên mặt chủ nhiệm lớp Thạch Thanh Nham lại xuất hiện vẻ như vậy chứ?
Chợt nghe Thạch Thanh Nham hét to trên hành lang phía bên ngoài phòng học: “Dừng tay, em lại dám đánh giáo viên sao!”
Cả lớp ồ lên, mọi người nhìn nhau, ngay cả Lữ Thụ cũng nghển ra, ai mà hổ báo thế, ngay ngày đầu khai giảng đã đánh giáo viên luôn rồi?
Bị bắt gian dối không phải là chuyện rất bình thường sao, dù sao có thực sự gian lận trong cuộc thi nhỏ thế này trường học cũng có xử phạt gì đâu, nhưng nếu đánh giáo viên thì không phải nghiêm trọng hơn à?
Trong lớp có người dán cạnh cửa thò ra ngoài nhìn: “Má, mau ra đây coi, đừng làm bài nữa, các lớp khác đều ra nhìn cả!”
Vừa nghe vậy, tất cả mọi người đều chạy ra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lữ Thụ cũng không ngoại lệ.
Thấy được trên hành lang đã chắn đầy người, lớp 11-3 tới chậm, hỏi mọi người xung quanh đã xảy ra chuyện gì, kết quả một nam sinh quay đầu nói với vẻ mặt phức tạp: “Lớp 11-7 có một nam sinh thức tỉnh, một tay là xốc được cả bục giảng lên, cậu ta bị bắt vì tội gian dối, thế nên ném thẳng cái bục giảng xuống lầu luôn…”
Thức tỉnh?!
Cái từ này quá rung động, bên cạnh mình thực sự có người thức tỉnh ư?
Câu chuyện đùa hay nói lại trở thành sự thật, hơn nữa còn xảy ra ngay bên cạnh mình.
Có người nhớ tới giới thiệu về Người Thức Tỉnh trên trang web hội Cơ Kim: “Đây chính là Người Thức Tỉnh hệ lực lượng à? Hai tay tớ đều không ôm nổi cái bục giảng đó!”
“Đúng, tớ có bạn học cũ trong lớp đó. Tớ hỏi cậu ấy rồi, cậu ấy nói đúng là một tay xốc lên bục giảng thật, mặc dù có hơi cật lực, nhưng đây cũng không phải là chuyện người bình thường có thể làm ra được. Nam sinh kia cũng nói mình thức tỉnh rồi, không sai vào đâu được.”
Lữ Thụ trầm tư, không phải đối phương có bối cảnh lớn đến mức có thể đánh giáo viên, mà là lực lượng bỗng nhiên thức tỉnh dẫn tới tâm lý mất cân bằng, có lẽ trước đây cậu ta đã có sẵn oán khí với giáo viên ấy, hiện giờ mình bỗng nhiên trở nên lợi hại, biến thành Người Thức Tỉnh trong truyền thuyết, vì vậy tâm trạng lập tức bùng nổ.
Chắc là cậu ta nghĩ, dù sao mình cũng đã trở thành tiểu siêu nhân, cũng không trải qua chuyện Lương Triệt bị bắt đi mà mình nhìn thấy, thế nên cảm thấy bản thân không cần phải đi học, sau đó trực tiếp đi giữ gìn hòa bình thế giới luôn.
Điều này cảm giác có hơi giống với khi một tên ăn mày bỗng dưng lấy được tài phú kếch xù.
Lữ Thụ cũng phát hiện, với kiểu Người Thức Tỉnh hệ lực lượng thuần túy này, mình không cảm nhận được dao động năng lượng, chỉ sợ là trực tiếp tăng mạnh cường độ của tố chất thân thể nhỉ.
Sao Lữ Thụ cảm thấy, chỉ sợ sau này kiểu Người Thức Tỉnh hệ lực lượng đó sẽ là loại vô dụng nhất ấy nhỉ?
Trừ phi có một hai ngoại tộc xuất hiện, bằng không chỉ dựa vào mỗi thân thể thôi, thì sao có thể so với hệ nguyên tố?
Cậu trực tiếp chen lên hàng đầu, trận khôi hài ngày hôm nay đã được định trước rằng không thu lại được, Lữ Thụ muốn đứng gần quan sát xem Người Thức Tỉnh hệ lực lượng rốt cuộc có bộ dạng thế nào.
Giờ khắc này, cậu cũng không quan tâm ánh mắt trời vẫn hội tụ trên người cậu, rồi lại biến thành chất dinh dưỡng của ngọn lửa trong tim mình nữa.
Cậu muốn nhìn xem đều là Người Thức Tỉnh, liệu đối phương có thể cảm nhận được dao động trên người mình không.
Giờ sức mạnh của Lữ Thụ còn vượt gấp đôi của người trưởng thành, nên muốn chen qua thì rất dễ thôi.
Xô xô đẩy đẩy, phía trước có người bị chen đến phát bực, quay đầu lại nhìn Lữ Thụ chửi bậy: “Má mày chen cái chim gì mà lắm thế!”
Lữ Thụ sửng sốt một lát: “Một cái thôi mà.”
Lần này tới phiên tất cả các bạn học bên cạnh ngẩn ra, bạn học nữ thầm phỉ nhổ, các bạn học nam đều thấy mắc cười.
Lữ Thụ cũng không quan tâm nhiều như vậy, hiện giờ cậu chỉ muốn chen lên trước để xem thôi, nhưng bạn học nam lại giận thật, đưa tay định đẩy ngã cậu. Nhưng cậu ta vừa giơ tay lên thì thấy một bàn tay của Lữ Thụ đã nhanh chóng ấn vào ngực cậu ta, sau đó một nguồn lực thật lớn truyền tới từ cánh tay gầy nhom kia, bạn học nam đó bị đẩy sang một bên, rồi ngã lên người bên cạnh với vẻ mặt khó có thể tin.
[Giá trị cảm xúc tiêu cực đến từ Trương Tranh +70.]
Hình như đối phương không hề nghĩ tới sức của Lữ Thụ lại lớn như vậy, khiến cậu không hề có năng lực phản kháng, tốc độ cũng rất nhanh, cậu không phải ứng kịp dưới chân cũng không đứng vững.
Có điều sức mạnh ấy cũng không vượt ngoài sự hiểu biết của con người, thế nên cậu cũng không nghĩ nhiều.
Chờ tới lúc cậu đứng dậy tính đuổi theo người ta, Lữ Thụ đã biến mất trong biển người mênh mông rồi. Lữ Thụ có thể chen qua mà cậu lại không chen được.
Ngay lúc Lữ Thụ đang chen về phía trước, bỗng nhiên cậu cảm nhận được dao động năng lượng ở ngay bên cạnh. Cậu quay đầu sang như lơ đễnh, phát hiện đó là một bạn học nữ ở lớp bên cạnh.
Trong một trường học, cộng thêm cả mình, lại có tới tận ba Người Thức Tỉnh?!