Vào ngày thứ mười của kỳ nghỉ, cuối cùng Ngôn Lạc Nguyệt cũng có thời gian đi chọn mua linh hỏa mà nàng ưa thích.
Đang là mùa xuân, công việc trong tộc nhiều không kể xiết, không chỉ Ngôn Vũ không thể rảnh rỗi, mà ngay cả Ngôn Càn cũng bị tộc nhân kéo đi giúp đỡ.
Trong tình cảnh này, Ngôn Càn đành phải lưu luyến bàn giao Ngôn Lạc Nguyệt cho Tang Kích.
“Lần này ngươi đưa muội muội ta đi thành Như Ý , phải chăm sóc cẩn thận, đừng để nàng lạc mất.” “Muội muội ta, nàng cũng là muội muội của ta. Yên tâm, sẽ không để muội muội của ta lạc mất đâu.”
Ngôn Càn xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Ngôn Lạc Nguyệt, nhìn muội muội bảo bối trước mặt mình, vẫn cảm thấy lo lắng như cũ.
“Có thật không? Ngươi thề đi, viết giấy cam kết.”
Tang Kích trợn lớn mắt: “Thật mà thật mà, ta thề — thề cái đầu ngươi ấy. Nếu ngươi thực sự không yên tâm, thì cứ đến nhà ta tùy tiện dẫn một đệ đệ nào đó của ta về mà làm con tin.”
“Khụ, không cần thiết, không cần thiết.” Ngôn Càn liên tục xua tay.
Nhìn thấy Tang Kích chuẩn bị bế Ngôn Lạc Nguyệt đi, hắn nghĩ nghĩ rồi do dự gọi Tang Kích lại.
“Cái đó, ừm, … huynh đệ, cửa lớn nhà ngươi nằm ở hướng nào? Còn có, ngươi có hết thảy mấy đệ đệ?”
Tang Kích hít sâu, dồn khí từ đan điền: “…Cút!”
Cuối cùng cũng đuổi được Ngôn Càn phiền phức đi, Tang Kích vui vẻ bế Ngôn Lạc Nguyệt lên, rồi treo một túi nhỏ lên cổ nàng.
Ngôn Lạc Nguyệt mở túi ra, phát hiện bên trong túi đầy hoa quả khô.
Tang Kích nhe răng cười một tiếng: “Trên đường nếu buồn chán thì ăn chút, thấy thứ gì muốn mua thì cứ nói với Kích ca, tuyệt đối đừng khách khí, có biết không?”
Ngôn Lạc Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu.
Tang Kích nhìn, chỉ cảm thấy tâm trạng thật là tốt: “Tốt, chúng ta đi thôi!”
…
Trên đường đi, ban đầu Ngôn Lạc Nguyệt được Tang Kích bế, đi liên tục mấy chục dặm.
Tiếp đó, Tang Kích đến một nơi chuyên cho thuê phương tiện, sau khi trả tiền đặt cọc, tốn hai viên linh thạch thuê một con Bạch Hạc.
Bạch Hạc nhẹ nhàng dang cánh, bay lên không trung. Khi sinh vật xinh đẹp này bay càng cao, gió mát thổi đến, những ngôi nhà và ruộng đồng dưới đất dần biến thành những chấm nhỏ.
Từ trên lưng Hạc nhìn xuống, vô số dải nước trong vùng đất ngập nước biến thành những dòng sông lấp lánh.
Ngôn Lạc Nguyệt nhìn chằm chằm xuống, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh.
Từ xưa đến nay, bay lượn luôn là những tưởng tượng lãng mạn của con người.
Hơn nữa, thật là ngầu, nàng còn được cưỡi Hạc!
Bàn tay nhỏ nhắn trân trọng vuốt ve chiếc cổ dài duyên dáng của Bạch Hạc, yêu thích đến không thể rời tay mà liên tục vuốt ve.
Lông Bạch Hạc vừa mềm mại vừa cứng cáp, nhận ra có người đang chạm vào cổ mình, Bạch Hạc phát ra tiếng kêu trong trẻo, vỗ cánh bay cao hơn chút.
Đây là một sinh vật kiêu hãnh, tao nhã và xinh đẹp.
Ngôn Lạc Nguyệt quyết tâm, khi nào kiếm được nhiều tiền, nàng nhất định sẽ nuôi một con Bạch Hạc làm tọa kỵ.
Khoảng cách từ đầm lầy Vân Ninh đến thành Như Ý không ngắn, dù đã thuê được linh thú bay nhanh nhất, cũng mất đến hai canh giờ.
Nhưng chuyến đi này rất đáng giá, vừa mới nhảy xuống lưng Hạc, không khí náo nhiệt lặp tức đập vào mặt khiến Ngôn Lạc Nguyệt cảm thấy tràn đầy hứng khởi.
Điểm dừng của Bạch Hạc chính là một khu phố thị sầm uất, đầy màu sắc.
Tiếng tiêu phượng ngân vang, bóng kiếm lả lướt, tửu lâu bên trái có người nâng chén đổi ly, bóng dáng ca nữ nhảy múa in trên cửa sổ giấy, còn trong quán trà bên phải, một ông lão đang kể chuyện, tiếng đập bàn đầy khí thế, khiến cả quán vỗ tay tán thưởng.
Bên cạnh Ngôn Lạc Nguyệt, một người bán hàng rong đang mang theo giỏ tre đi qua, trong giỏ đầy ắp phấn son, hương liệu, và bộ dụng cụ may vá đủ màu sắc, vừa đi vừa rao bán, giọng điệu rất thu hút.
Dù nhà Tang Kích rất có tiền nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn đến thành trấn của nhân tộc.
Hắn ngẩn người nhìn một lúc, chỉ vì cố giữ thể diện của một ca ca mà ho khan vài tiếng, cẩn thận bế Ngôn Lạc Nguyệt lên.
“Đi nào, chúng ta đi mua thứ muội cần trước. Sau khi mua xong thì hôm nay chúng ta sẽ đi chơi thỏa thích!”
“Ừm ừm, Kích ca thật tốt.” Ngôn Lạc Nguyệt sáng mắt , quét một vòng xung quanh rồi nhìn thấy biển chỉ đường, “Kìa, Kích ca, chúng ta đi đường đó.”
Giữa phố trung tâm, hai tòa nhà nổi bật lên, đều tấp nập người qua lại, và không biết là tình cờ hay là đang cạnh tranh, hai cửa hàng này đối diện nhau.
Bên trái là “Chiêu Hân cư”, tấm biển hơi cũ nhưng cửa hàng thì cực kỳ có khí thế, nhân viên nhiệt tình đón khách trước cửa.
Cửa hàng bên phải là “Lỗ Thị lâu” với tấm biển mới tinh, không có nhân viên tiếp khách, nhưng ba chữ màu đỏ “Lỗ Bán thành” trên tấm biển lại tràn đầy kiêu ngạo.
Hiển nhiên, hai cửa hàng này, một là cửa hàng kinh doanh lâu đời, một là cửa hàng mới nổi.
Ngôn Lạc Nguyệt nghĩ ngợi một lúc rồi chỉ vào cửa hàng bên trái, bảo Tang Kích bế nàng vào.
Chưa kịp bước lên cửa, nhân viên đã thấy một thiếu niên ôm một tiểu cô nương như Tuyết Đoàn tử, bèn nở một nụ cười chân thành.
Không chỉ họ mới được tiếp đón như thế, tất cả mọi người vào cửa hàng này, bất kể nam nữ già trẻ, đều được nhân viên niềm nở chào đón, chạy tới chạy lui giới thiệu hàng hóa cho khách.
“Hai vị khách quan muốn mua gì? Cứ vào xem, Chiêu Hân Cư của chúng ta có đủ mọi loại hàng hóa.”
Tang Kích bế Ngôn Lạc Nguyệt, bước những bước dài vào Chiêu Hân Cư, dáng vẻ vừa trầm ổn vừa hào phóng.
Dù đây là lần đầu hắn đi xa nhà, nhưng nghĩ đến việc phải làm gương cho muội muội nên hắn quyết không để lộ chút nhút nhát nào.
Quan sát kỹ bố cục tầng một, Tang Kích từ tốn nói: “Chúng ta muốn mua linh hỏa luyện khí.”
“Ồ, linh hỏa luyện khí phải không, mời hai vị đi lối này.”
Là một trong hai cửa hàng lớn nhất thành Như Ý, Chiêu Hân Cư có đủ loại hàng hóa.
Phía sau quầy có một tấm bình phong sơn thủy, trong quầy trưng bày hơn bốn mươi loại linh hỏa luyện khí, từng đốm lửa cam rực, vàng tươi được phong ấn trong những viên linh châu trong suốt, khiến Tang Kích hoa cả mắt.
Nhân viên nhiệt tình giới thiệu: “Linh hỏa ở đây chia làm ba loại, bên trái là linh hỏa cấp thấp, giá từ hai trăm đến bốn trăm linh thạch; ở giữa là linh hỏa cấp trung, giá từ năm trăm đến một ngàn linh thạch; bên phải là linh hỏa cao cấp, giá từ một ngàn đến mười ngàn linh thạch. Khách quan thích cái nào, ta sẽ giới thiệu kỹ hơn.”
Nghe giá, Tang Kích chậm rãi nuốt nước bọt.
“Muội muội, muội thích cái nào?”
Ngôn Lạc Nguyệt không chút do dự, chọn ngay trong những viên linh châu phong ấn linh hỏa cấp thấp.
Tang Kích khều khều nàng: “Muội muội, ca ca có tiền, đủ cho muội mua nguyên liệu. Người ta nói linh hỏa của luyện khí sư rất quan trọng, chúng ta có nên chọn linh hỏa trung cấp không?”
Lần trước làm ăn với Thương Lang Tông, ba thú kiếm được sáu trăm linh thạch tiền đặt cọc, cộng thêm chín mươi mốt linh thạch bán dược cao ở lần đầu tiên, hiện tại đều đang nằm trong tay Ngôn Lạc Nguyệt.
Lần này ra ngoài, thú trong nhà cho Tang Kích một ít tiền tiêu vặt, hắn lại mang theo toàn bộ số tiền tích cóp nhiều năm của mình, tổng cộng hơn một trăm linh thạch, chính là sợ không đủ tiền mua đồ.
Ngôn Lạc Nguyệt không thèm ngẩng đầu: “Kích ca không cần lo, những loại linh hỏa này không khác nhau nhiều.”
Thanh âm ngây thơ của tiểu cô nương vang lên, nhân viên nghe liền cười: “Khách quan đùa rồi, linh hỏa cấp thấp, trung và cao, sao có thể không khác nhau nhiều được?”
Tang Kích cũng không nhịn được hỏi: “Đúng đó, muội muội, hai trăm linh thạch, một ngàn linh thạch và một vạn linh thạch, chênh lệch lớn mà.”
Sau bức bình phong, có bóng người khẽ động.
Ngôn Lạc Nguyệt cong mắt cười cười, không trả lời trực tiếp.
Lần trước khi hỏi Giang tiên sinh về linh hỏa, Giang Đinh Bạch từng nói, linh hỏa dưới năm trăm linh thạch không khác nhau nhiều, nàng có thể chọn tùy ý.
——Đó là câu trả lời rất tiêu chuẩn của một luyện khí sư được đào tạo bài bản.
Nhưng không phải là câu trả lời của Ngôn Lạc Nguyệt.