Đạo diễn tức giận ném kịch bản xuống đất, mặt mũi nhăn lại thành một chỗ, giọng điệu hung ác nói:
“Bây giờ cậu lại giả bộ trong sạch, trước giờ ai mà không biết đức hạnh của cậu thấp hèn đến mức nào…”
Tiêu Mặc chỉ liếc nhẹ đạo diễn một cái, cổ họng hắn ta như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, ho một tiếng thật lâu nhưng không nói được lời nào, chỉ có thể run run chỉ vào hai người.
Khóe mắt Văn Du bị môi của Tiêu Mặc dụi đỏ, cậu nhắm mắt lại tránh né nụ hôn của Tiêu Mặc, nhưng Tiêu Mặc lại để mặc cho cậu dựa vào vai mình khóc nức nở, nói những lời vô nghĩa của người say.
"Quay những cảnh khác trước đi.”
Lời nói của Tiêu Mặc giống như bùa mê, khi cửa phòng lại mở ra, những người chơi đang chờ xem kịch vui đều háo hức muốn xem Tiêu Mặc và mỹ nhân NPC kia có thật sự ở muốn làm với nhau hay không.
Kết quả là không đến nửa giờ, bọn họ đều đi ra ngoài.
"Tôi biết anh Tiêu nhất định dùng kĩ năng của anh ấy, làm sao có thể thật sự cùng NPC dính líu."
Sắc mặt Chu Gia vô cùng chắc chắn, sáng sớm nhìn thấy dung mạo của Văn Du, cậu ta liền biết Văn Du không phải người tốt, khuôn mặt như muốn dụ dỗ người khác.
Tuy nhiên ngay giây tiếp theo, cậu ta như bị tát một cái vào mặt. Lúc Tiêu Mặc đi ra, trên tay hắn đang ôm một tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân quần áo xộc xệch, Tiêu Mặc cầm trên tay đôi giày, để lộ ra bàn chân trắng nõn và mềm mại đung đưa trong không trung.
Hắn không cho cậu ló đầu ra, mỗi khi tiểu mỹ nhân muốn ngẩng đầu lên, Tiêu Mặc lại ôm cậu vào lòng, thỉnh thoảng lại hôn lên má cậu như an ủi.
Bên cạnh là một thiếu nữ quản lí khu vực, cũng là một người chơi, cười nói: "Tiểu mĩ nhân tính tình dịu dàng, lại còn biết làm nũng, ai chịu nổi? Chơi với NPC không phải rất bình thường sao? Cậu nói cứ như là đang chơi với diêm vương không bằng.”
Nghiêm Phong không để ý đến những lời bàn tán của những người xung quanh, ánh mắt dán chặt vào chân Văn Du, đôi bàn chân ngọc trắng như tuyết, vừa vặn cân đối, rất tự nhiên, ngón chân tròn hồng dính vào nhau như những viên ngọc trai tròn trịa.
Anh như bị ma nhập, trở nên động dục với bàn chân của một người đàn ông, anh thực sự muốn đến gần để ngửi nó, cắn nó và cắn một miếng thịt mềm trắng nõn của cậu mới chịu bỏ qua.
Sau khi say, Văn Du không còn ấn tượng về những sự kiện trước đó, sau khi khóc xong, cậu hoàn toàn trở lại trạng thái bình thường, chỉ cảm thấy rằng có ai đó lúc nào cũng dính lấy cậu, thật khó chịu và nhớp nháp, sau đó cậu bị ôm và đặt xuống một cái giường lớn, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu.
…
Nửa đêm, Văn Du tỉnh lại, không biết ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt.
"Đừng mở mắt."
Hệ thống đột nhiên nhắc nhở, Văn Du đột nhiên nghĩ tới rất nhiều chuyện đáng sợ, cơn buồn ngủ đột nhiên biến mất.
"Thứ sau lưng cậu, sau khi ngồi dậy cậu phải giả bộ cái gì cũng không nhìn thấy, sau đó trực tiếp đến phòng 503 bên cạnh tìm Tiêu Mặc, cậu ta có thể bảo vệ cậu."
Hệ thống nói như vậy, Văn Du càng bắt đầu suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ phía sau cậu có cái gì sao? Chẳng lẽ là quỷ sao? Là quỷ gì? Nó đang nhìn chằm chằm cậu sao? Đã bao lâu rồi?
Cậu không dám nghĩ tới, lại sợ đến rơi vài giọt nước mắt, nhắm mắt lại chờ tay chân bớt tê, mới xuống giường đi giày. Bây giờ cậu có thể cảm thấy sự mát mẻ đằng sau mình.
Đó là một loại trực giác rất đặc biệt, có thể nhận biết được ánh mắt của người khác đang chăm chú nhìn cậu, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của cậu, không hề có một chút sắc thái gì, chỉ đơn thuần giống như đang quan sát một con người.
Văn Du không dám tiết lộ bí mật của mình, lúc đi giày, cậu cố nén hơi thở mang giày vào, đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, tấm ván cửa chắn tầm nhìn của cậu, đột nhiên đổ mồ hôi lạnh.
Cậu không dám dừng lại, lảo đảo đi xuyên qua bóng tối đến phòng bên cạnh, trong hành lang trống rỗng u ám tiếng gõ cửa cực kỳ lớn.
"Tiêu Mặc... Tôi là Văn Du, mở cửa được không?"
Cậu không biết cánh cửa có thể chặn thứ đó trong bao lâu, và cậu cũng không biết chính mình tuỳ tiện chạy đi cầu cứu có chọc giận nó hay không, vì vậy cậu đành phải nói một cách mơ hồ, nhưng cậu không biết mình đã vi phạm điều cấm kỵ của người chơi, gõ cửa phòng vào lúc nửa đêm, vĩnh viễn không phải là người sống.
Đương nhiên những người chơi khác đều chưa ngủ, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy tiếng Văn Du run rẩy kêu thảm thiết, nhưng không ai dám mở cửa.
Nghiêm Phong không sợ những điều kiêng kị này, nghe thấy tiếng động vội vàng xuống giường mở cửa, phát hiện trên hành lang không có ai, giống như hết thảy vừa rồi chỉ là ảo giác.
◎Tác giả có lời muốn nói:
Thế giới này có 3P, bắn ra nướ© ŧıểυ, uống tϊиɧ ɖϊ©h͙.