“Haaaa – xem như là đã bán xong.”
Ngôn Càn phủi bụi trên quần áo, một tay ôm Ngôn Lạc Nguyệt vào trong ngực: “Đi thôi muội muội, nếu chúng ta về trễ thì Vũ tỷ sẽ tức giận.”
Trước khi về nhà, ba thú tìm một nơi hẻo lánh. Kiểm kê thu nhập hôm nay của bọn họ.
Sau khi kiểm kê xong, Ngôn Càn kích động ngẩng đầu lên nói.
“Chúng ta có năm trăm hộp dược cao, đều bán hết. Trừ đi hộp dùng để quảng cáo, tổng cộng kiếm được chín mươi mốt viên Linh thạch hạ phẩm và ba mươi bốn viên Linh châu.”
“Còn chi phí nữa, đừng quên tiền vốn của Kích ca.” Ngôn Lạc Nguyệt lập tức bổ sung.
“Vậy trừ đi sáu viên Linh thạch làm chi phí – chỉ một đêm buôn bán, chúng ta kiếm được tám mươi lăm viên Linh thạch hạ phẩm!”
Ba thú nhìn nhau, trong mắt tràn đầy hưng phần.
Ngôn Càn là do chưa từng được thấy nhiều Linh thạch như vậy.
Tang Kích thì ngược lại, đã thấy qua rồi nhưng đây là lần đầu tiên hắn dựa vào sức lao động của bản thân kiếm được nhiều Linh thạch như vậy.
Hiển nhiên Ngôn Càn đang cực kì hưng phấn, mà phương pháp biểu thị của hắn chính là bóp khuôn mặt tròn vo của Ngôn Lạc Nguyệt.
“Muội muội, nếu ngày nào cũng được như này, thì chỉ cần ba lần bày hàng thì muội đã có thể mua được loại linh hỏa mà muội muốn rồi.”
Ngôn Lạc Nguyệt vội vàng nhắc nhở: “Chúng ta đã thống nhất chia ba ba bốn, chỉ có bốn phần là của muội.”
“Không cần.” Ngôn Càn phất tay.
Mặc dù hắn chưa từng nhìn thấy nhiều Linh thạch như vậy nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn dùng số Linh thạch này trợ giúp ước mơ của muội muội!
“Phần chia cho ta, muội cứ giữ lấy mua linh hỏa, chờ sau này kiếm được tiền thì trả cũng được.”
Nhìn túi trữ vật đang chứa Linh thạch, Ngôn Càn nhịn không được đề cao Ngôn Lạc Nguyệt: “Muội muội ta lợi hại như vậy, sau khi có linh hỏa, chắc sẽ càng thêm lợi hại hơn đúng không?”
“Muội muội ta, nàng cũng là muội muội của ta.” Tang Kích lần thứ N uốn nắn lại câu nói của Ngôn Càn, “Muội muội, ba phần của ta muội cũng giữ để mua linh hỏa đi, Kích ca của muội không thiếu chút tiền này.”
Loại linh hỏa có giá mấy trăm viên Linh thạch hạ phẩm, đối với một luyện khí đại sư như Ngôn Lạc Nguyệt thì chỉ xem như miễn cưỡng sử dụng mà thôi.
Thứ có thể khiến loại linh hỏa cấp thấp như vậy trở nên trân quý cũng không phải do giá bán mà là do tác dụng hiện tại của nó đối với nàng.
Hai mắt Ngôn Lạc Nguyệt óng ánh, nàng nhìn sang Ngôn Càn ca ca đang hưng phấn cười bên phải, rồi nhìn Kích ca đang vỗ vỗ ngực bên trái, khuôn mặt trắng trẻo hồng hào hiện lên một nụ cười vui sướиɠ.
“Vâng, cảm ơn ca ca!”
___ ___ ___ ___ ___ ___
Hai bông hoa nở, mỗi bên một bông.
Ba thú Ngôn Lạc Nguyệt kiếm được rất nhiều tiền, ngồi tụm lại nói nói cười cười đếm tiền.
Còn vị hán tử bị ép mua hơn hai trăm hộp dược cao tên là Ngũ Bình Nguyên thì đang ngồi uất hận cạnh thác nước ở tông môn.
Hắn xuất thân từ một tông môn nhỏ tên là Thương Lang, cũng có chút danh tiếng.
Cũng không phải vì đệ tử của tông môn là những người chất phác, năng lực, thanh danh tốt mà còn là do tất cả đệ tử ở đây đều là *thể tu.
***Thể tu: Tu luyện bằng cách rèn luyện cơ thể.
Là một thể tu, đương nhiên việc rèn luyện thể chất là ưu tiên hàng đầu.
Những việc như là ngồi cả ngày cả đêm dưới thác nước để rèn luyện gân cốt, chạy lên núi đánh nhau với gấu yêu, hay quấn vải quanh eo, trước khi mặt trời lặn phải dùng búa đập vào eo mấy ngàn lần,…Đều là những việc thường ngày của bọn họ.
Chịu ảnh hưởng của cách tu luyện, hầu hết tính cách của thể tu đều nhiệt tình cởi mở, đệ tử trong tông môn xem nhau như người nhà.
Dáng vẻ u ám ngồi cạnh thác nước của Ngũ Bình Nguyên đã thu hút sự chú ý, bốn năm đồng môn lung lay hồ lô rượu đi tới.
Ngũ Bình Nguyên đắng trong lòng.
Ngũ Bình Nguyên kể hết tất cả cho mọi người.
Hắn cũng không oán hận chủ của quầy hàng kia, mà chỉ hận bản thân trước khi đến chợ Nguyệt Minh không tìm hiểu trước quy tắc ở đó, nói không giữ miệng.
“Lúc ta bị bọn họ vây quanh, chủ quầy còn mở miệng giải vây cho ta. Dược cao của họ cũng không mắc, một hộp chỉ hai mươi viên Linh châu.”
“Nhưng ta…Aiiiiii, bình thường ta rất thích sài tiền, tay quá lỏng. Để có năm mươi viên Linh thạch hạ phẩm này, ta đã phải tích lũy hơn nữa năm, vốn muốn mua một món vũ khí phù hợp. Lần này như vậy, chờ lần sau tích lũy đủ năm mươi viên Linh thạch cũng không biết đến ngày tháng năm nào.”
“Hai mươi viên Linh châu, đúng là không đắt.” Sư đệ như có điều suy nghĩ gật gật đầu, “Thuốc này tên gì, chữa bệnh gì?”
Ngũ Bình Nguyên sửng sốt, vỗ trán một cái: “Ta quên hỏi. Chỉ nhớ là có thể uống, có thể thoa ngoài da….Này, chắc là dùng để trị vết thương.”
Nghe hắn nói vậy, vị sư huynh nãy giờ vẫn đang trầm mặc không nói lời nào bên cạnh liền cởϊ áσ, để lộ ra một vết cào dữ tợn rộng khoảng hai tấc trên lưng, vết cào ứ máu bầm tím.
Đây là do nữa tháng trước, lúc hắn lên núi tu luyện bị gấu cào một đường.
Thể tu lấy việc rèn luyện thân thể làm trọng, phương thức rèn luyện cũng rất quá khích.
Trong quá trình tu luyện, cho dù bị thương, u đầu mẻ trán hay gãy xương đều là chuyện bình thường như chuyện ăn cơm hằng ngày.
Sư huynh nói: “Để ta thử một chút.”
Dưới ánh nắng, dược cao lộ ra màu đen trong suốt như pha lê, tản ra mùi thơm ngọt ngào quyết rũ như mật ong khiến bụng đám người kêu lên ùng ục.
Sư đệ phụ trách bôi thuốc nhịn không được hỏi: “Sư huynh, có khi nào huynh nghe nhầm không, người ta nói bán bánh ngọt, huynh nghe thành bán dược cao?”
Ngũ Bình Nguyên ngửi được mùi thơm, cũng có chút chột dạ: “Không, không thể nha, huynh nhớ trên sạp hàng cắm một lá cờ quảng cáo thuốc mà.”
Trong lúc nói huyện, thuốc mỡ mát lạnh đã được bôi đều lên vết thương. Vừa bôi xong, vị sư huynh đó liền ‘A’ một tiếng.
“Thế nào rồi sư huynh?”
“Có phải dùng không tốt hay không? Ta đã nói thứ này giống bánh ngọt mà.”
Sư huynh trừng mắt nhìn, vẫn không dám tin: “Không, dễ sử dụng. Hình như ta…không đau nữa.”
Móng vuốt của gấu có độc, nên vết thương vẫn luôn không hề tốt.
Mấy ngày qua, vết thương của hắn vừa tốt một thì lại tệ, tệ rồi lại tốt, đã đổi rất nhiều loại thuốc trị ngoại thương, đây là lần đầu tiên được dùng loại linh dược tốt như vậy.
Phải biết, các luyện đan sư đều thích luyện chế các loại đan dược dạng viên uống, vừa đẹp lại vừa bán được giá.
Một viên Phục hoàn đan có thể chữa nội ngoại thương có giá đến hai mươi viên Linh thạch hạ phẩm.
Mà những loại dược cao chữa ngoại thương giá mười mấy Linh châu này, phàm là một luyện đan sư có chút bản lãnh đều không nguyện ý điều chế.
Bọn họ ghét bỏ loại thuốc này vừa tốn sức vừa không kiếm được tiền.
Việc này cũng dẫn đến những loại dược cao chữa ngoại thương cũng chỉ có mấy loại.
Thân thể của thể tu trong thiên hạ đều phải chịu đựng những ngoại thương này.
Sư đệ nghe vậy, không dám tin lau một chút thuốc trên lưng đi. Một giây sau, thấy rõ được tình huống của vết thương, hắn kinh ngạc kêu lên.
“Thật nha, sư huynh, vết thương trên lưng huynh bắt đầu thu nhỏ lại rồi!”
“…”
Hai sư huynh đệ nhìn nhau, không hẹn mà cùng níu cánh tay của Ngũ Bình Nguyên.
“Ngươi vừa mới nói, một hộp hai mươi viên Linh châu có đúng không, ta trả ba mươi viên Linh châu, mua!”
“Ta cũng mua, sư đệ bán cho ta đi, bán cho ta mười hộp, không, hai mươi hộp!”
“Không phải huynh đang đau đầu không biết xử lý những hộp thuốc này như thế nào sao? Ha ha, sư huynh, thần dược tốt như vật, đệ tử của tông môn chúng ta đều đồng ý mua!”
Ngũ Bình Nguyên nuốt nước miếng, ngẫm lại trong túi trữ vật của mình còn tồn hơn hai trăm hộp, hắn cảm thấy kinh hỉ đến quá đột ngột.
Quả nhiên, sau khi tin đồn về tác dụng của thần dược được lan truyền, các sư huynh đệ dồn dập đến chỗ Ngũ Bình Nguyên tranh nhau mua.
Chưa hết một buổi sáng, hai trăm mười tám hộp dược cao, trừ mười tám hộp Ngũ Bình Nguyên giữ lại cho mình thì đều bị mua sạch.
Người không mua được đều cực kì tiếc nuối.
Bọn họ tóm Ngũ Bình Nguyên lại, hỏi đi hỏi lại tên của dược cao, đặc điểm của chủ quầy, chờ khi chợ Nguyệt Minh mở lại thì đến mua.
Ngũ Bình Nguyên đành phải thành thật trả lời.
“Tên của dược cao thì ta không biết, quên hỏi, quầy hàng cũng không có tên a.”
“Đúng, Quy tộc, chủ quầy là Quy tộc.”
“Có tất cả ba chủ quầy, hai thiếu niên và một tiểu cô nương xinh đẹp, rất dễ nhận biết, chỉ cao đến bắp chân của ta, chắc là một Quy tộc nhỏ tuổi.”
“Nhất định hữu dụng nha, dùng tốt như được thiết kế riêng vậy.”
Vất vả thoát được sự vây đuổi của một đám đồng môn, Ngũ Bình Nguyên thở một hơi nhẹ nhõm, vốn cho rằng chuyện này đã kết thúc.
Ai ngờ buổi trưa, trưởng lão đã truyền tin gọi Ngũ Bình Nguyên đến.
Sau hai *khắc, Ngũ Bình Nguyên lảo đảo rời khỏi phòng của trưởng lão.
***Khắc: Đơn vị tính thời gian ngày xưa, một khắc là 15 phút.
Trong đầu hắn đều là nhiệm vụ mà trưởng lão đã giao cho.
“Chờ lần tiếp theo chợ Nguyệt Minh mở cửa, ngươi đi tìm vị chủ quầy kia, hỏi bọn họ còn bao nhiêu loại dược cao này.”
“Thương Lang Tông chúng ta nguyện hợp tác với vị luyện dược đại sư kia, muốn mua lâu dài. Nếu loại dược cao này là do chủ quầy ngẫu nhiên có được thì dù còn lại bao nhiêu chúng ta cũng đều mua hết.”
Trở lại nơi ở của đệ tử, Ngũ Bình Nguyên vuốt ve túi trữ vật bên hông.
Bây giờ hắn còn khó mà tin được, pháp phí hắn thèm muốn bấy lâu vậy mà lại được trưởng lão thưởng cho mình.
Ngũ Bình Nguyên lâng lâng thầm nghĩ: Quen biết chủ quầy hàng, không, tiểu đại sư thật xứng đáng, là định mệnh a.
Nghĩ xem, đại sư bán thuốc là Quy tộc, mà bọn họ là thể tu – thân hình cường tráng, không phải cũng thường xuyên bị đối thủ kêu là ‘con rùa rụt đầu’ à?
Đây chính là định mệnh!
Bỗng nhiên, tiếng thảo luận của các sư đệ khe khẽ bay vào tai của Ngũ Bình Nguyên.
Ngũ Bình Nguyên rướn cổ lên, loáng thoáng nghe được vài câu, khóe miệng như đang bị thương mà điên cuồng run rẩy.
Bọn họ đang thương lượng, năm ngày sau, khi chợ Nguyệt Minh mở lại, bọn họ muốn tìm chủ quầy mua dược cao.
Đây là chuyện bình thường, không cần chỉ trích.
Nhưng ai có thể nói cho hắn biết, những đồng môn thần kì này của hắn, đến tột cùng là nghĩ như thế nào vậy hả?
Mặc dù bọn họ không biết tên của dược cao, nhưng lại đem nhưng đặc điểm mà Ngũ Bình Nguyên nói ‘còn nhỏ’, ‘Quy tộc’, ‘dược cao’, ‘chế tạo riêng cho thể tu’ mà tổng hợp lại, sau đó…
Sau đó, những thiên tài này đặt ra cho thần dược một cái tên: Dược cao tiểu vương bát.
Ngũ Bình Nguyên: “…”
Đừng nói gì cả, xét thấy thể chất của thể tu đều giống như y như con rùa, đánh không chết, bị gọi là ‘*Vương bát đản’, cái tên này vậy mà nếu xét về hai nghĩa thì cũng có mấy phần giống nhau.
Nhưng có giống nhau cũng vô dụng!
Ngũ Bình Nguyên dám nói, nếu không phải trưởng lão sai hắn đại diện cho tông môn đi đàm phán mua hàng thì những kẻ thiểu năng kia, đừng nói muốn mua được thần dược – nếu bọn họ không bị thú ở chợ Nguyệt Minh đánh chết thì là do tổ tiên của bọn họ tích nhiều phúc đức!!!
*Vương bát đản: là một từ lóng tiếng Hán, người dùng chơi chữ từ "Vương Bát" có nghĩa là đồ con rùa, con rùa rụt cổ. Vương Bát Đản có nghĩa là Đồ Con Rùa Rụt Cổ. Ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, thích trốn tránh