Mỹ Nhân Pháo Hôi Sinh Tồn Ở Vô Hạn Lưu

Quyển 2 - Chương 2-1: Say rượu không biết gì liền bị bắt hôn sâu trước máy quay

Văn Du biết rằng bản thân là nam chính trong bộ phim này, cậu sẽ phải quay rất nhiều cảnh ân ái nhưng vẫn luôn cố chấp, chuyện gì trì hoãn được thì trì hoãn. Cậu nghĩ quay phim đều được thực hiện theo thứ tự, tiến hành theo thói quen của cậu.

Nhưng mà cậu chưa bao giờ ngờ rằng cảnh quay đầu tiên của mình lại là dụ dỗ Tiêu Mặc lên giường sau khi uống rượu.

Đạo diễn đuổi hết những người không liên quan ra ngoài, chỉ để lại một vài nhân viên trong phòng.

Ánh sáng được cố ý làm mờ đi, rèm cửa che đi ánh sáng bên ngoài, để lại những vết mờ mờ trên mặt đất. Đạo diễn lấy ra một chai rượu vang đỏ, bảo Văn Du uống một hơi cạn sạch, thậm chí không cần hoá trang.

Tiêu Mặc trong vở kịch không uống rượu nên từ tỉnh táo chuyển sang trầm luân, lúc này hắn dựa vào tường nhìn con thỏ nhỏ chai bình rượu đưa lên miệng.

Làn da Văn Du trắng như tuyết bị rượu mùi nhuộm đỏ, mặt mũi bóng nhờn, yết hầu khẽ giật giật, đột nhiên làm cho người ta có cảm giác hơi khát nước.

Văn Du say khướt cuối cùng cũng can đảm hơn một chút, trước ống kính cũng không hề tỏ ra rụt rè như ban đầu, sau khi khởi động máy quay, cậu được Tiêu Mặc đỡ đến trước cửa, đúng lúc Tiêu Mặc muốn rời đi thì Văn Du đóng cửa lại, dán cả người lên người hắn.

Bởi vì Tiêu Mặc quá cao, Văn Du đành phải kiễng chân ngẩng đầu lên nói chuyện với hắn, hơi thở hoa lan phả vào cằm Tiêu Mặc khiến hắn ngứa ngáy một cách khó hiểu:

"Tại sao cậu lại ở cùng Chu Gia?"

Tiêu Mặc lạnh lùng đáp: "Không liên quan gì đến cậu."

“Có!”

Văn Du dần dần hoà mình vào cốt truyện, khóe môi hơi chu lên, trong nháy mắt rơi xuống vài giọt nước mắt, dáng vẻ cực kỳ đáng thương:

“Tôi thích cậu lâu như vậy, cậu thật sự không có cảm giác gì sao?”

Theo kịch bản, Tiêu Mặc lúc này nên có biểu hiện vô cùng sốc, bởi vì hắn cũng phải lòng Văn Du trong nhiều năm, chỉ đồng ý ở bên Chu Gia vì hắn nghĩ rằng Văn Du không thích mình. Nhưng hắn cũng không diễn theo kịch bản, tuỳ cơ ứng biến, tiếp tục nhìn Văn Du khóc lóc.

Văn Du khẽ nức nở, hàng mi ướt đẫm nước mắt cong lên như sương đen, đôi mắt trong veo vì say rượu nên bị che phủ một tầng sương mù mơ hồ, nhìn ai cũng đều phá lệ thâm tình, cậu cố gắng rướn người lên, dùng răng cắn cằn cằm của Tiêu Mặc. Cằm không đau không ngứa, cậu giống như mèo con tùy ý thè lưỡi liếʍ liếʍ, thỉnh thoảng cố ý trêu chọc, hai hàm cũng cố dùng sức, lộ ra hai gò má có đường cong khéo léo.

Tiêu Mặc không thể chịu được kiểu trêu chọc này, bất kể là trên màn ảnh hay ở ngoài đời thật, trên mặt hắn vẫn không có cảm xúc gì, một tay ôm lấy bờ mông mập mạp của Văn Du, dễ dàng nhấc cậu lên ngang tầm với mình.

Bởi vì Văn Du ngẩng đầu lên nên nước miếng từ khóe miệng không tự chủ được chảy ra, chảy xuống cổ, Tiêu Mặc dùng miệng lau một lượt từ dưới lên trên, nước miếng đọng lại ở khóe miệng, hắn liếʍ tới liếʍ lui, xoa xoa bờ môi của Văn Du đến mức đỏ ửng, sau đó cạy hàm răng trắng nõn ra, chậm rãi xâm nhập.

"Ưm……"

Cái miệng của Văn Du thật mềm mại, giống như những người khác, Tiêu Mặc vô tư chiếm lấy lãnh thổ của Văn Du, buộc chiếc lưỡi nhỏ của cậu quấn lấy hắn không lối thoát.

Chỉ một nụ hôn thôi cũng khiến Văn Du động tình, mông cậu cọ qua cọ lại trên bàn tay Tiêu Mặc, cảm nhận được sự xao động của cậu, Tiêu Mặc vỗ nhẹ vào mông cậu:

"Đừng vội như vậy.”

Máy quay phóng to vào khuôn mặt mặt hai người bọn họ, đặc biệt là khuôn mặt xinh đẹp của Văn Du.

Khuôn mặt Tiêu Mặc bình thản, bất động thanh sắc hôn lên vành tai của Văn Du, che gần hết khuôn mặt của cậu, trong lòng hắn đã lên kế hoạch sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ tiêu hủy tất cả băng ghi hình.

Hơi thở dày đặc phả vào lỗ tai nhạy cảm của Văn Du, cậu chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, muốn tránh né nhưng áo lại bị xé toạc, Tiêu Mặc thừa dịp vùi vào trong ngực Văn Du, hít một hơi thật sâu.

Thơm quá.

Một mùi thơm nhàn nhạt phả vào mũi Tiêu Mặc, như ẩn như hiện, vô cùng quyến rũ, mùi thơm nồng nàn nhưng không ngọt, câu dẫn hắn khiến vành mắt anh hắn đỏ lên, tay còn lại cởi cúc áo muốn lẻn vào trong.

“Đừng.” Không ngờ phản ứng của Văn Du rất mãnh liệt, ý thức cậu như bị ép gọi về thực tại, cậu không muốn người khác biết sự dị thường trước ngực của mình.

Tiêu Mặc dừng tay lại, thực ra hắn đã nhìn thấy trước ngực cậu được bao bọc bởi một quả cầu trắng noãn, nhưng hắn không nói gì, chỉ giúp cậu chỉnh lại quần áo, hôn khoé mắt an ủi cậu.

Đạo diễn bị màn gợi cảm vừa rồi kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức muốn trực tiếp thủ da^ʍ, thấy Văn Du đột nhiên dừng lại liền mất bình tĩnh: “Cậu làm gì vậy? Sao đột nhiên dừng lại?"

"Tôi. . . Tôi còn chưa chuẩn bị xong, tôi không muốn cởϊ qυầи áo, tôi không thích . ."

“Chết tiệt.”