Chương 2: Người trong sách
Dưới ánh nến mờ ảo Tô Đường mơ hồ thấy được gương mặt người đàn ông, với biểu tình trầm mê.
Tô Đường đau đến rùng mình, sau đó là một trận tê dại không giải thích được, thân thể không khống chế được run lên.
Trong lúc ý thức mơ hồ, Tô Đường rất không cam lòng, vô duyên vô cớ xuyên qua, lại vô duyên vô cớ trở thành thức ăn của ma cà rồng, chết quá oan uổng, cậu còn trẻ như vậy, còn chưa được ăn nhiều món ăn ngon, còn chưa thấy được non sông gấm vóc tươi đẹp của tổ quốc như thế nào.
Cậu không muốn chết.
Giống như đột phát trước khi chết, Tô Đường dùng sức giãy giụa, liều mạng cho dù chết cũng không muốn để cho đối phương thoải mái, cậu bắt lấy bờ vai người đàn ông, liều lĩnh há miệng, hung ác cắn vào cổ hắn, thế nhưng lại khiến cho cậu uống được một ngụm máu lớn, lạnh thấu tim.
Càng quỷ dị hơn là, thế nhưng đối phương lại thấy hương vị này cực kỳ thơm ngon, trong cơ thể dâng lên một luồng năng lượng lạ thường, thậm chí không cảm thấy đói bụng hay mệt mỏi.
Làm ra hành vi to gan như vậy Tô Đường còn cho rằng điều này sẽ khiến cho đối phương phẫn nộ cắn xé cậu, cũng có thể dự đoán được tiếp theo bản thân sẽ gặp phải chuyện gì.
Nhưng thân vương chẳng những không tức giận, trái lại càng ôm chặt cậu hơn, giống như an ủi một con thú nhỏ đang sợ hãi, hắn đưa tay lên nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng đang run lên vì căng cẳng của cậu.
Tô Đường khó hiểu. Tại sao người này lại giống như biết được cậu sẽ cắn ngược lại hắn, còn…Rất mong chờ? Cái quỷ gì vậy?
Cậu buồn bực suy tư, nhưng còn chưa nghĩa ra kết quả, đã bị hôn mê bất tỉnh.
Bên trong lâu đài cổ, quản gia của thân vương đang yên lặng cung kính đứng trong bóng tối, cảm nhận được cỗ khí tức huyết tộc ẩn chứa sức mạnh cường đại kia, trên mặt ông ta lộ ra vẻ đắc ý.
Đại nhân cuối cùng đã tìm được định mệnh của mình.
Tô Đường không biết, thật ra ma cà rồng ở đây và ma cà rồng được miêu tả trong tiểu thuyết không hề giống nhau.
Thân vương huyết thống thuần huyết không cần uống máu người, bởi vì bọn họ chỉ tiếp nhận máu bạn đời định mệnh của mình, máu của bạn đời có lực hấp dẫn chí mạng, mà máu của những người khác thì hôi thối tanh tưởi không thể uống được.
Huyết tộc thuần chủng có năng lực mạnh mẽ, hằng ngày chỉ uống huyết viên cũng sẽ không suy yếu, nhưng nếu không tìm được bạn đời thì họ dần sẽ trở lên điên cuồng, mất khả năng khống chế như bị tẩu hỏa nhập ma. Bạn đời như là một liều thuốc an thần tự nhiên dành cho nhau, phù hợp hoàn hảo.
Sau khi tìm được bạn đời, việc đầu tiên cần làm là ký khế ước. Quá trình này thần bí phức tạp, trừ bỏ bản thân bọn họ, không ai biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trên chiếc giường lớn mềm mại sang trọng, bọn họ nằm cạnh ôm nhau, phảng phất như uyên ương quấn lấy nhau, cực kỳ thân mật, không phân tôi bạn.
***
Tô Đường chớp mắt, cực kỳ kinh ngạc, một là bởi bản thân mình chưa chết, hai là phát hiện bản thân giống như lại xuyên qua lần nữa.
Trong đầu còn xuất hiện thêm một cái hệ thống kì quái.
Máy móc bình tĩnh phát ra âm thanh: “Xin chào ký chủ, trói buộc đã hoàn thành, tiếp theo tôi sẽ hướng dẫn và giúp đỡ cậu chữa thương cứu vớt nhân vật phản diện, sau khi hoàn thành có thể trở về”
Ý thức của Tô Đường vẫn còn kẹt trong khung cảnh đối mặt với ma cà rồng, trong miệng hình như vẫn còn mùi máu tanh nhàn nhạt, khiến cậu vô thức liếʍ liếʍ môi. Muốn uống thêm nữa.
Nghe lời hệ thống nói, cậu cũng không có hứng thú lắm, một lúc sau mới quay đầu nói: “Tại sao tôi phải trở về?”
Trước khi xuyên không, cậu vẫn là sinh viên đại học đã thành công phỏng vấn tìm được một công việc tốt, chính thức bắt đầu thực tập phấn đấu vật lộn để kiếm tiền.
Cậu chỉ là một nhân viên bình thường trong lứa 2k đông đảo, một thanh niên thiếu hoài bão hơi hề hước, hơi ngốc nghếch, hơi sa sút. Điều khác biệt duy nhất là cậu đã mất ba mẹ từ hồi tiểu học, trở thành một cô nhi, nhưng điều đó dường như không quá ảnh hưởng đến cậu.
Cậu không có vướng bận, một người ăn no, cả nhà không đói. Vì sao nhất định phải trở về thế giới cũ? Sống ở đâu chẳng gọi là sống, thích ứng với hoàn cảnh, vui vẻ là được.
Hơn nữa cậu cũng xuyên đến lần thứ hai rồi, nếu trở về thế giới ma cà rồng liệu có bị gϊếŧ nữa không?
Vẫn là quên đi.
Hệ thống dường như không nghĩ tới sẽ nhận được đáp án như vậy, có hơi khó hiểu: “...Kí chủ không muốn làm nhiệm vụ? Hay là trước tiên cậu hãy xem tường tận nhiệm vụ được không? Có yêu cầu gì chỉ cần tôi có thể thì nhất định sẽ thỏa mãn cậu”
Tô Đường sửng sốt, có đôi khi cậu cũng xem một ít tiểu thuyết, nếu như cậu không cam lòng làm nhiệm vụ, hệ thống không phải uy hϊếp ép ký chủ làm hay sao? Hệ thống này…tính cách có hơi mềm yếu.
Tục ngữ có câu duỗi tay không đánh người đang cười, hệ thống đã nói chuyện như vậy, Tô Đường lại là người ăn mềm không ăn cứng, gương mặt cũng không lạnh lùng nổi, chỉ có thể mơ hồ đáp ứng.
Hệ thống ngay lập tức truyền thông tin thế giới đến cho cậu.
Trong đầu Tô Đường xuất hiện một ít thứ có thể gọi là cốt truyện. Nếu coi thế giới nhỏ là một cuốn tiểu thuyết, thì đây có lẽ là câu chuyện về tình yêu điên cuồng của vị tổng tài bá đạo.
Nữ chính là Trần Oánh Oánh, là một thực tập sinh còn tay mơ mới bước vào công ty, tính cách đơn thuần, lơ mơ, lạc quan, kiên cường, năng lực làm việc không được xuất sắc nhưng lại vô cùng nỗ lực nghiêm túc, người khác đều tan tầm, cô lại ở công ty tăng ca, bởi vậy không cẩn thận gặp người thừa kế tập đoàn Lạc Uyên, nhất kiến chung tình, lén lút thầm mến.
Chẳnh qua hắn không phải là nam chính, ngược lại hắn lại là chướng ngại vật trên con đường yêu đương của nam nữ chính.
Nam chính chân chính là em trai cùng cha khác mẹ của Lạc Uyên - Lạc Thần. Phản diện Lạc Uyên là con trai của một cuộc hôn nhân thương nghiệp của cha Lạc, nhưng cha Lạc lại không thích đứa con trai này, trong lòng ông vẫn luôn nhung nhớ mối tình đầu, còn cùng đối phương sinh một đứa con riêng, cũng chính là nam chính Lạc Thần.
Lạc Thần từ nhỏ đã lớn lên trong sự yêu thương của cha mẹ, mà mẹ của Lạc Uyên mất sớm, người cha có cũng như không, vì vậy mà dưỡng ra một tính cách lãnh đạm, không thích nói cười, đối với cha Lạc cũng như người xa lạ. Đối lập với một Lạc Thần vẫn luôn đáng yêu thích nói cười, cha Lạc càng không thích con trai lớn, thậm chí còn có ý định để Lạc Thần trở về kế thừa gia nghiệp.
Sau đó Lạc Thần và Trần Oánh Oánh bất ngờ gặp nhau, nam chính vừa nhìn thì đã yêu người con gái đặc biệt này, đối phương không thích anh ta sao? Không sao cả, không có thì chiếm lấy, trên đời này không có gì là Lạc Thần không lấy được! Nữ chính bắt đầu chạy trốn, bị bắt, lại chạy trốn, lại bị bắt,...liên tục lặp lại nhằm miêu tả cốt truyện ngược luyến tình thâm.
Tô Đường nhìn đến đây vẻ mặt mộng mị. Mẹ nó, này mẹ nó là nam chính à? Này so với vai ác không phải còn ác hơn sao?
Cưỡng bức, hạ dược, cầm tù có việc gì là không phạm pháp? Quả thực là một ứng cử viên hoàn hảo cho một tiết mục hợp pháp! Hơn nữa không phải nam chính được lớn lên từ tình yêu thương của cha mẹ hay sao? Làm sao còn méo mó hơn so với nhân vật phản diện không có mẹ, cha cũng trở thành người nhà của người khác, thật là tam quan cảm động!