Ta Dựa Vào Thanh Hp Nghiền Ép Cả Giới Tu Chân

Chương 21.4: Đuôi của rắn nhỏ nhẹ nhàng cuốn lấy đầu ngón tay Ngôn Lạc Nguyệt, lắc nhẹ

Đối với luyện khí sư, linh hỏa cấp thấp giống như cách tính nhẩm của học sinh tiểu học, dù dùng cách nào thì hiệu quả luyện tập cũng không chênh lệch nhiều.

Nhưng người chưa hiểu về luyện khí thì không nắm rõ được điều này.

Câu trả lời của Giang Đinh Bạch rất chuẩn mực, vừa nghe đã biết ngay hắn chắc chắn đã được đào tạo bài bản về luyện khí.

Ngôn Lạc Nguyệt tò mò hỏi: "Ý của tiên sinh là, chỉ cần chọn linh hỏa hợp ý là có thể mua bừa được đúng không?"

"Không." Giang Đinh Bạch lắc đầu, "Ta khuyên ngươi nên mua ở các cửa hàng lớn trong trung tâm thành."

"Dù linh hỏa cấp thấp ở các nơi không chênh lệch nhiều, nhưng ngươi còn nhỏ tuổi, các chủ tiệm thông thường có thể thấy ngươi còn nhỏ mà cố tình nâng giá. Tốt hơn là nên đến cửa hàng lớn có niêm yết giá rõ ràng mà mua cho an tâm."

Ngôn Lạc Nguyệt gật đầu, rồi hỏi tiếp: "Theo tiên sinh thì ta nên đến thành nào?"

Giang Đinh Bạch nở nụ cười: "Nếu ta nói là thành Quy Nguyên thì ngươi có thể đi được không?"

Ngôn Lạc Nguyệt lập tức che mặt: "Tiên sinh đừng có đùa với ta nữa."

Vùng đầm lầy Vân Ninh này, phía bắc giáp với một khu vực phong ấn ma giới, phía tây là dãy núi Bình Ninh đầy yêu thú. Các yêu tộc tụ tập xung quanh đầm lầy Vân Ninh, khiến cho cả vùng trở nên phồn thịnh.

----Trên đây là phần giới thiệu về đầm lầy Vân Ninh.

Còn theo cách nói của Ngôn Lạc Nguyệt, đầm lầy Vân Ninh thực chất chỉ là một vùng đất ngập nước có diện tích cực kỳ rộng lớn.

Trong vùng này, có hồ, có đầm lầy, phía bắc nối với ma giới, phía tây thông dãy núi... phong cảnh tự nhiên vô cùng đặc sắc, đồng thời cũng vô cùng hẻo lánh.

Chỉ cần lấy ví dụ từ kiếp trước là hiểu ngay: trong một thành phố, trung tâm thương mại phát triển nhất, đông đúc nhất không thể nào được xây dựng trong khu bảo tồn thiên nhiên.

Do đó, không chỉ có đầm lầy Vân Ninh hẻo lánh, mà ngay cả những thành trì xung quanh nó cũng đều có quy mô khá nhỏ.

Còn "thành Quy Nguyên" mà Giang Đinh Bạch nhắc đến, là một thành cổ ngàn năm, dựa vào một trong bốn tông môn lớn nhất thiên hạ - Quy Nguyên Tông. Khoảng cách đến đầm lầy Vân Ninh đến cả ngàn dặm, thuộc hàng các thành trì hàng đầu trong thế giới này.

Hiện tại, những tiên sinh đang giảng dạy trong học đường đều là đệ tử của Quy Nguyên Tông, thuộc diện tình nguyện đến đây giảng dạy.

Trong thế giới này lại không có tàu cao tốc, với tu vi và tuổi tác của Ngôn Lạc Nguyệt, muốn đến thành Quy Nguyên, trừ khi chuẩn bị cho một chuyến đi dài, nếu không thì chỉ có thể mơ mà thôi.

Giang Đinh Bạch cười nhẹ: "Nếu không thể đến thành Quy Nguyên, thì hãy đi thành Như Ý."

Thành Như Ý , là thành trì gần đầm lầy Vân Ninh nhất.

Một người một thú vừa hỏi vừa đáp, bước qua một hành lang quanh co, sắp đến căn nhà tre được Ngôn Lạc Nguyệt gọi đùa là "phòng nghỉ của giáo viên". Ngôn Lạc Nguyệt đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền đút mạnh tay vào túi trữ vật bên hông tìm đồ.

"Thưa tiên sinh," Ngôn Lạc Nguyệt chìa tay về phía Giang Đình Bạch, "cái này cho tiên sinh!"

Nhìn thấy bàn tay Ngôn Lạc Nguyệt đầy những viên kẹo đủ màu sắc, gần như không cầm nổi, Giang Đình Bạch hơi ngạc nhiên.

Thì ra, Ngôn Lạc Nguyệt cho hắn một nắm Ngưng sữa đường.

Còn là loại đắt nhất ở chợ Nguyệt Minh.

Hai tay Ngôn Lạc Nguyệt nâng đầy kẹo, Giang Đinh Bạch chỉ cần một tay đã cầm được hết. Hắn cười xoa đầu Ngôn Lạc Nguyệt, rồi cũng thò tay vào túi trữ vật.

Giang Đinh Bạch thò tay vào túi trữ vật.

Giang Đinh Bạch bắt đầu tìm.

Giang Đinh Bạch vẫn đang tìm.

Giang Đinh Bạch đang kiên trì tìm kiếm.

Giang Đinh Bạch...

Cuối cùng, Ngôn Lạc Nguyệt thực sự không nhìn nổi nữa.

Nàng nhỏ giọng nói một câu để Giang tiên sinh một bậc thang đi xuống: "Tiên sinh cũng giống như ca ca, hay quên đồ."

Giang Đinh Bạch cười: "Đúng rồi, đều tại ta hơi bất cẩn... đợi đã," mắt hắn sáng lên, "ta tìm thấy rồi—"

Nhìn vào lòng bàn tay mình, câu nói sau đó của Giang Đinh Bạch nghẹn lại trong cổ họng, không thốt ra được.

Chỉ thấy trong lòng bàn tay trắng như ngọc, là một mảnh giấy kẹo trống rỗng đáng thương.

Giang Đinh Bạch: "......"

Ngôn Lạc Nguyệt: "......"

Nàng đã nhìn ra, Giang tiên sinh thực sự rất là nghèo!

Không để ý đến ánh mắt đồng cảm sắp tràn ra của Ngôn Lạc Nguyệt, Giang Đinh Bạch chỉ khẽ sững người rồi linh hoạt xoay cổ tay sang hướng khác.

Hắn bình thản tháo tua kiếm xuống và nghiêm túc treo nó lên cổ tay Ngôn Lạc Nguyệt.

“Này, cầm lấy chơi đi.”

Ngôn Lạc Nguyệt nhìn chằm chằm vào tua kiếm của Giang Đình Bạch suốt ba giây. Cuối cùng nàng không thể nhịn nổi nữa, nhắm mắt lại với vẻ mặt đầy đau khổ.

---Chuyện gì vậy Giang tiên sinh, không phải nói rằng mỗi thanh kiếm của kiếm tu đều là lão bà của họ à?

---Kết quả là tua kiếm mà ngươi trang trí cho bảo kiếm của mình lại là một con châu chấu làm từ cỏ, hơn nữa tay nghề còn chẳng ra sao, trông rất giống sản phẩm thủ công của ngươi?

--- Giang tiên sinh, ngươi đối xử với lão bà của mình như thế này sao?!

Ngày hôm đó, Ngôn Lạc Nguyệt thề trong lòng rằng: cả đời này, nàng nhất định sẽ không bao giờ trở thành kiếm tu.

……

Cùng là người được Quy Nguyên Tông phái đến học đường giảng dạy, Phùng Tiểu Viên vừa bước vào Trúc Lư đã thấy trên bàn của Giang sư huynh, một người luôn nhã nhặn, có một đống kẹo màu sắc sặc sỡ.

Sau khi nhìn kỹ bao bì kẹo, Phùng Tiểu Viên không khỏi ngạc nhiên.

“Sư huynh lại nỡ… Ài, có phải sáng nay sư huynh ngự kiếm về tông môn một chuyến không?”

Nghe thấy giọng điệu trêu chọc của sư muội, Giang Đinh Bạch lắc đầu cười.

Hắn bóc một viên kẹo, không để lộ cảm xúc gì mà cất hết chỗ Ngưng sữa đường còn lại vào ngăn kéo: “Ta không về tông môn.”

Phùng Tiểu Viên lập tức hiểu ra.

Nàng cười cười: “Ồ, vậy chắc chắn đây là quà của học sinh rồi.”

Nàng vừa về chỗ ngồi, vừa “rất tình cờ” lấy từ ngăn kéo ra vài chiếc nhẫn hoa bằng cỏ, một hàng búp bê đất sét ngộ nghĩnh và một cặp trâm hoa mai thô ráp.

Phùng Tiểu Viên tỏ ra không mấy quan tâm, như thể đang nói chuyện phiếm một cách hờ hững:

“Ài, học sinh đều là những đứa trẻ rất thuần khiết. Mỗi lần dạy học, nhìn những khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng ngẩng lên nhìn ta, ta cảm thấy chúng cực kỳ đáng yêu.”

Vừa nói, Phùng Tiểu Viên vừa kéo tay áo lên, để lộ chuỗi vòng tay lấp lánh được kết từ vài viên đá nhỏ không đáng giá.

Giang Đinh Bạch: “……”

Ý muốn khoe khoang của Phùng sư muội thật rõ ràng.

Giang Đinh Bạch bất đắc dĩ lắc đầu, thấy buồn cười nhưng cũng phần nào hiểu được tâm lý của sư muội.

Dù sao, học sinh thực sự rất đáng yêu. Vừa nghĩ, Giang Đinh Bạch vừa cúi đầu, chăm chú làm tiếp công việc thủ công của mình.

Lần này, hắn dùng cỏ khô đan một con rùa nhỏ cho thanh kiếm của mình, và trong móng vuốt của tiểu quy ô còn cầm một viên kẹo tròn tròn.

****Con châu chấu xấu có tiếng luôn đó mn.