Ta Dựa Vào Thanh Hp Nghiền Ép Cả Giới Tu Chân

Chương 19: Hai hướng giống nhau

Thời gian mở cửa của chợ Nguyệt Minh thường không cố định, trước khi các quầy hàng bị người bán chiếm giữ thì người mua đã lần lượt vào chợ, quan sát các quầy hàng một cách thích thú.

Vì đến sớm, nên bọn Ngôn Lạc Nguyệt chọn được một vị trí rất tốt.

Cộng thêm lá cờ quảng cáo được Ngôn Lạc Nguyệt đặc biệt thiết kế nên không lâu sau quầy hàng của bọn họ đã trở thành nơi thu hút nhất.

Nhờ sự kiên trì bền bỉ của Ngôn Càn và Tang Kích, từng tiếng rao hàng đa dạng vang lên khiến rất nhiều khách hàng bị thu hút đi đến phía quầy hàng của bọn họ.

Chờ khách hàng đến gần xem thì phát hiện chủ quầy lại là mấy đứa nhỏ miệng còn hôi sữa, lòng hứng thú lập tức trỗi dậy.

Có thú chủ động hỏi: “Ài, cậu bé, linh dược này chữa cái gì, bán thế nào?”

Tang Kích đẩy lá cờ tới trước mặt bọn họ, giọng điệu tự tin: “Đây, trong uống ngoài thoa đều được, chữa khỏi trăm bệnh!”

Kể từ ngày học được bốn chữ ‘chữa khỏi trăm bệnh’ này, chưa bao giờ Tang Kích có thể nói nó một cách tự tin như vậy.

Dù sao thì muội muội của hắn thật sự đã liệt kê ra đủ một trăm loại bệnh nha.

Về chuyện bán thế nào thì…

Ngôn Càn trực tiếp dùng tiếng rao hàng để trả lời đối phương: “Một hộp chỉ bán hai mươi viên Linh châu, không lên giá. Ba hộp giảm hai mươi phần trăm, năm hộp giảm ba mươi phần trăm, mười hộp đánh gãy xương, không sai, đánh gãy xương!”

Tỉ lệ hối đoái của Linh châu và Linh thạch là một trăm hạt Linh châu đổi được một viên Linh thạch hạ phẩm.

Lò và lửa mà Ngôn Lạc Nguyệt muốn mua cần ít nhất năm trăm viên Linh thạch hạ phẩm. Nếu chỉ mua lửa thì cũng cần đến ba trăm viên Linh thạch hạ phẩm.

Khách hàng chưa từng thấy thủ đoạn rao hàng này, chỉ cảm thấy lời rao hàng của đứa nhỏ Quy tộc trước mắt thật thú vị. Hắn vội vàng hỏi: “Đánh gãy xương là ý gì?”

“Đánh gãy xương chính là…”Ngôn Càn chợt nghẹn họng, cúi đầu nhìn Ngôn Lạc Nguyệt, nhỏ giọng hỏi: “Muội muội, đánh gãy xương là ý gì?”

Ngôn Lạc Nguyệt cực kì bình tĩnh xoay người sang chỗ khác.

Tiểu cô nương mặc ba lớp trong ba lớp ngoài, tròn vo như quả cầu tuyết, cả người đều chui vào trong giỏ trúc, hai cái chân nhỏ gác trên giỏ trúc dùng sức đạp mạnh mấy cái.

Hình ảnh này khiến tất cả đều lộ ra một nụ cười ấm áp, họ liên tưởng đến tiểu muội muột hay đứa con gái nhỏ ở nhà mình.

Trong lúc nhất thời, lòng bàn tay của mọi thú hơi ngứa ngáy, muốn xoa xoa cái bánh bao trắng kia.

“Đánh gãy xương chính là – cái này!”

Cuối cùng Ngôn Lạc Nguyệt cũng nhảy ra khỏi giỏ trúc, trên tóc mái của nàng còn dính một vài sợi lông gà, hai tay dùng sức giơ một con gà rừng đang bị trói lại lên.

Ngôn Càn và Tang Kích liếc nhau: Đây không phải là con gà rừng mà lúc vừa tan học bọn họ chạy đến sau núi bắt à?

Lúc ấy hai thú còn cảm thấy Ngôn Lạc Nguyệt suy nghĩ rất chu toàn: Đến chợ Nguyệt Minh bán hàng, có thể hơn nữa đêm mới xong, lúc đó chắc cũng cần ăn khuya nên mới phải bắt gà.

Nhưng dựa vào tình huống bây giờ thì hình như là không phải như vậy.

Ngôn Lạc Nguyệt hất lông gà trên tóc xuống, đặt gà rừng xuống đất, giật giật tay áo của Ngôn Càn.

“Ca ca, tới, đánh gãy xương.”

“Ồ --” Quần chúng đang vây xem như bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là đánh gà rừng thành gãy xương a.

Đầu ngón tay của Ngôn Càn bắn ra một vệt sáng, chuẩn xác làm gãy một chân của gà rừng.

Gà rừng vỗ đôi cánh đang bị trói chặt và la lên dữ dội. Mọi người còn chưa kịp hỏi gì thì Ngôn Lạc Nguyệt đang đứng bên cạnh đã tay mắt lanh lẹ thoa cho nó một lớp thuốc.

Mùi thơm đặc thù của bánh ngọt lan tỏa ra, mọi thú đang vây xem cũng không nhịn được hít hít chóp mũi.

Nhân lúc tất cả đang chú ý, Ngôn Lạc Nguyệt tích cực rao hàng.

“Nhìn đi, chúng ta kinh doanh luôn lấy sự trung thực làm gốc, không lừa già dối trẻ, từ lời nói đến hiệu quả của thuốc tất cả đều là sự thật. Đánh gãy xương thì thật sự là đánh gãy xương trước mắt mọi người, cũng dùng thuốc trước mặt mọi người, cũng ở trước mặt mọi người chữa khỏi gãy xương –”

Ngôn Lạc Nguyệt cởi trói, đẩy đẩy con gà, dõng dạc nói: “Đi hai bước, không sao thì đi hai bước!”

“Quác quác quác!”

Gà rừng dãy ra khỏi dây trói, nhảy hai cái, đôi mắt đen to như hạt đậu đầy vẻ bối rối.

Trước khi nó kịp vươn móng vuốt về phía Ngôn Lạc Nguyệt thì Tang Kích đã cầm nó lên, lại dùng dây cỏ cột chân nó lại, ném vào giỏ trúc sau lưng.

Lúc này Tang Kích coi như đã hiểu.

Tang Kích như lĩnh ngộ được chân lý của việc rao hàng, như được Ngôn Lạc Nguyệt phụ thể, bình tĩnh ổn trọng hét lên: “Chỉ cần mua mười hộp, nhất định đánh gãy xương. Hôm nay tại đây, chúng ta không chỉ trị liệu cho gà rừng, nếu xương cốt của ai có vấn đề chúng ta cũng có thể biểu diễn chữa trị tại chỗ.”

Ồ, khá lắm.

Ngôn Lạc Nguyệt kinh ngạc nhìn Tang Kích.

Nàng không ngờ Tang Kích tiến bộ nhanh như vậy, vậy mà còn học được cách rao hàng.

Ngôn Càn cúi đầu nhìn muội muội, rồi quay đầu nhìn huynh đệ của mình.

Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Ngôn Càn, chợt giật mình, hắn cũng hiểu rồi.

Ngôn Càn lớn tiếng nói: “Thuốc của người khác không dám ngửi, thuốc của nhà ta có thể ăn chung với cơm. Phàm là ai đi ngang qua, bị thương, chảy máu, rách da, tổn thương gân cốt, gãy xương, hay muốn trị vết đao kiếm, thương đâm, vết thương do mũi tên, búa chặt, Thiên lôi đánh, mua một hộp dược cao nhà ta về thoa, cam đoan hữu dụng!”

“Woa - ”

Ngôn Lạc Nguyệt nhìn Ngôn Càn bằng con mắt khác.

Bình thường không nhìn ra a, không biết Ngôn Càn học được kĩ năng này ở đâu nha?

Khó trách tục ngữ có câu, gần son thì đỏ, gần mực thì đen.

Ngôn Lạc Nguyệt nghiêm túc sờ môi của mình: Cho nên bây giờ nàng nói nhiều như vậy là do Ngôn Càn và Tang Kích ảnh hưởng à?

Sau khi tận mắt chứng kiến hiệu quả của dược cao, lại nghe lời rao hàng của ba thú Ngôn Lạc Nguyệt, quần chúng vây xem dồn dập móc tiền, móc hầu bao tranh nhau mua hàng.

Cơn sốt tranh giành kéo dài một hồi lâu, lượng thú tập trung ở quầy hàng mới dần vơi bớt.

Dù chợ Nguyệt Minh đang dần dần có càng nhiều thú đến mở quầy hàng nhưng quầy hàng nhỏ của bọn Ngôn Lạc Nguyệt lại luôn đông đúc hơn so với những quầy còn lại.

Tới lúc họ bán được một nữa, thì có một đại hán tử cao lớn ở quầy hàng phụ cận bước đến.

Đối phương nhìn lá cờ quảng cáo, rồi cầm một hộp dược cao lên nhìn một chút, hỏi: “Tiểu lão đệ, thuốc này của các ngươi thật sự có tác dụng như quảng cáo?”

Lúc này Ngôn Càn đã rèn luyện được kĩ năng bán hàng, nhuần nhuyễn trả lời.

Hắn vỗ ngực một cái: “Dùng danh nghĩa Quy tộc của chúng ta đảm bảo.”

“Thuốc này của các ngươi gọi là cái gì…Nha!” Nghe Ngôn Càn trả lời, hán tử kia như bừng tỉnh đại ngộ: “Ta hiểu rồi, nếu các ngươi là Quy tộc, vậy thuốc này chắc là Quy Linh cao thôi đúng không?”

“…”

Yên lặng, cực kì yên lặng, trong lúc nhất thời, khu chợ huyên náo đột nhiên có một khoảng cực kì yên tĩnh.

Bá bá bá, không chỉ ba thú Ngôn Lạc Nguyệt, mà lúc hán tử nói xong câu kia, bảy tám thú xung quanh đều nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ác ý.

Hán tử lúng ta lúng túng lui về sau một bước: “Ta, ta hỏi sai gì à?”

“Này, ta nói,” có thú đi lại gần hán tử: “Ngươi không phải là Yêu tộc, ngươi là Tu sĩ lẻn vào đây đi.”

Hán tử mở to hai mắt nhìn: “Ta, ta đã đeo che ẩn phù…Ngươi có thể nhìn ra?”

“Không chỉ mình hắn nhìn ra, ta cũng nhìn ra.” Một thú khác cười lạnh nói: “Ngẫm lại thử ngươi đã hỏi cái gì, ngươi dám hỏi vậy ở đây!”

Phải biết, nguyên liệu điều chế Quy Linh cao chính là mai rùa.

Hỏi Quy tộc có phải họ đang bán Quy Linh cao không, cũng giống như hỏi Hổ tộc đang bán rượu có phải rượu Hổ cốt không, Ngưu tộc bán thịt xiên có phải là thịt bò nướng không.

Nếu xét trong văn hóa của Nhân tộc thì nó tương tự như ‘Xin hỏi pháo hoa vừa nổ trên trời có phải là mẹ của ngươi không?’ Cực kì xúc phạm!

Thuộc về loại xúc phạm mà có thể bị đánh chết tại chỗ.

Bình thường, Yêu tộc đều rất để ý vấn đề này, chỉ có Nhân tộc mới phạm phải loại sai lầm cấp thấp này.

Tựa như chợ của Nhân tộc sẽ không cấm Yêu tộc vào thì chợ Nguyệt Minh cũng có một vài người tiến vào.

Đối với chuyện này, ai cũng đều mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua.

Nhưng với điều kiện tiên quyết là không được gây sự.

Yêu tộc xung quanh coi hán tử như trung tâm, tạo thành một vòng vây.

Có nhiều thú đã bắt đầu bẻ tay răn rắc, biểu lộ vẻ không thân thiện tiến lại gần.

Mà ở chỗ quầy hàng, Tang Kích và Ngôn Càn cũng cởϊ áσ ngoài, để lộ vũ khí, chuẩn bị động thủ.

“Chờ một chút, ca ca, các huynh khoan hãy động thủ.” Ngôn Lạc Nguyệt nhanh tay cản hai ca ca lại.

Nhìn hán tử kia chắc là người thô lỗ, bây giờ mà mặt vẫn đầy mờ mịt, hình như còn chưa biết nguyên liệu điều chế Quy Linh cao là gì, không giống như cố ý đến gây chuyện.

Mà đáng nhau ở đây, rất dễ hủy quầy hàng của họ và thú xung quanh.

Tại lúc không khí đang hết sức căng thẳng, Ngôn Lạc Nguyệt la lên: “Đại thúc, ngươi muốn giải quyết riêng hay đánh một trận?”

Hán tử không biết giải quyết riêng nghĩa là gì, nhưng hắn cảm nhận được sự ác ý từ bốn phương tám hướng truyền đến nên cũng vội vàng hét lên: “Giải quyết riêng, ta chọn giải quyết riêng!”

“…Hừ”

Nghe hắn nói như vậy, mấy thanh niên Yêu tộc đang kích động chuẩn bị động thủ đành bĩu môi, không cam tâm buông lỏng nắm đấm đang xiết chặt.

Chợ Nguyệt Minh có quy củ của chợ Nguyệt Minh.

Giống như hán tử kia, hắn đã phạm vào quy củ, cho nên Yêu tộc ở đây đều có thể đánh hắn.

Nhưng hắn đã giải quyết riêng với chủ quầy thì không thể đánh được nữa.

“Vậy được, muội muội ta đã lên tiếng, vậy chúng ta giải quyết riêng.” Ngôn Càn nghiêm mặt gõ gõ quầy hàng với hán tử: “Linh dược này hai mươi viên Linh châu một hộp, ngươi muốn mua mấy hộp?”

Hán tử thầm tính Linh thạch trong túi, thử dò xét nói: “Ta mua…năm mươi hộp?”

Tang Kích lạnh mặt: “Chỉ năm mươi hộp?”

“…” Hán tử nuốt một ngụm nước bọt: “Vậy, một trăm hộp?”

Ngôn Càn xùy một tiếng: “Chỉ một trăm hộp?”

“Hai trăm hộp được chưa?” Hán tử nhắm mắt hét lớn, cảm thấy trái tim hắn như đang chảy máu: “Ta mua hai trăm hộp!”

Lần đến chợ Nguyệt Minh này, vốn dĩ hắn muốn tìm một pháp khí phù hợp.

Không ngờ vì không biết quy củ ở đây, chưa kịp mua cái gì đã đắc tội người ta.

Số tiền hắn khó khăn lắm mới tiết kiệm được vậy mà đã trôi theo nước chảy.

Ngôn Càn thấp giọng hỏi Tang Kích: “Chúng ta còn lại bao nhiêu hộp?”

Tang Kích cũng nhỏ giọng trả lời: “Hai trăm mười tám!”

Ngôn Càn gật đầu, giọng điệu lãnh đạm: “Còn hai trăm mười tám hộp, ngươi mua hết đi, không được trả giá.”

Hán tử lung tung gật đầu: “Được được được, dù sao cũng không hơn bao nhiêu.”

Vạn phần đau lòng trút hết Linh thạch trong túi trữ vật ra, ôm một đống hộp thuốc, bước chân nặng nề rời khỏi chợ Nguyệt Minh.