Dưới ngọn lửa cháy dữ dội, linh dược trong nồi dần hòa tan, một lớp nước như mỡ đông nổi lên bề mặt, sau đó nó tan chảy hòa quyện vào lớp chất ở dưới tạo thành một hỗn hợp sền sệt. Ngôn Lạc Nguyệt cầm một chiếc đũa lên, chấm vào nước thuốc, giơ lên ánh đèn, nhìn màu sắc của thuốc, gật đầu hài lòng.
Ừ, rất đúng lúc.
Giây tiếp theo, Ngôn Lạc Nguyệt dùng tay kết ấn, từ miệng lò dẫn ra một con hỏa xà còn mang theo hơi khói.
Tay trái Ngôn Lạc Nguyệt cầm một cái thìa, khuấy chất lỏng trong nồi theo hướng ngược chiều kim đồng hồ, tay phải điều khiển hỏa xà từ trên không khiến nó lao vào trung tâm vòng xoáy của hỗn hợp thuốc.
Hỏa xà như một mũi tên lao vào hỗn hợp thuốc, dù vậy lửa không phừng lên cũng không tắt.
Ngọn lửa như một con rắn thật, cuộn tròn ở đáy nồi, cách biệt với hỗn hợp thuốc trong nồi nhưng lại hòa quyện, loại bỏ tất cả cặn bã đọng lại dưới đáy nồi.
Nếu có lò luyện đan, bước cho lửa vào nồi có thể bỏ qua.
Bởi vì khi sử dụng lò luyện đan, những tàn dư của dược liệu sẽ trực tiếp lắng động xuống đáy lò mà không cần phải loại bỏ.
Nhưng Ngôn Lạc Nguyệt không có lò luyện đan nên nàng phải sử dụng những thao tác cao siêu này.
Nếu có bất kỳ luyện khí sư nào có mặt ở đây, bọn họ sẽ nhìn ra được thao tác mà Ngôn Lạc Nguyệt sử dụng chính là một kỹ năng cao cấp của quá trình luyện khí là “Nước bao lửa”.
Thao tác thành thạo như sách giáo khoa hướng dẫn, đừng nói chỉ xử lý cặn thuốc, nếu có công cụ tốt hơn, nàng còn có thể luyện nước thành quần áo.
Ngôn Càn và Tang Kích chăm chú theo dõi.
Vừa rồi bọn họ còn không tin Ngôn Lạc Nguyệt có thế luyện chế ra thuốc, mà bây giờ trong lòng chỉ có bội phục.
Dù sao, động tác của Ngôn Lạc Nguyệt dù là những *thú ngoài nghề như bọn họ cũng nhìn ra được sự tinh vi.
****Vì là yêu tộc nên mình để đại từ danh xưng của họ là thú chứ không phải người. Mọi người có góp ý thì có thể nói mình nha.
Ngôn Càn nhỏ giọng nói với Tang Kích: “Muội muội ta thật lợi hại.”
“Muội muội ta, nàng cũng là muội muội của ta.” Tang Kích uốn nắn nói, “Muội muội ta thật lợi hại.”
Ngôn Càn khẩn trương nhìn chằm chằm chiếc nồi lớn hầm đồ ăn: “Cái này là sắp thành công rồi phải không?”
“Vẫn còn sớm.” Thân là con trai của trưởng lão, Tang Kích có kiến thức rộng rãi hơn Ngôn Càn, “Ta nghe nói, dù là luyện đan hay luyện khí, bước cuối cùng chính là bước quyết định thành bại.”
“Bước này trong luyện đan gọi là ‘Hồi xuân’, trong luyện khí gọi là ‘Tôi’. Nếu bước cuối cùng thất bại, dù trước đó làm tốt đến đâu cũng vô ích.”
Ngôn Càn nghe vậy thì càng lo lắng hơn: “Vậy theo ý của ngươi, kỹ thuật ‘Hồi xuân’ của nàng tốt không?”
Tang Kích lạnh lùng nói: “Nếu ta có thể nhìn ra, thì ta còn ngồi đây làm gì? Ta chỉ cần dựng một quầy hàng ở đầu phố, tính một quẻ năm hạt linh châu, chưa tới một tháng, ta đã có thể mua mười cái lò luyện cho muội muội!”
“…”
Không quan tâm đến hai thú đại ca đang nói chuyện sau lưng, Ngôn Lạc Nguyệt tập trung toàn bộ sức lực vào nồi thuốc.
Cặn thuốc bị đốt thành tro, Ngôn Lạc Nguyệt dùng lửa bao lấy tro tàn, loại bỏ ra khỏi hỗn hợp thuốc.
Lập tức, nàng dùng pháp quyết biến đổi, hình dạng của ngọn lửa trong nồi cũng thay đổi.
Nếu ngọn lửa uốn lượn ở đáy nồi như một con hỏa xà, thì bây giờ ngọn lửa chia năm xẻ bảy thành những điểm sáng nhỏ rực rỡ trong nước thuốc.
Đây chính là một trong những kỹ xảo ‘Tôi’ của luyện khí sư gọi là ‘Hoa sao nhỏ’.
Ngọt ngào mỹ vị đan, nó được một *thực tu tạo ra, được đan tu giám định, và trải qua vô số lần nghiệm chứng, cuối cùng xác định: Nó là một loại thuốc mới, là một loại thuốc mà khi được luyện khí sư luyện sẽ có tỷ lệ thành công cao hơn luyện đan sư.
*Thực tu: những người tu hành bằng cách nấu ăn, hay bằng đồ ăn.
Bởi vì ở bước cuối cùng là ngưng tụ thuốc thành viên đan, luyện đan sư không nên dùng ‘Hồi xuân’ mà nên dùng thủ pháp ‘Tôi’ của luyện khí.
Chỉ có cách này, mới khiến thuốc phát huy tối đa hiệu lực của nó.
Những đóm lửa rải rác giống như những ngôi sao, bắn tung tóe và hỗn hợp thuốc.
Dưới sự tôi luyện của ngọn lửa, hỗn hợp thuốc đang dần đông đặc lại thành hình, cuối cùng lắng thành trạng thái rắn như bột nhão.
Ngôn Lạc Nguyệt thở dài một hơi, cử động cánh tay mấy lần cho thư giản.
Nàng đã quen thuộc với các kỹ thuật tinh luyện khác nhau.
Nhưng trong suốt quá trình, dù nhìn Ngôn Lạc Nguyệt có vẻ thoải mái nhưng thực tế thì có hai khó khăn trong quá trình luyện.
Đầu tiên, tu vi của nàng còn thấp, nếu vừa luyện đến một nữa liền phát hiện linh lực không đủ, thì cả nồi dược liệu này sẽ bị hủy.
Thứ hai, nàng đang dùng loại lửa bình thường để luyện đan, ngọn lửa hòa lẫn với khói khi đốt củi. Phần tạp chất này phải được loại bỏ với cặn thuốc, nếu không sẽ ảnh hưởng đến chất lượng của thuốc.
Tuy nhiên, không có trường hợp nào mà nàng lo lắng xảy ra, nàng rất hài lòng với thành phẩm cuối cùng.
Kỹ năng của nàng vẫn còn tốt, không bị thụt lùi, có vẻ như hôm nay có thể làm thêm mấy mẻ thuốc nữa.
Ngôn Càn là thú đầu tiên lao đến bên cạnh nồi.
Hắn nhìn thấy một nồi thuốc đen xì, còn tưởng Ngôn Lạc Nguyệt đã thất bại nên an ủi nàng: “Không sao đâu muội muội, đây là lần đầu tiên, thất bại là chuyện bình thường.”
Ngôn Lạc Nguyệt cười híp mắt: “Không phải, muội luyện thành công rồi.”
“À, nhưng cái này…?”
Tang Kích trầm tư, nhẹ gật đầu: “Ta từng nghe nói, mặc dù gọi là đan dược, nhưng vẫn có một vài loại thuốc đặc biệt, chưa chắc sẽ có hình dạng tròn đặc thù như các loại khác. Muội muội, thuốc này của muội có tác dụng gì?”
“Vừa có thể uống, vừa có thể bôi ở ngoài da, có thể cầm máu, giảm đau, tiêu sưng, cũng có thể chữa lành xương bị gãy.”
Tang Kích gật đầu, hiểu rõ trong lòng: “Thì ra là đan dược bôi ngoài da, vậy là đúng rồi.”
Hầu như tất cả các loại thuốc bôi đều là thuốc mỡ và thuốc bột, chưa từng nghe nói ai dùng viên thuốc bôi lên vết thương.
Thuốc đã luyện xong, việc còn lại là đóng gói.
Khi chọn mua nguyên liệu, Ngôn Lạc Nguyệt cũng thuận tiện đến quầy tạp hóa sát bên mua thêm mấy trăm hộp trúc.
Lúc này, ba thú vây quanh chiếc nồi sắt lớn, mỗi thú cầm một cái muôi dùng để xúc cơm, vẻ mặt tò mò múc từng vá thuốc đổ vào hộp trúc.
Tang Kích có chút tò mò về điều này.
“Người ta thường nói rằng thuốc tốt cần được bảo quản trong các hộp chứa đặc biệt có đặc tính tương ứng. Muội chọn hộp trúc có phải do trúc có thể tạo ra dược tính hay không?”
“Không.” Ngôn Lạc Nguyệt thành thật trả lời: “Bởi vì sau khi đóng gói sẽ trông đẹp mắt hơn, dễ bán được với giá cao.”
Ví dụ cụ thể có thể tham khảo cách đóng gói bánh của Tết Trung Thu và Tết Đoan Ngọ.
Về phần tại sao lại dùng hộp trúc…
“Vì loại này có giá rẻ nhất, mua một trăm hộp trở lên, lão bản còn giảm giá ba mươi phần trăm.”
Tang Kích: “…” Là do hắn suy nghĩ nhiều rồi.
Ngôn Càn nghe vậy thì vui vẻ: “Trách không được muội muội của ta có thể nghĩ đến chuyện bán đan dược để kiếm tiền, muội muội ta thật biết cách làm ăn.”
“Muội muội ta, nàng cũng là muội muội của ta.” Một lần nữa, Tang Kích uốn nắn cách nói của Ngôn Càn: “Muội muội ta thật biết cách làm ăn.”
____ ____ ____ ____ ____ ____
Tất cả yêu tộc ở dãy núi Bình Ninh đều sinh sống tập trung xung quanh đầm lầy Vân Ninh.
Chợ của nhân tộc mở cửa vào ban ngày, nhưng chợ của yêu tộc thường mở cửa vào ban đêm.
Năm ngày một lần, dưới ánh trăng, các yêu tộc có nhu cầu buôn bán sẽ tụ tập ở bờ Vân Ninh, tham gia chợ Nguyệt Minh.
Ba thú Ngôn Lạc Nguyệt đến từ sớm, vừa tan trường, bọn họ đã chạy ra sau núi bắt một con gà rừng, sau đó liền chạy đến chợ Nguyệt Minh, tìm một vị trí đắc địa để bày quầy bán hàng.
Ngôn Càn mười phần mong đợi: “Không biết hôm nay có thể bán được bao nhiêu.”
Ngôn Lạc Nguyệt đã sớm chuẩn bị xong tâm lý: “Đây là ngày đầu tiên chúng ta bày quầy bán hàng, còn là loại thuốc chưa bao giờ xuất hiện, ngày hôm nay chắc sẽ không bán được nhiều.”
Tuy nhiên, chất lượng của Ngọt ngào mỹ vị đan vẫn rất rõ ràng, chắc chắn khách hàng sẽ quay lại.
Tang Kích như bừng tỉnh đại ngộ: “Ý của muội muội là chúng ta không nên gấp gáp, phải tạo dựng danh tiếng trước.”
“Không.” Ngôn Lạc Nguyệt kiên định nói, “Ý của muội là, hàng chất lượng cũng cần quảng cáo, chúng ta phải làm marketing!”
Còn chưa dứt lời, nàng đã lấy một cây cột treo tấm vải đỏ từ túi trữ vật Túy tiên bên hông mình ra, bang một cái, cắm trước gian hàng.
Ngôn Càn và Tang Kích nhìn vào, thấy trên cờ biết mấy chữ: Đại yêu nổi danh cực liệt đề cử! Chữa khỏi trăm bệnh! Thần dược mà *yêu sinh không thể bỏ lỡ!
*Yêu sinh: cuộc sống của yêu, tương tự như nhân sinh.
Ngôn Càn kinh ngạc mở to mắt: “Muội muội, muội chuẩn bị cái này khi nào, làm sao ta không biết? Còn có, ở đâu ra đại yêu nổi danh chứng nhận cho chúng ta a?”
Tang Kích rất hứng thú với lá cờ này, không hiểu sao lại thấy chữ viết trên đó rất quen mắt.
Tiến lại gần hai bước, Tang Kích gần như dán mắt vào tấm vải, lúc này hắn mới nhìn thấy trước bốn chữ ‘Đại yêu nổi danh’, còn viết hay chữ nhỏ xíu, còn nhỏ hơn cả kiến – ‘Tương lai’.
Tang Kích: “…”
Cho nên, toàn bộ nội dung của câu này, thật ra là ‘Tương lai đại yêu nổi danh cực liệt đề cử’ à?
Ngôn Lạc Nguyệt không chút xấu hổ vỗ vỗ lòng ngực, nói với Ngôn Càn: “Muội nha, để muội đảm bảo.”
Về phần cái cờ này, là xế chiều hôm nay nàng nhờ Giang tiên sinh viết dùng.
Đối với tinh thần làm việc ngoài giờ của Ngôn Lạc Nguyệt, Giang Đinh Bạch biểu thị cực kì cổ vũ.
Về phần câu nói khoa trương kia, Giang Đinh Bạch cũng không nói lời chỉ trích nào.
Thậm chí hắn còn phối hợp viết hai chữ ‘Tương lai’ cực kì nhỏ, đại khái là đã từng chứng kiến rất nhiều thủ đoạn buôn bán ở chợ của nhân tộc.
Nhìn chằm chằm vào chữ trên lá cờ, Ngôn Càn cảm thấy đấu gối như nhũn ra, chột dạ.
“Muội muội.” Ngôn Càn nhỏ giọng bảo nàng, “Cái này, chữa khỏi trăm bệnh…Lời này có phải hơi cường điệu quá không, hình như không được tốt cho lắm?”
Ngôn Lạc Nguyệt ngửa đầu nhìn Ngôn Càn, nháy mắt một cái: “Nhưng muội không có nói láo nha.”
“Ầy.” Ngôn Lạc Nguyệt xoay cột cờ, lật mặt sau của cờ ra: “Nhìn, đây là phạm vi chữa trị của thuốc, muội thật sự đã viết một trăm loại bệnh ở phía trên.”
Mặt sau tấm vải đỏ, viết lít nha lít nhít những chữ cực nhỏ, trên đó viết: Thuốc này chủ yếu dùng để điều trị té ngã, bầm tím, trầy xước, thương tích do bị té, cắn, quẹt, đυ.ng, tổn thương do bị bỏng, bị thương ngoài da; có thể chữa vết loét do dao, kiếm, rìu, móc, nĩa, mũi tên, kích, chùy; có thể loại bỏ ứ máu, giảm đau, thanh nhiệt, giảm viêm, bó xương, làm dịu cơn đói…
Ngôn Càn: “…”
Tang Kích: “…”
Bọn họ nhất trí cảm thấy, hình như có điều gì đó không ổn ở đây?
“Nhân tiện, còn cái này.” Ngôn Lạc Nguyệt thọc tay vào túi nhỏ, tìm kiếm nữa ngày, rốt cuộc móc ra hai cuộn giấy.
“Ca ca, Kích ca, các huynh học thuộc nội dung trên đây đi, lúc bán thì cứ dựa vào đó mà đọc.”
Hai thú mở cuộn giấy ra, phát hiện trên giấy là những lời rao hàng đã được chuẩn bị sẵn, đều là kịch bản.
“Một hộp hai mươi viên Linh châu, không thiệt thòi cũng không lừa đảo, nhưng có thể mua được sự bảo hộ cho sự khỏe mạnh của bản thân và người nhà!”
“Chúng ta hứa hẹn, một hộp chỉ bán hai mươi viên Linh châu, không lên giá, còn được giảm. Ba hộp giảm hai mươi phần trăm, năm hộp giảm ba mươi phần trăm, mười hộp đánh gãy xương!”
“Tết Trung thu, đây là một trong mười món quà mà nữ thần của ngươi muốn nhận nhất. Ngươi còn chờ gì nữa?”
“Ngươi yêu ta, ta yêu ngươi, thần dược vạn năng thật ngọt ngào~”
Lúc bọn hắn đọc chữ trên cuộn giấy, Ngôn Lạc Nguyệt bình tĩnh, tự nhiên quay cờ lại chính diện, chậm rãi bày hộp trúc lên quầy.
Thừa diệp Ngôn Lạc Nguyệt không chú ý, Ngôn Càn nắm chặt tờ giấy, lặng lẽ nói với Tang Kích, trong giọng nói tràn ngập cảm khái.
“Ngươi nói, sao muội muội ta có thể thông minh như vậy?”
“Muội muội ta, nàng cũng là muội muội của ta”, Tang Kích uốn nắn câu nói của Ngôn Càn theo thói quen, “Sao muội muội ta có thể thông minh như vậy?”