Nhân Vật Phản Diện Đều Là Thức Ăn Dự Trữ Của Tôi

Chương 3: Người trong sách 1

Biểu cảm của Tô Đường một lời khó mà nói hết, cậu trực tiếp nhảy đến tình tiết cốt truyện mà hội viên Tấn Giang có dùng tiền cũng không thể xem được, xem nhân vật phản diện với nhân vật nam chính tranh gia sản.

Nhân vật phản diện thân là người thừa kế tập đoàn, đương nhiên vô cùng trâu bò, nhưng có lợi hại hơn nữa cũng không thể nào đấu lại hào quang của nhân vật chính, trái lại sau đó cũng có hơi thích nhân vật nữ chính, không ngừng trợ công trá hình cho hai nhân vật chính, hắc hóa đấu tranh một trận, kết quả hai bàn tay trắng, còn rơi xuống kết cục bi thảm bị tai nạn xe cộ bỏ mạng.

Vốn Tô Đường cho rằng có thể nhìn thấy nhân vật nữ chính trở nên mạnh mẽ để ngược cặn bã càng thêm hoang mang, không phải, mẹ kiếp, thế nhưng đây là cặn bã cưỡng ép cô, sao cô lại còn yêu anh ta rồi HE với anh ta thế này?

Cô bị hội chứng Stockholm sao?

Không sợ sau này anh ta sẽ bạo lực gia đình cô sao nữ chính!

Nếu như nhân vật nữ chính này xuất hiện ngay trước mặt của Tô Đường, cậu thật sự muốn mở đầu óc của cô ra, để xem cuối cùng cô đang suy nghĩ cái gì, thuận tiện giúp cô rửa sạch đầu óc luôn.

Tô Đường vừa xem vừa phỉ nhổ, hệ thống nghe xong cũng rất đồng ý, âm thanh máy móc nhạt nhẽo lại lộ ra một cảm giác rất nghiêm túc: "Tôi cũng cảm thấy như vậy."

Tô Đường hơi buồn cười, lại hỏi: "Vậy tôi có thân phận gì?"

Hệ thống: "Nhân vật game."

Tô Đường: "... Hả?"

Hệ thống bổ sung thêm: "Cậu là nhân vật game trong điện thoại của Lạc Uyên. Bởi vì anh ta rất khó tín nhiệm và chấp nhận người khác, kết quả thu được sau khi phỏng đoán số liệu, bắt tay vào từ đấy sẽ càng tốt hơn."

Tô Đường nhìn lướt qua chung quanh, nơi cậu ở chính là một phòng ngủ được trang trí đơn giản, chỉ có giường, bàn đọc sách, tủ quần áo, phòng tắm. Tuy nhỏ nhưng chim sẻ có đầy đủ ngũ tạng, ký ức ảo giác nhà trọ đơn vô cùng không tồi.

Lại cúi đầu xuống, Tô Đường trông thấy lòng bàn tay núc ních thịt của mình, không khỏi nghi hoặc nhíu nhíu mày. Cậu đi đến trước gương của tủ quần áo, nhìn rõ dáng vẻ của mình, tướng mạo vẫn thế, nhưng co lại nghiêm trọng, thấp lùn, nho nhỏ, gò má mũm mĩm, tay chân ngăn ngắn, đây là chibi trong Nhị Thứ Nguyên, là mình phiên bản chibi.

Mặt Tô Đường ngốc ngốc, mình ở trong gương cũng bày ra vẻ mặt y hệt, nhưng là chibi, làm gì cũng đều khiến cho người ta cảm thấy đáng yêu.

Tô Đường suy tư một chút, hỏi: "Không hoàn thành nhiệm vụ có trừng phạt không?"

Hệ thống: "Đương nhiên không có."

Tô Đường ồ một tiếng, sau đó gương mặt tròn vo của cậu ngước lên, lộ ra nụ cười đáng yêu quá mức, khóe miệng còn có một cái lúm đồng tiền nhỏ, điềm nhiên hỏi: "Cậu nói có thể thoả mãn yêu cầu của tôi, vậy có thể cho điện thoại và máy tính của tôi Wifi được không? Nếu như có thể có thêm nhiều đồ ăn vặt thì càng tốt hơn ~"

Căn nhà ở tặng không không cần tiền, còn có wifi máy tính điện thoại, phối với khoai tây chiên, que cay, Coca lạnh, ở trong nhà không cần phải đi đâu, đây chẳng phải là cuộc sống tốt đẹp mà cậu tha thiết mơ ước hay sao? Có nằm mơ cậu cũng đều có thể cười ra tiếng heo kêu đó!

Hệ thống: "..." Ơ kìa, không phải, đợi đã?

Tô Đường: Tôi không làm người nữa, tôi làm cá muối vậy.

Hệ thống: Tôi quá nản rồi.

Người được định mang số phận của ma cà rồng có thiết lập riêng, có độ khớp tương tự AO, cáu gắt hoá rồ tựa như thời kỳ nhạy cảm của A.

Nhân vật game tham khảo thiết lập bối cảnh của ếch xanh du hành, nhân vật chính ở một mình trong nhà, bên ngoài có sân, người chơi thông qua việc nhân chủng cỏ để đổi lấy vật phẩm trong trung tâm thương mại, cũng có thể là vàng krypton.

Hệ thống hơi trợn tròn mắt, yên lặng mấy giây mới thấp thỏm hỏi: "Ký chủ vẫn không muốn làm nhiệm vụ sao?"

Tô Đường cong môi cười, giang tay ra, nói: "Cậu muốn ngựa chạy, cũng không thể không cho nó ăn cỏ đúng không? Nếu đã muốn tôi làm nhiệm vụ, đương nhiên phải cho tôi lợi ích để tôi có động lực chứ, đi làm còn phát lương mà, đột nhiên tôi lại biến thành người trong game, chỉ có thể sống trong một căn phòng nho nhỏ, chẳng thể đi đâu được, đáng thương, cô đơn biết bao nhiêu, có đúng không? Cậu còn không cho tôi máy tính điện thoại chơi, lỡ như tôi bị trầm cảm thì sao đây hả?

Hệ thống nghe xong, dường như cũng đúng là thế này, nhưng lại mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, lại hỏi: "... Vậy tôi cho cậu mấy thứ như máy tính kia, cậu sẽ nguyện ý làm nhiệm vụ sao?"