Ta Dựa Vào Thanh Hp Nghiền Ép Cả Giới Tu Chân

Chương 21.3: Đuôi của rắn nhỏ nhẹ nhàng cuốn lấy đầu ngón tay Ngôn Lạc Nguyệt, lắc nhẹ

Trời dần tối hơn, mí mắt của Ngôn Lạc Nguyệt cũng dần dính vào nhau, cuối cùng cũng ngủ say.

Tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm chạp vang lên, Tiểu Thanh Xà đang nằm yên trên khăn tay vẫn nhắm chặt mắt, mò mẫm chầm chậm bò dọc theo chân giường xuống đất.

Cái nệm nhỏ kia rất ấm áp, rất mềm mại, còn kèm theo tiếng hít thở rất êm tai.

Nhưng nó không thể ở lại đây lâu thêm nữa.

Chân giường vừa trơn vừa thẳng đứng, rất khó leo xuống, Tiểu Thanh Xà nhắm mắt bò được một nữa thì đã trượt ngã rơi thẳng xuống đất.

Nó choáng váng lăn lộn một vòng, Tiểu Thanh Xà được tắm nước ấm sạch sẽ đã dính đầy bụi bẩn.

Chú ý đến động tĩnh trên giường, đến khi xác định Ngôn Lạc Nguyên vẫn còn ngủ say thì Tiểu Thanh Xà mới trở mình, chậm rãi mở hai mắt ra.

Bất chợt, trên thân rắn óng ánh có một bóng người mờ nhạt dần hiện ra, cái bóng dần dần ngưng tụ thành thực thể, như thể tiếp theo sẽ biến thành một nam hài có mặt mày diễm lệ.

Ngay lúc vừa hóa hình người thành công thì một ấn ký màu đỏ như máu hiện ra trên làn da của nam hài!

Hai tay nam hài bóp chặt yết hầu của mình, chưa kịp hóa hình thành công đã một lần nữa biến lại thành rắn.

Tiểu Thanh Xà thống khổ lăn lộn trên mặt đất mấy vòng, đầu và đuôi không ngừng đập mạnh lên đất, giống như một còn cá sống bị bỏ thẳng vào một chảo dầu nóng.

Dưới sự tra tấn của ấn chú, mắt rắn thẳng đứng của nó cũng mở rộng, tuy nhiên ngoại trừ tiếng rít nho nhỏ của rắn thì có cố gắng đến thế nào cũng không thể thốt ra được bất kì câu nói nào.

Một lúc lâu sau, cơn đau thấu xương dần dần giảm bớt, Tiểu Thanh Xà kiệt sức nằm bẹp trên đất.

Rắn là loài động vật máu lạnh, không có tuyến mồ hôi.

Nhưng lúc này, trên mặt đất lại mơ hồ lộ ra một dấu vết ẩm ướt hình người, dù rất mờ nhạt nhưng lại khiến người khác để ý.

Ấn chú đang dần hết tác dụng, dù quá trình này cực kì thống khổ nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều.

Lần trước, khi *hắn thử hóa hình, dưới sự trói buộc của ấn chú thì ngay cả một bóng người cũng không thể ngưng tụ được.

***Đổi qua đại từ danh xưng là hắn vì đã lộ hình người rồi nha. Nhưng vài trường hợp mình vẫn dùng nó nha.

Mà lần này, lại có thể để lại vết tích ở hiện thực.

Tiểu Thanh Xà lưu luyến không rời lật người lại, quay đầu nhìn về phía giường gỗ.

Hắn cố ý khống chế ánh mắt, sẽ không quấy rầy giấc ngủ của Ngôn Lạc Nguyệt, chỉ cẩn thận nhìn một chòm tóc nhỏ đang rủ xuống giường của nàng.

Hắn vẫn nhớ lần gặp lúc đó, đương nhiên cũng nhớ rõ cây trâm gỗ kỳ diệu kia.

Hắn cũng sẽ nhớ kỹ lúc cuốn lấy cổ tay nàng, cảm nhận nhiệt độ của đối phương không ngừng truyền đến.

Trừ lúc bị kẻ thù cầm trong tay khi còn ở bên ngoài, thân là một động vật máu lạnh, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự ấm áp gần trong gang tấc này.

Hắn càng sẽ…nhớ kỹ cô bé này.

Tiểu Thanh Xà thầm nói trong lòng: Lần thứ hai. Đây là lần thứ hai ta nhận ân tình của nàng.

Chỉ tiếc, khi lực lượng dần dần khôi phục, thì những kẻ hở trong vẫy của hắn cũng ngày càng lộ rõ.

Tuy là, cứ việc, cho dù…..

Nhưng thật sự hắn nên rời đi.

Tiểu Thanh Xà quay đầu, kéo căng thân thể, trườn về phía trước.

Nhưng mấy giây sau vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn, sau đó ão não dùng chóp đuôi gõ gõ đầu mình.

Trên giường gỗ, Ngôn Lạc Nguyên vẫn đang ngủ say.

Tiểu Thành Xà bò quanh chân giường một vòng, rốt cục cũng lén lút bò lên một ngăn tủ, duỗi cái đuôi tội lỗi về phía mục tiêu mà mình đã nhắm tới.

Cái đuôi nhẹ nhàng cuốn lấy một vật màu trắng, chính là một quả cầu tuyết nhỏ có lông mềm như nhung, được Ngôn Lạc Nguyệt dùng làm vật trang sức trên tóc.

Sau đó cắn đuôi một cái, rút một cái vẩy màu xanh óng ánh ra đặt vào trong ngăn tủ, xem như là vật thay thế cho tuyết cầu.

Lần này, rắn nhỏ dùng đuôi cuốn quanh tuyết cầu, không chút do dự, lặng lẽ bò nhanh ra khỏi cửa.

Tiểu Thanh Xà trèo qua ngưỡng cửa rồi băng qua sân nhỏ.

Tia sáng đầu tiên của buổi sớm mai kèm theo tiếng gà gáy lúc bình minh, nếu lúc này có người đứng đây sẽ thấy được một cảnh tượng cực kì kỳ dị.

--- Một con rắn nhỏ màu xanh như ngọc đang bò dọc theo chân tường.

Những ngọn cỏ xanh biếc nơi nó bò qua đều lập tức khô héo.

Từng giờ trôi qua, Tiểu Thanh Xà cũng bò càng ngày càng xa, mà những thực vật tiếp xúc với nó đều khô héo đến tận gốc rễ.

Những nhóm cây sống sót qua mua đông khắc nghiệt, vẫn đứng vững chải trước những trận gió se lạnh đầu xuân, vậy mà lại khô héo vì chúng nó vô tình chạm phải một vị khách không mời.



Sau khi Ngôn Lạc Nguyệt ngủ dậy, việc đầu tiên làm là tìm Tiểu Thanh Xà.

Tư thế ngủ của nàng có chút buông thả.

Từ khi được Ngôn Vũ cho phép được ngủ một mình thì tư thế ngủ của Ngôn Lạc Nguyệt càng thêm tùy tiện.

Rõ ràng vào ban đêm, lúc tắt đèn đi ngủ thì vẫn là nằm thẳng, kết quả sau khi tỉnh dậy thì chẳng những từ nằm thẳng đổi thành nằm sấp mà khuôn mặt cũng bị ép méo mó trên giường.

Ngôn Lạc Nguyên còn mơ ngủ giơ móng vuốt lên mò mẫm mấy lần, chì mò được một cái khăn tay trống rỗng.

Ngôn Lạc Nguyệt: “!!!”

Hỏng rồi, Tiểu Thanh Xà đâu? Con rắn nhỏ xinh đẹp, trước khi ngủ còn nằm bên cạnh gối của nàng đâu?

Sẽ không phải, hẳn là không phải….Tuyệt đối đừng là bị nàng đè thành bánh rắn nha!

Hai mắt Ngôn Lạc Nguyệt bỗng dưng trợn to, cơn buồn ngủ cũng bay biến mất. Nàng lập tức ngồi dậy, cuốn quít vén chăn tìm kiếm.

Dưới chăn, dưới gối, ngay cả dưới nệm cũng bị lật lên, còn cả búi tóc trước khi ngủ cũng bóp một cái, coi thử rắn nhỏ có lén lút bò vào bên trong hay không?

Sau một trận tìm kiếm như mưa giông gió bão quét qua, Ngôn Lạc Nguyệt vẫn không tìm thấy bất kì dấu vết gì của Tiểu Thanh Xà.

Cuối cùng, Ngôn Lạc Nguyệt tìm thấy một mảnh vảy rắn màu xanh trên tủ đầu giường.

Miếng vảy rắn nhỏ nhìn vẫn còn mới, như vừa được rút ra khỏi cơ thể, dưới góc còn sót lại một vệt máu tươi nhỏ.

Ngôn Lạc Nguyệt cầm miếng vảy rắn, không khoác cả áo ngoài đã vội càng chạy chân trần ra khỏi phòng.

Tiểu cô nương loạng choạng bước qua ngưỡng cửa, chỉ thấy ánh nắng mặt trời đang chíu rọi xuống mặt đất. Ánh nắng mặt trời tỏa ra hàng ngàn tia sáng chíu rọi khắp bốn phương tám hướng, nơi nào còn thấy được con rắn nhỏ màu xanh cực kì xinh đẹp nữa?

__ __ __ __ __ __ __ __ __ __

Sau khi Tiểu Thanh Xà không lời từ biệt thì cảm xúc của Ngôn Lạc Nguyên sa sút vài ngày.

Chỉ khi nghĩ đến việc đã kiếm đủ tiền để mua hỏa chủng luyệt khí mới khiến cho tâm tình của nàng tốt hơn một chút.

Về việc nên mua loại hỏa chủng nào thì Ngôn Lạc Nguyệt có thể hùng hồn vỗ ngực nói lên kinh nghiệm của mình.

Nhưng về việc mua hỏa chủng hàng đẹp giá rẻ ở đâu thì đã chạm đến phần lỗ hỏng kiến thức của nàng.

Nghe vấn đề này, Ngôn Càn và Tang Kích cũng lắc đầu liên tục, không hề có chút kinh nghiệm nào về việc này.

Tang Kích đề nghị Ngôn Lạc Nguyệt: “Nếu không thì muội hỏi Giang tiên sinh thử xem? Huynh cảm thấy chuyện gì Giang tiên sinh cũng biết.”

Thế là, ngày hôm đó, sau khi vừa đến giờ ăn trưa, khi Giang Đinh Bạch đến, Ngôn Lạc Nguyệt đã kéo tay áo hắn lại.

Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ gọi một tiếng: “Giang tiên sinh.”

“Ừ?” Giang Đinh Bạch cực kì phối hợp dừng bước lại.

Thấy Ngôn Lạc Nguyệt có chuyện muốn nói, ngón tay khẽ động, trường kiếm bên hông biến lớn ra một chút, bay đến dưới chân Ngôn Lạc Nguyệt, vững vàng nâng Ngôn Lạc Nguyệt lên đến cùng độ cao với mình.

Ngôn Lạc Nguyệt lần đầu tiên từ khi ra đời được phi kiếm, lập tức kinh ngạc mở to hai mắt.

Cho đến khi Giang Đinh Bạch hỏi: “Sao vậy?”

Ngôn Lạc Nguyệt mới hoàn hồn hỏi chuyện mà mình muốn biết.

“À, thì ra là ngươi muốn mua một linh hỏa tiện tay à.”

Giang Đinh Bạch gật gật đầu, ngón tay thon dài hơi cong lại, như có một sợi dây nhỏ vô hình đang nối từ ngón tay của hắn với trường kiếm, khiến trường kiếm chậm rãi chở Ngôn Lạc Nguyệt bay về phía trước.

Dù Ngôn Lạc Nguyệt chỉ là một đứa trẻ, nhưng Giang Đinh Bạch cũng không coi câu hỏi của nàng là câu hỏi vu vơ của một đứa trẻ con, mà nghiêm túc lắng nghe từng yêu cầu của Ngôn Lạc Nguyệt.

Sau khi Ngôn Lạc Nguyệt nói xong, mặt Giang Đinh Bạch lộ ra vẻ suy tư. Một chốc lát sau, hắn nhẹ nhàng nói: “Đối với linh hỏa thì ta vẫn có chút hiểu rõ, vấn đề này, ta có thể trả lời được.”

“Giá dưới năm trăm linh thạch chính là loại linh hỏa mà mọi người hay gọi là linh hỏa cấp thấp. Trên thị trường, những loại linh hỏa này đều là loại được trích ra từ một loại linh hỏa lớn. Đối với linh hỏa cấp thấp mà nói thì chất lượng cũng không khác nhau quá rõ ràng, nên mua loại nào thì cũng đều giống nhau.”

Nghe xong lời nói của Giang Đinh Bạch, Ngôn Lạc Nguyệt cảm thấy cực kì hứng thú, trừng to mắt nhìn.

Cũng không phải lời nói này sâu sắc cỡ nào, mà chỉ đơn giản là vì đây chính là những kiến thức cực kì tiêu chuẩn.