Nhân Vật Phản Diện Đều Là Thức Ăn Dự Trữ Của Tôi

Chương 4: Người trong sách 2

Tô Đường nhếch khoé miệng, cười càng xán lạn hơn, tựa như một cái mặt trời nhỏ: "Nếu như tôi sống vui vẻ, đương nhiên sẽ không ngại giúp cậu một chút rồi. Hệ thống cậu đáng yêu, lợi hại như vậy, tôi chỉ muốn thêm vài vật nhỏ trong game thôi, rất đơn giản, cầu xin cậu đấy."

Tô Đường bản chibi quá đáng yêu, một mái tóc ngắn xoăn màu đen, mắt hạnh tròn trịa, đuôi mắt hơi cụp xuống, có một loại cảm giác vô tội tự nhiên, bờ môi đỏ đỏ giống hoa đào, nhếch lên độ cong đẹp mắt.

Lúc cầu xin hệ thống còn chắp hai bàn tay nhỏ núc ních lại với nhau, mắt sáng long lanh, giống như đang nũng nịu nói lời xin xỏ vậy.

Cực kỳ giống icon van cầu cậu đó của mèo con.

Hệ thống bị khen đến mức hơi ngượng ngùng: "... Muốn sờ!"

Hệ thống bị sự đáng yêu này làm cho choáng váng. Cho cậu cho cậu, tất cả đều cho cậu.

Máy tính, điện thoại, điều hoà, wifi, khoai tây chiên, tôm sợi, cổ vịt, mực sợi, Coca lạnh... Muốn cái gì cho cái đó.

Cứ như vậy, Tô Đường đã có được một căn phòng thuộc về mình, tuy không phải cực nhọc tích lũy tiền mua lại, nhưng đồ tặng miễn phí dùng quá thoải mái rồi!

Sau khi cầu hệ thống xong, căn phòng này đã xảy ra biến hoá không nhỏ, nhiều thêm rất nhiều đồ vật nhỏ có sức sống như bức màn, đèn bàn nhỏ, chén trà, thảm, ghế lười, tủ đựng đồ vân vân..., đã có cảm giác một cái ổ nhỏ ấm áp.

Đối với chuyện này, Tô Đường nhớ đến cái game phật hệ trước đây cậu từng chơi, nuôi con trai, cậu còn từng ghen tị cuộc sống nhân vật của bản thân, không ngờ lại có một ngày thật sự được trải nghiệm một lần.

Giờ phút này, Tô Đường nằm sấp trên chiếc gối mềm hình bánh mì que, nhếch hai cái chân nhỏ lên lắc lắc, ôm điện thoại chơi, ngẫu nhiên sẽ còn nghiêng đầu hút một ngụm Coca lạnh, nhấm nháp một que bánh quy.

Chẳng những cậu chơi một mình mà còn thường xuyên gọi hệ thống, cùng nhau lập tổ đội, ban đầu hệ thống vẫn còn chưa chơi qua mấy trò này, nhưng hệ thống chính là hệ thống, có bố ở đây, không cần một mình chiến đấu đau khổ một đối 1, thậm chí nằm cũng có thể thắng. Đêm nay đại cát đại lợi ăn gà, case nhỏ.

Mặc dù bản thân Tô Đường rất biết chơi, nhưng chơi cùng với hệ thống đại lão, thể nghiệm trò chơi kia lại rất khác biệt, gấp đôi lực sát thương, còn có thể bắt được nhiều người hơn so với ai khác. Phía địch thua quá thảm, điên cuồng mắng bọn họ cũng cười ha hả, sau đó mắng lại còn hung dữ hơn, mắng đến mức đối phương hoài nghi nhân sinh, muốn xuyên qua mạng đến đánh cậu.

Nhưng rất đáng tiếc, cho dù đối phương thật sự tìm đến thì cũng chẳng đánh được. Bạn mãi mãi cũng không thể biết được người chơi game với bạn là người là chó, hay thậm chí là nhân vật trong game... cùng với hệ thống đáng yêu nhà cậu. =v=

Có khi, Tô Đường còn có thể tương ái tương sát với hệ thống, xem ai cầm được nhiều đầu chó của đối phương hơn. Khi thắng thì kích động, thua thì phiền muộn, nhưng mặc kệ như thế nào, vốn dĩ trình độ chơi game của Tô Đường không tệ, dưới sự tra tấn của hệ thống cũng đã tiến bộ hơn rất nhiều.

Tô Đường ôm lấy một túi khoai tây chiên lớn, ăn rôm rốp, không cẩn thận khiến răng hổ cắn vào môi, nhịn không được đưa tay ra sờ sờ, hai có răng hổ này của mình có hơi nhọn nha, cậu cũng đều hai mươi rồi, răng vẫn còn phát triển hay sao?

Tô Đường liếʍ liếʍ hàm răng ngứa ngáy, hơi nhíu mày. Lẽ nào vì cậu bị ma cà rồng cắn, nên cậu cũng biến thành ma cà rồng hay sao?

Nghĩ như vậy, cậu lại ăn thêm hai miếng khoai tây chiên, rất thơm ăn thật ngon.

Cậu có thể ăn có thể uống, cũng không có khát vọng hút máu, đã muốn làm như thế nhưng cảm thấy không đúng.

Sau đó, cậu miễn cưỡng khẽ đảo ngược về phía sau, để mặc cho bản thân mình rơi xuống ghế lười mềm mại, than thở: "Nơi này thật sự quá tuyệt rồi, tôi có thể ở lại đây cả một đời!"

Hệ thống chơi với ký chủ nhiều ngày...

Biểu thị vô cùng đứng đắn, thậm chí có hơi muốn khóc, hối hận mình đã cung cấp cho ký chủ một hoàn cảnh quá tốt.

Hệ thống tội nghiệp: "Ký chủ thân ái, cậu chưa quên nhiệm vụ chứ?"

Tô Đường có hơi chột dạ, cảm giác như mình là một tên tra nam lừa gạt tình cảm, ngượng ngùng nở nụ cười: "Đương nhiên chưa, có điều tôi là nhân vật trong game, cũng đâu có cách nào chủ động tiếp xúc với Lạc Uyên được, anh ta không chơi game, tôi cũng đâu có cách nào, có đúng không?"

Hệ thống nói một cách chắc chắn: "Chuyện này thì tôi có thể giải quyết, APP đã được cài đặt xong rồi, nhất định anh ta sẽ mở ra chơi. Ký chủ, đến lúc đó cậu phải tương tác qua lại với anh ta đấy."

Tô Đường dùng ngón tay chạm vào mặt, thật đúng là không dám thề son sắt rằng tích cực hoàn thành nhiệm vụ. Thật lòng mà nói, cậu cũng không dám nói chính mình sống tốt được bao nhiêu, sao có thể gánh nổi trách nhiệm cứu vớt chữa khỏi cho người khác chứ, quá khó rồi.

Tô Đường do dự một chút, đề nghị: "Bằng không, cậu đổi hình thức hoàn thành nhiệm vụ thành tích luỹ điểm đi, tôi tích luỹ được bao nhiêu là có thể đổi được thứ gì mà tôi muốn, như vậy tôi mới có động lực làm nhiệm vụ."

Hệ thống nhanh chóng tiếp thu đề nghị này, còn thương lượng một đống phần thưởng với cậu, phần lớn đều là thứ mà Tô Đường thích.