Chợ Nguyệt Minh năm ngày mở một lần, và chỉ mở vào buổi tối.
Ngũ Bình Nguyên chờ sao chờ trăng, cuối cùng cũng chờ được đến ngày chợ Nguyệt Minh mở cửa.
Hắn và sư thúc phụ trách quản lý sổ sách đã đến chợ chờ từ sớm. Ngũ Bình Nguyên mở to mắt, nhìn từ đông sang tây, rồi từ tây sang đông, tìm kiếm mấy bóng dáng kia.
Sư thúc không chờ thêm được nữa nên thúc giục, hỏi: “Tìm thấy đại sư chưa?”
Ngũ Bình Nguyên lắc đầu.
Sư thúc xoa xoa hai bàn tay, an ủi Ngũ Bình Nguyên mà cũng như đang an ủi chính bản thân: “Vậy chờ thêm một chút, không chừng lát nữa mấy vị tiểu đại sư sẽ đến.”
Đúng thật là như thế, lúc Ngũ Bình Nguyên và sư thúc đang chờ đợi trong lo lắng thì ba thú Ngôn Lạc Nguyệt cũng đang liều mạng chạy đến chợ Nguyệt Minh.
Lý do bọn họ đến muộn cực kì hợp lý và chính đáng: Ngôn Càn và Tang Kích bị phạt.
Hôm qua, Ngôn Lạc Nguyệt nhóm lửa, luyện thuốc, nấu đầy ba thùng lớn dược cao.
Ngôn Càn và Tang Kích giúp nàng đóng gói, bây giờ số thuốc đó đang trong túi trữ vật của bọn họ.
Ba thú trầm mê vào công việc, cực kì chăm chú vào đại nghiệp kiếm tiền mà quên mất một chuyện cực kì quan trọng.
Cho đến sáng sớm hôm nay, sau khi đến học đường, tiên sinh yêu cầu ba thú giao bài tập về nhà.
“…”
Tang Kích và Ngôn Càn hai mặt nhìn nhau.
Đương nhiên bài tập vẫn chưa làm, hai thú đành phải nằm ngửa chịu phạt, xòe tay chịu ăn đòn.
Sau khi bị tiên sinh đánh, hai thú ăn ý nhìn Ngôn Lạc Nguyệt bằng ánh mắt thương hại.
Ngôn Càn dùng ánh mắt cổ vũ trong im lặng: Không sao đâu muội muội, đúng lúc tối hôm qua muội vừa luyện thêm thuốc.
Tang Kích cũng im lặng ủng hộ: Muội muội đừng sợ, bị đánh là chuyện thường ngày, sau khi đánh xong nhớ thoa thuốc muội tự làm là được.
Loại tâm trạng đồng bệnh tương liên này, chỉ kéo dài đến hành động tiếp theo của Ngôn Lạc Nguyệt.
Chỉ thấy Ngôn Lạc Nguyệt dừng lại một chút, sau đó chậm rãi thò tay vào cặp sách lấy ra một cuốn bài tập, nộp lên!
Ngôn Càn và Tang Kích: “!!!”
Hả, đều trầm mê vào đại nghiệp kiếm tiền như nhau, vì sao muội lại có thời gian làm bài tập?
Mà, muội đã làm xong bài tập, sao không nói với chúng ta từ sớm, để hai ca ca thân ái nhất của muội mượn chép aaaaaa!
Mắt của Ngôn Lạc Nguyệt giật giật, cạn lời với hai ca ca nhà mình.
Nàng nói: “Hai huynh không biết hả? Buổi chiều muội không cần học võ nên đã nhân lúc đó làm xong tất cả bài tập rồi.”
Tóm lại, cả lớp chỉ có Ngôn Càn và Tang Kích là không làm bài tập, nên chiều hôm đó bị phạt ở lại lớp, trừ chuyện làm bù bài tập thì còn phải chép phạt thêm hai mươi trang.
Sau khi kết thúc, Ngôn Càn và Tang Kích mới tức tốc bế Ngôn Lạc Nguyệt chạy đến chợ Nguyệt Minh.
Thậm chí còn không có thời gian để ra sau núi bắt gà rừng.
Vì thế trên đường đi, hai thú cực lực nhường nhịn nhau. Bọn họ khích lệ nhau, dũng cảm một chút, hi sinh bản thân vì đại nghiệp buôn bán của chúng ta, làm thú bị đánh gãy xương, yên tâm, lúc đánh ta sẽ nhẹ tay.
Đương nhiên, loại thảo luận này sẽ không thể có kết quả.
Chạy một hơi đến chợ Nguyệt Minh, vị trí tốt đều đã bị những yêu tộc khác chiếm cứ. Bọn họ đành phải vừa đi vừa tìm kiếm một quầy phù hợp để bầy đồ ra bán.
Tang Kích tinh mắt, rất nhanh đã phát hiện ra một quầy bán ở địa điểm không tệ, hắn không nói ra, chỉ lặng lẽ nháy mắt ra dấu với Ngôn Càn.
Ngôn Càn hiểu ý, gật nhẹ đầu với Tang Kích.
Thế là hai thú bổ nhào về phía cái quầy trống kia.
Không chỉ có bọn họ, đúng lúc cũng có một con *Tùng Thử yêu cũng tinh mắt nhìn trúng quầy hàng này.
“…”
*Tùng thử: Sóc
Khi ánh mắt chạm nhau, tinh thần chiến đấu cũng trỗi dậy.
Mặc dù không có trọng tài thổi còi, nhưng hai bên đều xuất tinh thần chạy đua trăm mét ra, nhanh chân chạy về hướng mục tiêu!
Bỗng nhiên, một bàn tay to lớn duỗi ra, khiến trận tranh tài không khói lửa này phải kết thúc.
Cái tay kia chuẩn xác kéo góc áo của Ngôn Càn lại, động tác của Ngôn Càn bị đình trệ, chân vấp một cái.
Thế là, Tùng Thử yêu, tứ chi chạm đất, chiếm giữ quầy hàng trước.
Hắn vui mừng đến mức không thể duy trì được hình dạng con người, cái đuôi to đầy lông mềm mại như nhung xõa tung, hí ha hí hửng lắc lư qua lại.
Ngôn Càn đen mặt xoay người lại, hung dữ nhìn kẻ níu áo mình.
“Ngươi làm gì?”
Sửng sờ chốc lát, Ngôn Càn nhận ra khuôn mặt của đối phương, giọng điệu càng thêm hung dữ: “Là ngươi. Ngươi cố ý đúng không?”
Tu sĩ kéo góc áo của Ngôn Càn, mặt mũi tràn đầy sự mừng rỡ chính là Ngũ Bình Nguyên.
Khổ cực tìm kiếm nữa ngày, cuối cùng cũng tìm được, Ngũ Bình Nguyên cười tươi đến nỗi híp cả mắt.
Phát hiện sắc mặt bất thiện của Ngôn Càn, Ngũ Bình Nguyên lập tức giơ tay, mặt mũi tràn đầy hòa khí, cười nói: “Hai vị tiểu đại sư, các ngươi đừng nóng giận, nghe ta nói, tông môn của ta có một chuyện làm ăn lớn muốn bàn bạc với các ngươi.”
“…Tiểu đại sư?”
Tang Kích và Ngôn Càn liếc nhìn nhau, không hiểu cái xưng hô kì quái này.
“…Làm ăn lớn?”
Tai nghe được từ mấu chốt, hai mắt Ngôn Lạc Nguyệt lập tức sáng lên.
Rùa đen nhỏ như đồng tiền trượt đến ống tay áo, biến thành một tiểu cô nương có cặp mắt như đang tỏa sáng.
Đứa nhỏ níu tay áo của ca ca, hai chân đáp đất, nhảy lên mấy cái để giảm xóc.
Ngũ Bình Nguyên đứng tại chỗ, nhìn toàn bộ quá trình một con rùa nhỏ biến thành người.
Hắn nháy mắt mấy cái, cảm thấy có chút kì diệu.
“Tông môn của các ngươi muốn mua cái gì? Ngọt ngào mỹ vị đan?” Ngôn Lạc Nguyệt nhìn hai bên, chỉ thấy một quán trà có ánh đèn vàng ấm áp: “Chúng ta qua đó ngồi nói chuyện.”
“Chờ một chút.” Ngũ Bình Nguyên ngoái ngoái lỗ tay, “Ta nghe lầm à, cái loại dược cao màu đen kia có tên là gì?”
Ngôn Lạc Nguyệt nghiêm túc trả lời: “Ngọt ngào mỹ vị đan.”
Ngũ Bình Nguyên: “…”
Nói thật, hắn không hiểu nổi.
Cái năng lực đặt tên này của đại sư, thật sự là không phân cao thấp với cái tên “Dược cao tiểu vương bát’ mà.
__ __ __ __ __ __ __ __
Người đàm phán chủ lực được Thương Lang tông cử đến chính là một sư thúc làm ở phòng thu chi của họ - là một nam nhân trung niên có thân hình như một tòa tháp.
Thú đàm phán chủ lực của ba thú Ngôn Lạc Nguyệt thì lại là Tang Kích.
Thân là con trai của trưởng lão tộc *Hắc Vẫn Ngạc, Tang Kích đã đi theo phụ thân gặp qua không ít những chuyện đàm phán như thế này.
***Hắc Vẫn Ngạc: Cá sấu đen (tên khoa học : Melanosuchus niger), còn gọi là cá sấu đen, là loài duy nhất trong chi Melanosuchus (không phải chi Caiman) trong họ Alligatoridae. Nó là loài lớn nhất trong họ Alligatoridae (dài 5,5 mét). Và loài cá sấu hung dữ duy nhất có thể gϊếŧ người. Đầu của nó dài và rộng, với một cột sống nhô cao dọc theo lưng và màu sắc của nó sẽ sẫm dần khi già đi. Cá sấu đen hiện đang có nguy cơ tuyệt chủng. Nó chủ yếu được tìm thấy ở phía bắc Nam Mỹ và sinh sống ở nhiều vùng đất ngập nước, bao gồm sông, hồ, đầm lầy và vùng ngập lũ. Khi sinh sản, một con cá sấu đen cái đẻ 12 quả trứng một lần.
Loài này có thể đạt chiều dài tối đa 5,5 mét và nặng hơn 700 kg. Đây là một trong những loài ăn thịt mạnh nhất ở Nam Mỹ và thống trị lưu vực sông Amazon với tư cách là loài săn mồi hàng đầu. Những con caimans đen chưa trưởng thành đôi khi bị săn lùng bởi báo đốm và Anacondas. Những con cá sấu đen trưởng thành không có động vật săn mồi tự nhiên ngoại trừ con người.
Tang Kích nhớ lại tư thế lúc phụ thân của hắn đàm phán chuyện mua bán, học theo được hai ba phần, nhìn cũng rất có khí thế.
Hai phe, một phe là Thể tu trong tông môn, kiêm chức quản lý thu chi, một phe là một con *Ngạc yêu gà mờ mới ra đời.
*Ngạc yêu: Cá sấu yêu
Trình độ của hai phe, có thể nói là kẻ tám lạng thú nữa cân.
Quá trình đàm phán cung cấp Ngọt ngào mỹ vị đan của bọn họ, đúng thật là y như mấy con gà đang mổ nhau.
Dựa vào việc Ngôn Lạc Nguyệt kịp thời bổ sung hai ba câu nói, khó khăn lắm bọn họ mới soạn thảo được những điều khoản đầu tiên của hợp đồng mua bán này.
Hợp đồng có thời hạn một năm, nội dung đại khái như sau:
Thứ nhất, ba thú Ngôn Lạc Nguyệt, giá một hộp dược cao là mười lăm Linh Châu, mỗi quý phải cung cấp cho Thương Lang tông tám ngàn hộp dược cao.
Thứ hai, Thương Lang tông đưa trước cho ba thú Ngôn Lạc Nguyệt 600 Linh Thạch hạ phẩm, làm tiền đặt cọc.
Thứ ba, ngoài ra, trong khoảng thời gian này, nếu bọn Ngôn Lac Nguyệt còn có dư hàng muốn bán thì Thương Lang tông sẽ không can thiệp. Nhưng ba thú Ngôn Lạc Nguyệt phải đảm bảo giá bán cho Thương Lang tông là giá thấp nhất thị trường.
Trong quá trình đàm phán, Tang Kích luôn không nhịn được nháy mắt với Ngôn Lạc Nguyệt.
Tang Kích: Muội muội, nhiều thuốc như vậy, một mình muội nấu hết không?
Ngôn Lạc Nguyệt tự tin gật đầu: Yên tâm đi, không có vấn đề.
Trong tình huống có đầy đủ điều kiện, những loại đan dược cấp thấp có quá trình luyện chế đơn giản này, thậm chí nàng còn không cần tự tay luyện.
Đợi nàng mua được linh hỏa phù hợp rồi, hoàn toàn có thể chế tạo được hệ thống luyện dược tự động.
Sau khi trao đổi ý kiến xong, Ngôn Lạc Nguyệt không nhịn được hỏi người đối diện: “Ngọt ngào mỹ vị đan có hiệu quả chữa thương rất tốt, nhưng sao các ngươi lại cần nhiều như vậy?”
Chỉ một quý mà cần đến tám ngàn hộp, đây là một số lượng không hề nhỏ.
Sư thúc ở phòng thu chi nói: “Tông môn định phát loại dược cao này cho các đệ tử cấp thấp, xem như là phụ cấp hàng tháng.”
Dù cho phẩm chất không cao, nhưng thuốc này lại cực kì có ích với Thể tu.
Bọn họ biết rõ đối diện chỉ là ba đứa trẻ, nhưng họ không hề có bất kì thái độ khinh thường nào, bởi vì bọn họ muốn duy trì quan hệ tốt đẹp với đối phương, sau này có thể dễ dàng tiến thêm một bước, nhờ đại sư giúp đỡ cung cấp các loại đan dược chữa ngoại thương cho Kim Đan và Nguyên Anh.
…Nhưng ba đứa trẻ này lại rất kín miệng, hắn thăm dò nữa ngày mà vẫn không hỏi ra được ‘Đại sư’ kia đến tột cùng là ai.
Ngũ Bình Nguyên vô ý nói: “Đáng tiếc hộp thuốc này không lớn, dùng không được mấy lần. Một tháng bảy tám hộp chưa chắc đã đủ dùng.”
Hộp dược cao nhỏ nhắn, xinh xắn, có kích thước chỉ bằng bao diêm, nằm trong lòng bàn tay của một nam nhân cẩu thả thì càng thêm tinh tế, nhỏ nhắn.
Ngôn Lạc Nguyệt bất lực phất tay.
Lượng thuốc có thể hơi ít một chút, nhưng tiệm tạp hóa chỉ bán hộp trúc có kích thước như vậy thôi.
Nhưng nhắc đến hộp trúc lại khiến nàng nhớ đến …
Người nghe có tâm, Ngôn Lạc Nguyệt sờ sờ cằm: “Lúc giao thuốc, nhất định phải chứa trong những hộp nhỏ đó à? Chúng ta có thể đổi đồ đựng hay không – ví dụ như vạc?”
Sư thúc ở phòng thu chi chần chờ đáp: “Chắc là có thể…được.”
Dưới sự ràng buộc của hợp đồng, hắn tin rằng đối phương sẽ không dùng thủ đoạn để cắt xén số lượng thuốc
Chỉ là, cái tên Ngọt ngào mỹ vị đan và màu sắc của nó, thực sự rất khó để không khiến người ta liên tưởng đến một vạc tương ngọt đầy tràn.
Ngôn Lạc Nguyệt sung sướиɠ nắm chặt tay của đối phương: “Quyết định như vậy đi!”
Nếu vậy thì nàng có thể tiết kiệm được tiền mua hộp trúc, cộng thêm thời gian đóng vào từng hộp.
Ngôn Càn tràn đầy kinh nghiệm hướng dẫn hai người của Thương Lang tông: “Lúc phát dược cao, nhớ dặn dò mọi người chuẩn bị sẵn hộp đựng, các ngươi chỉ cần cầm cái muôi múc cơm là được. Mỗi đệ tử múc một muôi…”
Sư thúc ở phòng thu chi: “…”
Đủ rồi, đừng nói nữa, trong đầu hắn đã có hình ảnh rồi.
Đây không phải giống việc múc tương cho đệ tử ở nhà ăn à?
Lần này buôn bán này, bọn Ngôn Lạc Nguyệt chuẩn bị tất cả là năm trăm hộp dược cao, bây giờ đã đàm phán việc buôn bán với Thương Lang tông, bọn họ cũng vừa lúc đưa năm trăm hộp này cho đối phương làm hàng đặt cọc.
Lúc ba thú Ngôn Lạc Nguyệt cần cù chăm chỉ chuyển thuốc vào sọt, thì chợt có một vệt sáng lướt qua mắt Ngôn Lạc Nguyệt.
Nàng cảm thấy kỳ quái, không nhịn được cúi đầu xuống, nhìn xung quanh một chút.
Chính vào lúc này, ở nơi cách bọn họ khoảng hai ba quầy hàng, một đoạn đối thoại theo cơn gió truyền vào tai Ngôn Lạc Nguyệt.
“Xin hỏi các hạ đã từng thấy con Xà yêu nào ở gần đây không? Con súc sinh kia toàn thân màu xanh lam lục, to khoảng ngón tay út, chỉ dài khoảng từ đầu ngón tay đến bàn tay…”
“Chưa từng thấy.”
“Nếu có tu sĩ đồng ý cung cấp manh mối, không cần biết Xà yêu kia sống hay chết, Thiếu chủ nhà ta chắc chắn sẽ có cảm tạ.”
“Được rồi, để chúng ta giúp ngươi tìm thử xem…”
Ngôn Lạc Nguyệt nháy mắt mấy cái, nghĩ thầm: Ài, vệt sáng mới xẹt qua trước mắt nàng hình như có màu xanh lam lục?
Nàng vừa nghĩ vừa cúi đầu.
Một giây sau, ánh mắt Ngôn Lạc Nguyệt dừng lại trên sọt của mình.
‘Xà yêu’ mà nhóm tu sĩ cách không xa đang tìm, bây giờ đang ở trước mắt Ngôn Lạc Nguyệt.
Ánh đèn trong quán trà dịu dàng và mờ ảo, phản chiếu những chiếc vảy của Tiểu Thanh Xà thành một màu xanh lục trong suốt tuyệt đẹp. Màu sắc lộng lẫy đến mức khiến Ngôn Lạc Nguyệt cảm thấy có chút quen mắt.
Tiểu Thanh Xà không biết mình đã bị người khác phát hiện, còn đang cố gắng chui vào trong sọt.
Có thể nó đã nghe thấy tiếng tìm kiếm của nhóm tu sĩ cách đó không xa, thế là cái đuôi nhỏ màu xanh ngọc lộ ra ngoài, run rẩy như một chiếc lục lạc nhỏ đang đung đưa kêu xào xạc.
“…”
Bỗng nhiên trước mắt hiện lên con số -0.5, Ngôn Lạc Nguyệt vô ý thức ngửa đầu, nhìn thanh máu của chính mình.
Quả nhiên, nàng lại mất máu.
Ngôn Lạc Nguyệt mơ hồ có một loại cảm giác: Lần này, điểm sinh mệnh là do bị *manh làm rớt.
*manh: Ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, có ý nói ai đó, con gì đó hoặc thứ gì đó rất dễ thương.
Tác giả có lời muốn nói: Xin giới thiệu văn án của bộ truyện huyền huyễn tu tiên tiếp theo.
“Ta dựa vào áσ ɭóŧ để nghiền ép tu tiên giới”
Văn án một:
Trong tu tiên giới có một loại công pháp, tu sĩ có thể ‘Hiến tế một bộ phận hoàn chỉnh trong thân thể của mình’ để tu luyện hóa thân.
Bởi vì loại công pháp này quá mức tàn khốc nên bị liệt vào cấm pháp.
Cho đến một ngày, Mai Dung Tuyết ngẫu nhiên phát hiện được nó từ một nơi hẻo lánh trong Tàng Thư Các.
Thế là, trước tiên Mai Dung Tuyết hiến tế ruột thừa, thu được áσ ɭóŧ đầu tiên.
Sau đó, nàng lại hiến tế hai chiếc răng khôn, thu được áσ ɭóŧ x2
Lại sau đó…
Mai Dung Tuyết: Tế bào của ta cũng có thể được coi là ‘một bộ phận hoàn chỉnh trong thân thể’ đúng không?
___ ___ ___
Mỗi ngày, một người có 70 tỷ tế bào chết đi, thế là mỗi ngày Mai Dung Tuyết chế tạo được 700 cái áσ ɭóŧ.
Rốt cục, tại một ngày nào đó, một mình nàng, đã lập ra một tông môn đỉnh cấp ở tu tiên giới.
Trưởng lão Thừa Dương tông thỉnh giáo nàng: “Đạo hữu, làm sao ngươi có thể khiến tông môn trở nên phồn thịnh như vậy?
Mai Dung Tuyết thành khẩn trả lời: Trên dưới tông môn đoàn kết một lòng, bện thành một sợi dây thừng. Quan trọng nhất là, mỗi ngày đều thu nạp 700 đệ tử ưu tú trung thành.
Trưởng lão:…
Làm không được, cáo từ.
Một nam tử họ Khương nào đó yêu thích một áσ ɭóŧ, đối với chuyện này có điều muốn nói.
Cả đời này hắn không bao giờ quên được lần đầu tiên hắn đến cửa, hơn ba trăm Mai Dung Tuyết đồng loạt quay đầu nhìn hắn chằm chằm.
Huynh đệ, kia là áσ ɭóŧ của ngươi à?
Ngươi mở một thành trang phục thì có!
Văn án hai:
Khương Hoành Vân là kẻ dịch dung giỏi nhất trong tu tiên giới.
Hắn từng ra vẻ hào hiệp, cùng bèo nước gặp nhau với một Kiếm khách lãnh ngạo, như vừa gặp đã thân, cởi chiếc áo khoác vạn lượng của mình đổi ba hũ ‘Ngàn ngày say’ để nâng cốc kết nghĩa huynh đệ.
Từng giả làm một thư sinh yếu đuối, ngồi bên đống lửa, lặng lẽ đếm từng hạt mưa rơi xuống trước cửa sơn động, gác đêm cho cô nương mà mình thầm mến.
Càng từng vì tra án mà giả làm một cô gái mù, bị một ông lão hiền lành tốt bụng đi ngang qua dẫn một đường núi sông hiểm trở đến ma quật Si Mị.
Cho đến một ngày, Khương Hoành Vân biết được, cô nương mà hắn luôn thầm mến, huynh đệ tri kỷ của hắn, ông lão râu tóc bạc trắng đã từng giúp đỡ hắn đều bị ép buộc phải gia nhập vào một tông môn thần bí chưa từng lộ diện.
Khương Hoành Vân: “!!!”
Lẽ nào lại như vậy, tông môn các ngươi khinh người quá đáng!
Vào ban đêm, Khương Hoành Vân dịch dung thành đệ tử của tông môn kia, trà trộn vào một buổi tụ họp của bọn họ.
Sau khi lẫn vào buổi tụ họp, Khương Hoành Vân phát hiện, tất cả các đệ tử ở đây đều nghiêng đầu nhìn về một hướng, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm hắn.
Khương Hoành Vân: “…”
Sau đó, Khương Hoành Văn ngàn lần không hiểu: “Thế mà hắn lại bị phát hiện?”
Mai Dung Tuyết xN: “Trong một rương trứng gà lại có trộn một *quả dương đào, ngươi còn hỏi làm sao bị phát hiện?”
*Quả dương đào: Quả Kiwi
Lại sau đó…
Khương Hoành Vân: “A? Thì ra ông lão chính là ngươi?”
Khương Hoành Vân: “Cái gì? Hảo huynh đệ cũng là ngươi?”
Khương Hoành Vân: “Hô – may mắn, cô nương duy nhất mà ta thầm mếm cả đời cũng là ngươi.”
***Truyện đã lên, mời mn ghé thăm.