Hô hấp của Thẩm Hòa Ninh đột ngột dừng lại, ý thức trở nên trống rỗng trong vài giây ngắn ngủi, cảnh tượng trước mắt đang nhấp nháy hỗn loạn như một chiếc TV đen trắng cũ kỹ, mơ hồ không rõ, chỉ có người ngồi trên xe lăn chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn của cô, rõ ràng đến mức cô có thể nhìn thấy mỗi một chút dao động giữa đôi lông mày của anh.
Không phải……
Trên thực tế, sắc mặt của anh cũng không có nhiều thay đổi rõ ràng, từ khi gặp lại tới nay, tâm tư của anh vẫn luôn thâm trầm như vậy, dù là vui mừng hay tức giận cũng không có màu sắc, không ai có thể nhìn thấu những cảm xúc yêu ghét thật sự của anh.
Cho dù đối mặt trực diện hiện tại, ngoại trừ vẻ lạnh lùng dò xét lúc ban đầu, điều duy nhất còn xót lại là không có độ ấm, cảm giác về khoảng cách giống như một vực thẳm, rõ ràng chỉ cần tiến về phía trước vài bước là có thể chạm vào anh, nhưng nó vẫn như một dải ngân hà vắt ngang ngọn núi.
Câu “Bạn gái” mà anh hỏi cũng không hề mang theo chút cảm xúc nào, rất thờ ơ lạnh nhạt.
Tay chân Thẩm Hòa Ninh trở nên cứng đờ, máu đổ dồn lên mặt, ngay khi cảm giác ấm ức dưới đáy lòng dâng lên, cô tuyệt vọng nhớ đến dáng vẻ hiện tại của mình.
Cái gì mà nữ sinh viên trong sáng, bông hoa trắng nhỏ ngây thơ vô tội, chỉ trang điểm thật nhẹ nhàng, mặc váy bông làm gái ngoan, còn cổ chân bị thương phải đi khập khiễng, ngay cả xuống giường cũng khó khăn, hiện tại thì tốt rồi --
Không cần biết đôi chân dẫm trên giày cao gót ổn định tới mức nào, bộ sườn xám này bó sát lấy cơ thể cô phô bày đủ đường cong lồi lõm, lớp trang điểm trên mặt được tô vẻ cẩn thận, tỉ mỉ đến từng sợi lông mi, mặc cho ai nhìn vào cũng thấy cô không phải một nữ sinh đơn thuần như tờ giấy trắng.
Đặc biệt là trên vai của cô……
Lúc này Thẩm Hòa Ninh mới phản ứng lại, vội vàng nghiêng người né tránh cánh tay người đàn ông xa lạ, sợ bị Bạc Thời Dư hiểu lầm, nhất thời chóp mũi cũng gấp đến độ có chút chua xót. Cô nhíu mày nhìn sang bên cạnh, vốn dĩ muốn phủi sạch quan hệ ngay lập tức, không ngờ đối phương lại là một gương mặt quen thuộc.
Một trong những học trưởng muốn thuê cô trở về đối phó với bố mẹ.
Tuy rằng học trưởng rất hoảng hốt, nhưng vẫn duy trì việc lôi kéo Thẩm Hòa Ninh, xin lỗi thêm lần nữa: “Bạc tiên sinh, bạn gái tôi thật sự nhầm lẫn, anh đừng trách cô ấy, tôi lập tức đưa cô ấy ra ngoài.”
Anh ta không nhận ra rằng, mỗi một lần hai chữ “Bạn gái” được nói ra, bầu không khí trong phòng bao lại ngột ngạt hơn vài phần, anh ta còn thật sự muốn ôm Thẩm Hòa Ninh ra ngoài, ghé sát tai cô thì thầm: “Một sinh viên như em không thể trêu chọc nổi bất cứ người nào ngồi quanh chiếc bàn này, đừng thấy diện mạo của bọn họ đẹp mà sững sờ, nếu đen đủi thật sự va chạm với người kia, ngay cả xương cốt cũng bị nghiền nát, mau chạy đi.”
Ở trong mắt những người khác, thoạt nhìn tư thế này có vẻ vô cùng thân mật.
Nữ minh tinh quyến rũ kia vẫn luôn tìm cơ hội thể hiện, thấy cả căn phòng không có ai hé răng, dường như mọi người đều đang chờ phản ứng của Bạc Thời Dư, mà bản thân anh cũng đang nhìn chăm chú vào cô gái kia một cách khó hiểu, cô ta có chút không kìm nén được, mỉm cười nhẹ giọng nói: “Bạn gái xinh đẹp như thế phải trông coi thật cẩn thận, đừng đi lung tung khiến mọi người hiểu lầm.”
Cô ta nhân cơ hội đứng lên, hàng năm lăn lội trong giới giải trí đã mài giũa ra vẻ quyến rũ mềm mại, cầm chai rượu đi về phía Bạc Thời Dư, rót một lớp mỏng vào ly rượu mà anh chưa từng chạm tới, nghiêng đầu thân mật nói: “Bạc tiên sinh, đừng để một cô gái nhỏ phá hỏng hứng thú.”
Cô ta tự cho rằng lời nói của mình thật cao minh, nhưng người sáng suốt đều nhận ra được loại cảm giác khủng hoảng đang bủa vây.
Suy cho cùng, một cô gái xinh đẹp tới mức rêu rao như vậy đột ngột xông vào, cho dù so sánh với từng người trong giới giải trí, cũng khó mà tìm được gương mặt mới như cô.
Bộ sườn xám ôm trọn dáng người tuyệt diệu, đôi chân thon dài vuông góc với bờ vai, ngực lớn vòng eo lại cực nhỏ, làn da trắng nõn như tự mang theo quầng sáng, gương mặt xinh đẹp trong sáng, bình thường trên mạng luôn ủng hộ khát vọng thuần khiết nhất, người trước mắt tuyệt đối là trần nhà.
Thẩm Hòa Ninh không thể nhìn được loại cảnh tượng này, cô đẩy học trưởng sang bên cạnh, đôi tay nắm chặt tiến lên một bước, nhỏ giọng gọi: “Anh……”
Ánh mắt Bạc Thời Dư nhìn cô chằm chằm tựa như một lưỡi dao lạnh lẽo, nghe cô gọi xong, cách hai giây anh mới cười nhạt: “Anh là anh trai của em? Sao anh lại không biết nhỉ.”
Sắc mặt Thẩm Hòa Ninh tái nhợt.
Là anh trai, còn dám tùy tiện nói dối anh, dám to gan lớn mật giả bộ vô tội, dám ăn mặc như vậy xuất hiện ở câu lạc bộ tư nhân mà rõ ràng cô không có khả năng chi trả, dám có bạn trai ngoài luồng!
Ý tứ của Bạc Thời Dư chính là như vậy, không sai!
Anh vẫn để ý, không thật sự bỏ mặc không quan tâm đến cô, cho dù anh thà đến tham gia tiệc tối kiểu này với nữ minh tinh cũng không muốn trở về nhà thăm cô. Anh quan tâm đến cô, sẽ vì cô mà tức giận, có lẽ…… Có lẽ còn vì người đàn ông bên người cô nên mới tức giận, đúng không!
Thẩm Hòa Ninh nuốt nước bọt, không nhịn được muốn chạy tới bên người anh, gạt bỏ sự tồn tại đáng ghét kia ra, nhưng Bạc Thời Dư lại nâng ly rượu trước một bước, hờ hững kẹp nó giữa ngón tay, đôi mắt đen sâu thẳm bình tĩnh nhìn cô: “Bạn gái của ai, người đó có trách nhiệm đưa đi, đừng quấy rầy sự thanh tịnh của nơi này.”
Học trưởng vừa nghe vậy lại càng nóng nảy, cuống quít siết chặt tay Thẩm Hòa Ninh, muốn hỏi cô lấy lá gan từ đâu mà dám mở miệng gọi anh, nhưng đầu ngón tay của anh vừa mới đυ.ng tới mu bàn tay Thẩm Hòa Ninh, sau lưng bất chợt rùng mình một cách khó giải thích, cổ nổi đầy da gà, tay anh ta run lên, vô thức nhìn về phía Bạc Thời Dư.
Người đàn ông vẫn đẹp trai lịch lãm như vậy, thân phận bác sĩ và bức tượng Phật Quan Âm đã khiến anh trở nên thánh thiện, nhưng thỉnh thoảng lóa mắt, lại giống như hung thần tà ác bị xiềng xích trói buộc trên xe lăn, có thể bình tĩnh hủy diệt cả thiên hạ trong lòng bàn tay.
Học trưởng vội vàng rụt tay lại, hơi thở căng thẳng.
Vành mắt Thẩm Hòa Ninh đỏ hoe, mím môi ngơ ngác nhìn Bạc Thời Dư, từ ngày gặp lại ở giảng đường Đại Học Y đến bây giờ, tuy rằng anh vẫn luôn phân rõ giới hạn, nhưng bao giờ anh lạnh lùng như lần này.
Cô yêu thầm anh, muốn nỗ lực bảo vệ chút mặt mũi, chút tâm tư, tất cả đều tan chảy cay đắng trong tình cảnh chênh lệch giai cấp rõ ràng này.
Thẩm Hòa Ninh xoay người rời khỏi phòng bao, bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng nữ minh tinh cũng thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu cho phục vụ nhanh chóng đóng cửa lại, vẻ mặt vui mừng nhìn Bạc Thời Dư cầm ly rượu trên tay.
Rượu cô ta rót, anh cầm, có phải điều đó đại biểu cho việc……
Nhưng mà ngay sau đó, cổ tay Bạc Thời Dư không ngừng hạ xuống, ly rượu đó bị rót vào thùng đựng đồ lặt vặt bằng sứ hảo hạng được trang bị trên bàn, giống như ném một thứ rác rưởi dơ bẩn nhất, chiếc ly rỗng bị tùy ý ném trên bàn, lăn tới trước mặt nữ minh tinh mới dừng lại.
Cả căn phòng nghiêm nghị yên tĩnh.
Mà khi làm những động tác này, anh vẫn cứ tao nhã, không ai chú ý tới năm ngón tay khác ẩn hiện trong bóng tối, siết chặt xe lăn, khớp xương dữ tợn lồi lên, sau đó anh cười lạnh nhạt nói: “Mọi người nói chuyện đi, tôi về trước.”
Thẩm Hòa Ninh chạy ra khỏi câu lạc bộ, sắc trời đã tối mịt từ lâu, cô thiếu chút nữa vấp phải giày, học trưởng đuổi theo phía sau cô, trong lòng vẫn còn sợ hãi nên không dám trực tiếp đỡ cô, anh ta vòng qua người cô nói: “Không sao chứ? Chúng ta lên phòng 306 nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa anh đưa em trở về trường học.”
Thẩm Hòa Ninh đứng thẳng quay đầu nhìn anh, không cần phải giả bộ thục nữ gì nữa, cười lạnh nói: “Nếu anh quen tôi, biết tôi không phải Tần Miên, vậy tôi cũng không có gì để nhiều lời với anh.”
“Lần trước anh tìm tôi tiếp nhận đơn đặt hàng, tôi không rảnh, hiện tại xem ra là không thể ứng phó với cha mẹ, cho nên mới đồng ý đi xem mắt?” Ánh mắt cô rất dữ tợn “Thật ngại quá, có lẽ tôi sai vì đi xem mắt hộ Tần Miên, nhưng tôi cũng không chấp nhận được việc bạn thân của tôi tìm một người đàn ông bị ép phải bất đắc dĩ như vậy.”
Học trưởng muốn phản bác, nhưng cô hoàn toàn không có tâm tư, xua tay nói: “Tôi không thể tiếp nhận đơn đặt hàng của anh, anh cũng đừng nghĩ tới việc dùng Tần Miên để lấp liếʍ tình hình, tốt nhất anh nên lập tức trở về nói với người trong nhà rằng hai ngươi không thích hợp, cho dù anh giàu có và quyền lực thế nào, cô ấy đều không muốn leo lên.”
Sợ anh ta đi quấy rối Tần Miên, Thẩm Hòa Nịnh lại thẳng sống lưng nói: “Huống chi tôi thấy thái độ của anh đối với Bạc Thời Dư, không giống loại người có thể dễ dàng thao túng, như vậy tốt nhất anh chớ có trêu chọc Miên Miên.”
Sắc mặt học trưởng khó coi, buột miệng thốt ra: “Đừng nói anh, em với Bạc Thời Dư thì sao, vừa bước vào đã gọi anh!”
Móng tay Thẩm Hòa Ninh siết chặt vào lòng bàn tay, cô nhìn thẳng vào anh ta, nói rành mạch: “Bạc Thời Dư chính là anh trai tôi, tốt nhất là anh nên tin tưởng.”
Nếu không --
Trái tim Thẩm Hòa Ninh chua xót, nếu không thì sao? Anh có còn quan tâm hay xuất hiện chống lưng cho cô bất cứ lúc nào sao? Anh thật sự muốn giữ khoảng cách với cô.
Cô đứng phía dưới đèn đường, vài chiếc siêu xe đi ngang qua hạ cửa sổ xe xuống để bắt chuyện, học trưởng tức giận cởϊ áσ khoác, khoác lên người cô.
Từ đầu đến cuối Thẩm Hòa Ninh không nhìn thấy, trong một góc chết không có ánh đèn cách đó không xa, một chiếc Maybach màu đen lặng lẽ dừng ở đó, người trong xe chăm chú nhìn cô, không rời đi một phút nào.
Giang Nguyên sắp thở không nổi, trong lòng vái lạy Bồ Tát, cầu mong cô Thẩm tuyệt đối đừng có hành động thân mật nào khác với người đàn ông kia, nếu không cậu thật sự sợ người ngồi hàng ghế phía sau sẽ ra lệnh, cậu không muốn liều mạng sống của mình để đâm vào người đàn ông kia.
Mới qua vài phút, thân phận nhà trai đã sáng tỏ, kỳ thật anh ta không có quan hệ gì với Thẩm Hòa Ninh, nhiều lắm chỉ là học trưởng với học muội, có lẽ hôm nay Thẩm Hòa Ninh thay thế bạn thân tới ăn cơm với anh ta, xông vào phòng 309 đúng thật là trùng hợp.
Nhưng ngay cả khi sự thật đã bày ra nơi này, Giang Nguyên vẫn không dám quay đầu lại nói nửa lời.
Bạc Thời Dư tựa lưng vào ghế ngồi, hơi nghiêng đầu, chăm chú nhìn Thẩm Hòa Ninh, hơn phân nửa gương mặt của anh đều bị bóng đêm cắn nuốt, khuôn cằm lạnh lùng sắc bén, khóe môi thu lại, cầm kính trong tay, tròng kính phát ra tiếng động rất nhỏ, hiển nhiên là trong chịu nổi trọng lực.
Bên ngoài cửa sổ xe, Thẩm Hòa Ninh vừa gọi điện thoại vừa lên xe rời đi, học trưởng xách theo chiếc áo bị cô ném ra, muốn lên xe nhưng không thành công.
Giang Nguyên cảm thấy mình đã nhặt về một cái mạng nhỏ, thử thăm dò hỏi: “Anh Thời, có lẽ cô Thẩm sẽ trở về biệt thự Thành Nam, chúng ta…… có trở về không?”
Một lúc lâu sau, khi bóng dáng chiếc xe đã sớm biến mất, cuối cùng Bạc Thời Dư cũng mở miệng, mấy chữ xen lẫn cát sỏi: “Trở về bệnh viện.”
Thẩm Hòa Ninh kết nối cuộc gọi với Tần Miên, ngồi trên xe rồi cô mới cảm thấy toàn thân mình đều đau đớn, kìm nước mắt nói: “Đối tượng xem mắt này không tốt lắm, tớ giải quyết giúp cậu rồi, nhưng Thiệu Duyên cũng không được, tớ quen anh ta, anh ta và…… và anh trai tớ là bạn bè, trước kia anh ta có quá nhiều bạn gái, tớ sợ anh ta lừa cậu.”
Giọng nói của Tần Miên mềm mại truyền tới qua ống nghe: “Ninh Ninh, có phải cậu đang khóc hay không?”
Cô ấy không để ý đến bạn trai mình trước tiên, mà phát hiện ra sự khác thường của Thẩm Hòa Ninh.
Thẩm Hòa Ninh dừng một chút, lấy mu bàn tay che môi, mạnh miệng nói: “Tớ nào có, tớ còn chưa kịp nói cho cậu biết, anh tớ đã về rồi, lần trước người tớ gặp được ở Đại Học Y thật sự là anh ấy, hiện tại tớ đang sống ở nhà anh ấy --”
“Ninh Ninh……” Tần Miên nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi nói “Bạc tiên sinh hơn cậu nhiều tuổi, anh ấy đi bao nhiêu năm như vậy, người bên cạnh cũng sẽ thay đổi. Anh ấy sẽ yêu đương, sẽ kết hôn, đối xử với em gái, rất khó thân mật giống như trước kia, cậu đừng khổ sở.”
Thẩm Hòa Ninh dựa vào cửa sổ xe, bị Tần Miên chọc trúng vào nơi mà cô vẫn luôn không dám tìm hiểu.
Bạc Thời Dư chỉ coi cô như em gái, thậm chí ngay cả em gái cũng không phải, mà anh thì sẽ rung động, yêu một người không có điểm mấu chốt.
Thẩm Hòa Ninh trở về biệt thự Thành Nam, quả nhiên trong nhà không bật được mấy bóng đèn, Bạc Thời Dư vẫn không trở về.
Cô vội vàng đi tẩy trang, thay sườn xám, mặc bộ quần áo sạch sẽ bình thường, lại nấu một bát cháo bí đỏ, sau đó bắt xe đến bệnh viện Thánh An tìm người, cô muốn giáp mặt giải thích với anh, cô không có bạn trai, cũng không nói dối anh một cách ác ý.
Cô chỉ…… Chỉ muốn được anh yêu thương nhiều hơn.