Lúc Thẩm Hòa Ninh đến bệnh viện Thánh An là khoảng hơn 9 giờ, khi đó cô mới biết được buổi tối có bệnh nhân cần cấp cứu khẩn cấp, Bạc Thời Dư đã vào phòng phẫu thuật, tình trạng có vẻ nguy kịch, không tới sáu bảy tiếng đồng hồ sẽ không ra được.
Cô ôm chiếc hộp giữ nhiệt ngồi chờ trên ghế bên ngoài phòng phẫu thuật, đợi lâu đến mức mơ màng buồn ngủ.
2 giờ 30 sáng, Bạc Thời Dư bước xuống bàn mổ, thay bộ đồ đẫm máu, một y tá nhỏ chạy bước nhỏ tới: “Bác sĩ Bạc, bên ngoài có một cô gái xinh đẹp, khoảng 18 19 tuổi, hình như đang đợi anh, đã chờ mấy tiếng đồng hồ rồi……”
Bạc Thời Dư khựng lại một chút, lập tức chuyển động xe lăn ra ngoài, Thẩm Hòa Ninh vẫn đang ôm chặt bình giữ nhiệt, nửa người cuộn tròn trên ghế, gương mặt đã được tẩy trang, sạch sẽ tinh khiết và mong manh.
Rạng sáng tại khu phẫu thuật, ánh đèn đã tắt hơn nửa, bác sĩ và điều dưỡng cũng lần lượt đi nghỉ ngơi, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng tim đập.
Bạc Thời Dư vươn tay ôm lấy cô, khi đầu ngón tay chạm vào gương mặt mềm mại của cô, anh mới nhớ tới sự thảm khốc nguy hiểm của ca phẫu thuật lúc nửa đêm, mùi máu tanh trên người mình còn chưa tan hết.
Ninh Ninh sợ nhất là máu và bụi bẩn.
Bạc Thời Dư rút ngón tay trở về, cơn đau buốt ở chân phải khi bị cô cám dỗ vào đêm đó lại ập đến, xương ngón tay cũng căng thẳng đến phát đau, cuối cùng vẫn rơi xuống, nhẹ nhàng chậm rãi vén mái tóc dài buông xõa của cô ra sau tai, buông bỏ gợn sóng áp lực trong mắt.
Đừng đi quá giới hạn.
Trước khi quá muộn.
Anh nào giống một người anh trai đáng để dựa vào, người tốt cái gì, trong lòng anh tràn đầy những suy nghĩ xấu xa, tự mình chìm vào vũng bùn, anh còn muốn kéo cô gái nhỏ ngây thơ nhất xuống vực sâu, gặm nhấm cuộc đời cô.
Giống như một con quỷ nước âm u ích kỷ, mơ ước cuốn chặt lấy cô gái trượt chân ngã xuống hồ, cấm cô lên bờ lần nữa.
Thẩm Hòa Ninh cảm thấy vòng tay trống rỗng, cô đột nhiên bừng tỉnh lại, dụi dụi mắt, nhìn thấy Bạc Thời Dư ở ngay trước mặt, trong tay cầm chiếc bình giữ nhiệt.
Cô còn chưa quá tỉnh táo, trực tiếp bật cười, hoàn toàn không so đo thái độ của anh khi ở câu lạc bộ, nhẹ giọng nói: “Anh, anh bận xong rồi, em nấu cháo cho anh, em muốn giải thích với anh, thật ra……”
Bạc Thời Dư bình tĩnh nhìn cô: “Không cần phải nói, anh không có thời gian nghe, sau này đừng đến bệnh viện nữa, nếu chân không bị thương, mau chóng dọn ra khỏi biệt thự, tương lai việc tìm bạn trai cũng là chuyện của riêng em.”
Thẩm Hòa Ninh ngơ ngác đối diện với anh.
Bạc Thời Dư buông lỏng ngón tay, bình giữ nhiệt không nặng không nhẹ rơi xuống chiếc ghế bên cạnh cô: “Về phần cái này, đổ đi.”
-
Mấy ngày sau, Thẩm Hòa Ninh không còn nhìn thấy mặt Bạc Thời Dư nữa, dường như anh đang trốn tránh cô, lại giống như thật sự quá bận, bận đến mức cuộc sống không thể chấp nhận sự quấy rầy của cô.
Cảm xúc Thẩm Hòa Ninh bị ép tới mức vỡ bờ, đúng lúc Tần Miên gọi điện thoại tới, nói rằng cô ấy tham dự sinh nhật của một người bạn cùng trường, đãi khách tại hộp đêm nổi tiếng đắt tiền bên cạnh Học Viện Múa, có người rất nhiều, các bạn cùng ký túc xá đều tham dự, cô ấy cũng không thể từ chối.
“Ninh Ninh, đến rồi tớ mới biết cách cậu gần như thế, cậu tới đây đi” Tần Miên bám riết không tha khuyên nhủ cô “Đừng đau buồn một mình, tớ muốn gặp cậu.”
Không đợi Thẩm Hòa Ninh cự tuyệt, Tần Miên bỗng nhiên chần chờ một chút, sốt ruột nói: “Tớ vừa nhìn thấy một người, trên tay đeo sợi dây buộc tóc, hình như chính là cái Bạc tiên sinh đưa cho cậu đấy, cậu từng cho tớ xem rất nhiều lần rồi, liệu có cái nào khác giống như đúc không?”
Thẩm Hòa Ninh không khỏi ngồi dậy, bừng tỉnh nhớ tới dây buộc tóc của cô vẫn còn ở chỗ Tạ Huyền Châu, mấy ngày này hoàn toàn không bận tâm đến nó, không phải cậu ta thì có thể là ai khác.
Cô đồng ý với Tần Miên sẽ đến đó, nghĩ tới hộp đêm, lại buông chiếc váy bông mà cô đang định thuận tay mặc vào.
Nếu không tìm ra cách phát tiết, cô thật sự không biết mình sẽ làm gì với Bạc Thời Dư.
Dù sao anh cũng không về nhà, Thẩm Hòa Ninh dứt khoát mở hết hai chiếc vali hành lý trong phòng ngủ ra, chọn một chiếc váy ngắn thích hợp đi chơi.
8 giờ tối, Thẩm Hòa Ninh trang điểm xinh đẹp, né tránh dì Chu ở nhà, đội mũ, cẩn thận quấn chiếc áo gió dài rời khỏi biệt thự Thành Nam, đi thẳng đến hộp đêm có tên Hạ Huyền Nguyệt.
Bước vào sảnh trước của Hạ Huyền Nguyệt, cô mới cởi chiếc áo gió bên ngoài ra, tiện tay gấp lại bỏ vào tủ giữ đồ, thời điểm xoay người lại, từ những hàng ghế cao cao thấp thấp phía sau lập tức vang lên tiếng hít khí và tiếng huýt sáo bất lịch sự.
Thẩm Hòa Ninh đang định quay đầu nhìn lướt qua, một chiếc áo sơmi mang theo nhiệt độ cơ thể quấn quanh eo cô, giọng điệu không đứng đắn vang lên bên tai: “Tiểu Hòa Miêu, có phải em định tạo phản, không quan tâm đến anh trai nữa đúng không?”
Thẩm Hòa Ninh nghe thấy mấy chữ này thì không kiềm chế được, xoay người kéo áo sơmi xuống, mở tay về phía anh: “Tạ Huyền Châu, anh thật sự ở đây, trả dây buộc tóc cho em.”
Ánh mắt Tạ Huyền Châu dừng lại trên mặt cô, sửng sốt vài giây.
Trước khi ra cửa, Thẩm Hòa Ninh sốt ruột, không cẩn thận tô son lem ra ngoài viền môi, cô không có thời gian tô lại một lần nữa, dứt khoát tiện tay bôi luôn mép, đặt lên môi một nụ hôn nóng bỏng.
Nghe tên đoán nghĩa, chính là kiểu vết lem tự nhiên khi vừa mới hôn môi nồng nhiệt với một ai đó, gặp phải người không hiểu gần như có thể giả mạo.
Tạ Huyền Châu trầm ngâm nhìn cô thật sâu, sau đó kéo cô vào trong khuỷu tay, cà lơ phất phơ cười nói: “Cũng may là anh kịp thời giấu sợi dây buộc tóc kia đi, nếu không chắc chắn em sẽ cưỡng đoạt, nếu muốn, hãy ngồi cùng anh trai một lát.”
Tần Miên chạy về phía Thẩm Hòa Ninh, vươn tay chào hỏi cô, Thẩm Hòa Ninh chỉ vào rắc rối lớn bên người, ý bảo phải giải quyết người này trước.
Tạ Huyền Châu đưa Thẩm Hòa Ninh đến chiếc ghế sô pha bán nguyệt phía sau, đẩy cho cô một đống bánh kem trái cây, đáy mắt tràn đầy ý vị sâu xa: “Một người bạn khai trương cửa hàng, anh mua ủng hộ, không ngờ lại bắt được em, Tiểu Hòa Miêu và anh trai có duyên phận không thể tách rời.”
Chỉ một câu đơn giản đã không chút lưu tình đâm thủng rào chắn trong lòng Thẩm Hòa Ninh, cô cắn răng, hốc mắt mơ hồ nóng lên: “Có thể đừng gọi như thế hay không!”
Thời điểm nói chuyện, trên lông mi cũng đã hơi ẩm ướt.
Tạ Huyền Châu nhíu mày, nhìn thấy cô như muốn khóc, cậu ta định ôm cô vào lòng.
Thẩm Hòa Ninh bị chạm đến vùng cấm, từ chối quyết liệt, ngược lại nước mắt bị ép chảy ra, Tạ Huyền Châu cúi người gọi Tần Miên, bảo Tần Miên nhanh chóng lên hỏi xem rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì.
Cổ họng Thẩm Hòa Ninh như bị bỏng cháy, vừa đau vừa khát, cô ôm lấy bạn thân, tiếp nhận lon nước trong tay mà cô ấy chưa kịp đặt buông xuống, ngửa đầu uống vài ngụm.
Tần Miên vội vàng lấy lại: “Ninh Ninh, trong này có rượu, tớ mới chỉ dám uống một ngụm nhỏ thôi --”
Giọng cô ấy vừa rơi xuống, lon nước đã cạn nửa.
-
Bạc Thời Dư sờ tượng Quan Âm lạnh băng trên cổ tay, cau mày nhìn lên tầng lần nữa, căn phòng thuộc về Thẩm Hòa Ninh đã lâu không có ánh đèn, đen kịt trong đêm tối.
Anh đang ở ven đường đối diện cổng lớn của biệt thự Thành Nam, không gian trong xe chật hẹp, ngột ngạt tới mức khiến người ta tức ngực.
Giang Nguyên nhẹ giọng nói: “Anh Thời, dì Chu nói khoảng 8 giờ cô Thẩm đã đi ra ngoài, hiện tại mới chưa đầy 20 phút, chắc hẳn sẽ không trở lại nhanh như vậy đâu, anh có muốn …… đi vào chờ hay không?”
Cậu thật sự không thể chịu nổi bầu không khí này, suốt mấy ngày liên tiếp, Bạc Thời Dư không ở bệnh viện thì cũng ở trụ sở chính của Crane, biến thành máy móc quay cuồng không ngừng nghỉ, càng miễn bàn tới việc về nhà, có lẽ hôm nay căng quá nên mới trở về nhìn xem, kết quả Thẩm Hòa Ninh lại không có nhà.
Bạc Thời Dư tắt giao diện điện thoại đang dừng trên dãy số của Thẩm Hòa Ninh đi, khe rãnh giữa đôi lông mày lại sâu hơn một chút, thấp giọng nói: “Vào thôi.”
Căn nhà không khác gì lúc anh rời đi, bầu không khí quá quạnh quẽ, không thể bắt giữ được hương thơm ngọt mà thiếu nữ nên có.
Bạc Thời Dư trực tiếp lên tầng hai, vặn tay nắm cửa phòng Thẩm Hòa Ninh, anh biết cô không ở đó, hành lý cũng chưa mang đi, cô không hoàn toàn thất vọng rời đi, nhưng anh vẫn muốn tận mắt xác nhận.
Cửa phòng không khóa, sau khi lặng lẽ đẩy vào trong, cánh cửa bị thứ gì đó chặn lại, kẹt cứng.
Giang Nguyên vội vàng bật đèn, Bạc Thời Dư nhìn xuống, đồng tử hơi nhíu chặt.
Vali trên mặt đất bị mở ra, đủ các loại váy ngắn xếp chỉnh tề, cuối giường cũng có vài món đồ chưa kịp thu dọn, cộng thêm rất nhiều đồ trang điểm trên mặt bàn, hiển nhiên người trong căn phòng ngủ này đã cố ý trang điểm, giữa vô vàn chiếc váy ngắn, lựa chọn một chiếc ưng ý rồi mới ra cửa.
Lại là đêm khuya.
Lúc này, móng vuốt vô hình trong l*иg ngực Bạc Thời Dư đột nhiên trầm trọng thêm, móng vuốt sắc bén trực tiếp móc lấy trái tim, còn không ngừng cào cấu vào bên trong, anh cúi người xuống, nhặt một chiếc váy ngắn nhất lên nắm lấy, bình tĩnh nói với Giang Nguyên: “Đi hỏi rõ ràng, muộn thế rồi cô ấy còn đi đâu?”
8 giờ 40 phút tối, tại khu vực tư nhân bên trong Hạ Huyền Nguyệt, Thẩm Hòa Ninh mặc chiếc váy ngắn màu đen ngồi trên ghế sô pha hình bán nguyệt, mái tóc dài buông xõa, vài giọt mồ hôi dính bên sườn mặt, hốc mắt và lỗ tai đều ửng hồng, ánh nước trong mắt lan tràn, đôi môi no đủ ẩm ướt, màu sắc lộng lẫy vừa phải, tựa như vừa mới hôn say đắm xong .
Cô đang cầm một chai rượu trái cây bằng thủy tinh ở trên tay, đánh bất cứ ai tới gần mình, không có sự đối xử khác biệt.
Tạ Huyền Châu không chờ nổi nữa, thấp giọng nói “Anh không thể để em giở tính tình được”, cậu ta xắn ống tay áo bước đến bên người cô, mặc kệ cô giãy giụa, cậu ta vẫn nắm chặt cánh tay cô rồi ôm cô lên.
Thẩm Hòa Ninh mê mang nhìn cậu ta, duỗi tay đè lên vai cậu ta, lạnh lùng nhìn chằm chằm: “Trả dây buộc tóc cho em.”
Tạ Huyền Châu không khỏi tức giận: “Em đã như vậy rồi còn nhớ thương dây buộc tóc của anh ấy làm gì! Đi theo anh!”
Thẩm Hòa Ninh dứt khoát đẩy cậu ta ra, cậu ta cũng quyết tâm muốn đưa cô rời khỏi nơi này, dưới góc độ nào đó, nó gần giống tư thế đang ôm nhau.
Đầu óc Thẩm Hòa Ninh choáng váng, hoàn toàn không nhận thấy tiếng nhạc và tiếng người biến mất từ lúc nào, tựa như cảm giác áp bách không thể giải thoát đang tràn vào bên trong, toàn bộ mặt tiền của hộp đêm như được dọn sạch, chỉ còn lại sự im lặng đến quạnh quẽ.
Tiếng xe lăn chuyển động nghiền nát nhịp tim, có thể nghe rõ ràng từng chút một, chọc vào các sợi dây thần kinh đang đeo bám lẫn nhau.
Bạc Thời Dư đi qua nơi có ánh sáng đậm nhạt, ánh mắt chạm phải bóng dáng Thẩm Hòa Ninh.
Cô mặc váy ngắn che đến đùi, làn da trắng nõn mềm mại như kem chảy, tay chống trước người Tạ Huyền Châu, ngửa đầu nhìn anh, lông mi đọng lại chút hơi nước, lớp son trên môi đã lem ra ngoài khóe miệng.
Tạ Huyền Châu mẫn cảm quay đầu lại, khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt của Bạc Thời Dư giống như đột nhiên rơi xuống khe núi sâu, đôi tay vô thức buông lỏng một chút, Thẩm Hòa Ninh lập tức mất đi lực chống đỡ, mềm nhũn trượt xuống ghế sô pha.
Nhưng còn chưa thật sự dựa người vào ghế, cổ tay cô đã bị một bàn tay nắm chặt lấy, kéo về phía trước.
Thẩm Hòa Ninh ngã vào vòng tay thẫm đẫm mùi trầm hương, bị tiếng tim đập của anh làm cho hoa mắt.
Cô giãy giụa theo phản xạ, nhưng vừa mới cử động đã bị Bạc Thời Dư ấn chặt.
Ngón tay nóng bỏng của anh xoa nhẹ cánh môi dưới bị lem son của cô, giọng nói ghé sát bên tai, chậm rãi khàn khàn hỏi: “Ninh Ninh, em đã hôn ai?”