Thẩm Hòa Ninh cảm giác được bản thân mình đang run rẩy, không phải lạnh hay sợ hãi, mà là loại xúc cảm từ ngón tay người đàn ông truyền tới, lạnh băng và tê dại, nó bị kéo dài chạy dọc theo gương mặt bị anh khống chế tiến vào thân thể nhu muốn nổ tung.
Anh hành động không tiện, chân không thể co lại theo ý muốn, hơn nữa từ trước đến nay thân ở địa vị cao, cho dù phải cúi người cũng không sử dụng biên độ quá lớn, cho nên khi hai người đến gần nhau, anh sẽ vô thức nâng cô lên.
Giống như giam cầm và nhốt cô lại, cũng như tự mình giữ thân trong sạch, không cho phép cô làm càn quá mức, chính là loại cảm giác nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Anh vẫn đeo chiếc kính gọng vàng, cổ áo sơmi cài cúc đến tận cùng, vải vóc trên người như được huân mùi gỗ trầm hương, như có như không bao bọc lấy Thẩm Hòa Ninh.
Tượng Quan Âm bằng ngọc trắng trên cổ tay rất lạnh, theo động tác của anh nhẹ nhàng cọ qua gương mặt Thẩm Hòa Ninh từng chút một, khiến cô không khỏi thở dồn dập, không hiểu sao muốn cuộn tròn chân lại, muốn ôm anh chặt hơn.
Nhịp tim Thẩm Hòa Ninh đập nhanh, l*иg ngực chấn động tới mức mơ hồ đau đớn, không nhịn được nhẹ giọng gọi anh: “Anh.”
Loại khoảng cách này nói gần thì không quá gần, nói xa lại không đủ xa, Thẩm Hòa Ninh nhìn khóe môi nghiêm nghị của Bạc Thời Dư, nhiệt độ cơ thể rất nóng, cô nắm lấy ngón tay anh, muốn tránh thoát, rồi tiến lại gần hơn chút nữa.
Bạc Thời Dư không dao động, năm ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng giống như con thú nhỏ không thành thật.
Vành mắt Thẩm Hòa Ninh đỏ hoe, bám riết không tha tiếp tục nắm giữ, sức lực thiếu nữ có hạn, nhìn như giãy giụa, nhưng thực tế lại đang vuốt ve, chà xát liên tục dọc theo các xương khớp ngón tay của anh.
Lòng bàn tay của cô rất mềm, vừa tinh tế lại mềm mại, mang theo cảm giác lạnh lẽo mượt mà, vô thức kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của anh.
Bạc Thời Dư hơi nới lỏng, ngay sau đó lập tức trở tay nắm lấy, đề phòng cô tiếp tục tác loạn, nhưng mà tay cô quá trơn, nhất thời mất kiểm soát, cọ xát vào lòng bàn tay anh, ma sát đến nóng rực.
Anh bắt lấy nó theo phản xạ, bàn tay mềm mại của cô trở lại sự khống chế của anh một lần nữa, kích cỡ rõ ràng, một bên co giãn thon dài, một bên nhỏ gọn tinh xảo, một sự tương phản gắn bó chặt chẽ với nhau.
Gương mặt Thẩm Hòa Ninh như muốn bốc cháy, ngay sau đó bàn tay này đã bị anh lạnh lùng vặn về phía sau, anh cúi đầu nhìn cô: “Anh chưa dạy em một vừa hai phải sao? Em thiếu dạy dỗ, không nên thương xót em, trực tiếp ném em trở về trường học, sẽ không gặp phải nhiều phiền toái như thế.”
Đầu ngón tay của Bạc Thời Dư dừng lại trên chóp mũi cô, giọng điệu vẫn bình tĩnh, nhưng hành động lại chà xát thô bạo vài lần, huyết tương nhân tạo đã đông đặc lại, ngoan cường dính chặt, lau cũng không đi, ngược lại khiến làn da mỏng manh của cô ửng hồng.
Nhìn thoáng qua, cô gái nhỏ thật sự giống như chảy máu mũi miệng.
Thẩm Hòa Ninh không với tới eo anh, chỉ có thể miễn cưỡng túm lấy vạt áo anh: “Anh, không phải em tùy tiện gây chuyện…… em chỉ không muốn anh rời đi, hiện tại đến mùa này, mỗi ngày chân anh đều đau, bệnh viện quá lạnh lẽo, anh tới đó chắc chắn sẽ vô cùng vất vả, vì sao có nhà lại không ở?”
Cô ngửa đầu, lã chã chực khóc hỏi: “Em khiến anh chán ghét như vậy sao?”
“Anh chán ghét em, vậy còn quan tâm em làm gì?” Cô càng nói càng ấm ức, nhẹ nhàng bỏ qua việc mình dùng đạo cụ huyết tương để lừa gạt người, hơn nữa còn nói một cách đúng lý hợp tình “Anh không nên chống lưng cho em ở trường học, đêm đó anh không nên đón em trở về, còn tới tham gia tiệc tối, đỡ được em dưới sân khấu, lại đưa em về nhà, nhìn thấy em đổ máu thì gấp gáp trở về --”
“Anh nên để em tự sinh tự diệt.”
Bạc Thời Dư buông tay, rũ mắt nhìn cô trong chốc lát, bình thản trả lời: “Em nói đúng, chăm sóc em từ những chuyện nhỏ không tốn sức lực, chỉ khiến em bị chiều hư, không biết chừng mực, từ giờ trở đi nhìn em tự sinh tự diệt cũng không muộn.”
Anh nghiêng đầu nhìn mấy người phía sau: “Dì Chu, rửa mặt sạch sẽ cho cô ấy, đừng làm bẩn giường.”
Dì Chu lên tiếng, vào phòng tắm lấy nước ấm, tới mép giường lau mặt cho Thẩm Hòa Ninh.
Cảm giác trơn trượt và nóng rực còn sót lại trên tay Bạc Thời Dư càng cháy càng mãnh liệt, anh hơi thu hẹp năm ngón tay lại, rời khỏi phạm vi của chiếc giường, trở lại xe lăn, lạnh lùng nhìn chăm chú vào động tác của dì Chu.
Cổ áo của Thẩm Hòa Ninh rộng thùng thình, sau một hồi lăn lộn, một bên cổ áo tuột xuống, mơ hồ lộ ra bả vai trắng như tuyết, bị mái tóc xoăn dài hơi rối bù che khuất một nửa, chiếc cằm nhọn bị anh véo mạnh, đến bây giờ vẫn còn đỏ, nét ửng hồng trên má không hề nhạt đi, cả vành mắt cũng được lấp đầy bởi hơi ẩm.
Mài mòn ý chí của con người.
Dì Chu lấy khăn mặt dùng một lần lau mặt cho Thẩm Hòa Ninh, sử dụng chút sức lực, Bạc Thời Dư dựa người về phía sau, nắm tay vịn xe lăn, lông mày nhíu lại.
Khi khăn mặt cọ lên môi Thẩm Hòa Ninh, không biết vì sao trên môi cô lại có vết nứt nhỏ, giọt máu tinh tế lập tức rỉ ra, Thẩm Hòa Ninh dùng đầu lưỡi liếʍ đi, ngay sau đó lại có tia máu mới trào ra.
Bạc Thời Dư nhắm mắt lại, thấp giọng dặn dò: “Được rồi, ra ngoài đi.”
Dì Chu lúng túng lui xuống, Bạc Thời Dư nhíu mày nhìn Thẩm Hòa Ninh: “Tự mình rửa đi.”
“Anh, không có gương, em không nhìn được” Cô cúi đầu “Hơn nữa môi bị rách rồi, sợ dính nước bẩn.”
“Vào phòng tắm.”
“Cổ chân đau” Cô nhỏ giọng “Không đi được.”
Bạc Thời Dư chuyển xe lăn đưa lưng về phía cô, đi tới cửa: “Vậy đừng rửa nữa.”
Vừa ra đến cửa, phía sau có tiếng lảo đảo xuống giường, Thẩm Hòa Ninh ôm chậu nước nhỏ, uốn éo đuổi theo giữ chặt xe lăn của anh, sau đó lưu loát ngồi xổm xuống bên cạnh chân anh, tì cằm lên đầu gối của anh, cứ thế nâng mí mắt đỏ ửng lên: “Anh.”
Cô nhúng khăn rửa mặt vào nước tẩy trang mà mình mang theo, nhét vào trong tay Bạc Thời Dư: “Giúp em.”
Trong chớp mắt, các đường gân trên mu bàn tay của Bạc Thời Dư lập tức hằn lên, cô chủ động ngoan ngoãn dựa vào người anh, vốn định cọ lên chiếc khăn mặt, kết quả anh lại tránh đi, cánh môi bị rách trực tiếp chạm vào ngón tay anh, dính cả vết máu lên đó.
Bạc Thời Dư hơi khựng lại, yên lặng dùng bàn tay khác nâng mặt cô lên, lau sạch phần bị dính huyết tương của cô, sau đó đổi một chiếc khăn mặt sạch sẽ phủ lên mặt cô, không chút gợn sóng nói: “Thẩm Hòa Ninh, có dáng vẻ của người làm khách một chút, em còn dám gây chuyện, lập tức rời khỏi nơi này của anh.”
Đêm đã khuya, Bạc Thời Dư trở lại phòng ngủ tầng 1, tháo kính xuống ném lên bàn, mím môi cố hết sức đứng dậy, nâng cánh tay chậm rãi cởi bỏ khuy măng sét, cổ áo bó sát và vạt áo, áo sơmi tán loạn, để lộ ra những vết rách dưới lớp băng hoàn hảo trên cơ thể anh.
Anh nằm ngửa trên giường, trong mùi trầm hương quen thuộc, xen lẫn hơi thở ấm áp từ thân thể thiếu nữ, trên gối đầu và chăn bông, mỗi một tấc da thịt của cô chạm vào khi cô ngủ tại nơi này, dường như đều bị nhiễm độc.
Mặt mày u tối của Bạc Thời Dư không có bất cứ dao động gì, bình tĩnh nhìn chăm chú vào mặt mày nhàn nhạt dính trong lòng bàn tay mình.
Sau đó, bàn tay không nhanh không chậm hạ xuống, giống như đang thực hiện một động tác tao nhã nhất, cho đến khi vết máu còn xót lại thuộc về Thẩm Hòa Ninh, áp lên đôi môi đang hé mở của anh, bị hơi thở nóng rực của anh thẫm đẫm và tan chảy.
-
Thẩm Hòa Ninh ở trên tầng nghe thấy, sau nửa đêm Bạc Thời Dư vẫn rời khỏi biệt thự Thành Nam, nếu như anh không có ở nhà, cô ôm chặt chiếc chăn nhỏ của mình, xuống lầu xông vào phòng anh, may mà anh không khóa cửa.
Kể từ lúc chui lên giường anh, cô mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau Giang Nguyên lái xe đưa Thẩm Hòa Ninh đến Học Viện Múa, giữ bí mật về hành trình của Bạc Thời Dư, nghe thấy Thẩm Hòa Ninh hỏi, cũng chỉ nói: “Lịch trình của anh Thời xoay vòng liên tục, hội chẩn, phẫu thuật, đứng lớp Đại Học Y, hướng dẫn nghiên cứu sinh, càng không cần phải nói đến công việc tại tập đoàn, gia nghiệp của nhà họ Bạc đã hoàn toàn nằm trong tay anh ấy, hơn nữa có những trường hợp anh ấy không thể vắng mặt, căn bản rất khó để gặp mặt anh ấy.”
Cậu mỉm cười: “Nếu cô Thẩm muốn, có lẽ cần phải hẹn trước, sớm nhất chắc hẳn cũng phải đợi đến tuần sau.”
Thẩm Hòa Ninh đang định nói gì đó, di động bất ngờ đổ chuông, là người bạn thân Tần Miên. Kể từ ngày gửi tin nhắn WeChat cho cô ấy tại giảng đường Đại Học Y, còn chưa kịp nói cho cô ấy biết tin Bạc Thời Dư đã trở lại.
Tần Miên là người hàng xóm mà cô quen biết tại thành phố nhỏ phía nam, ngoan ngoãn dịu dàng, thi đại học cùng năm với cô, đỗ vào một trường khác cùng thành phố, khoảng cách quá xa nên hai người cũng không thường xuyên gặp mặt, nhưng tình cảm vẫn luôn khăng khít.
Thẩm Hòa Ninh nghe máy, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi của Tần Miên mang theo sự giãy giụa: “Ninh Ninh, tớ muốn hỏi một chút, bên cạnh cậu còn có cô gái nào sẵn sàng tiếp nhận đơn đặt hàng hay không, tớ có một việc…… cần giúp đỡ.”
Đúng lúc chiếc xe dừng lại bên ngoài cửa hông của Học Viện Múa, Thẩm Hòa Ninh bảo Tần Miên chờ một lát, che microphone lại, trước tiên đưa mắt nhìn Giang Nguyên: “Trợ lý Giang, có phải bên người Bạc Thời Dư có rất nhiều phụ nữ cần xếp lịch hẹn trước hay không? Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, tôi không phải.”
Sau khi xuống xe, cô ủ rũ hỏi Tần Miên đã xảy ra chuyện gì, không nghĩ tới Tần Miên lại nói: “Tớ…… nhà tớ sắp xếp cho tớ một buổi xem mắt, muốn tớ phải đi gặp, nhưng tớ đã có người yêu rồi, tạm thời vẫn chưa dám nói với bọn họ.”
“Cậu có bạn trai?!” Thẩm Hòa Ninh kinh ngạc “Nhanh như vậy, có phải quá qua loa hay không, đối phương là ai, học cùng trường sao?”
Tần Miên chưa từng giấu diếm Thẩm Hòa Ninh điều gì, nhẹ giọng trả lời: “Anh ấy lớn hơn tớ nhiều tuổi, nhưng anh ấy thực sự rất tốt, tên…… Thiệu Duyên, chắc cậu không biết anh ấy đâu.”
Đầu Thẩm Hòa Ninh phồng lên, xác nhận một lần nữa: “Ai? Thiệu Duyên? Lớn hơn cậu tám tuổi rưỡi, Thiệu Duyên của truyền thông Thiệu thị?! Anh ta --”
Anh ta là hải vương ban phát tình cảm khắp nơi, chưa bao giờ chịu trách nhiệm!
Lời nói của Thẩm Hòa Ninh đến bên môi, lại nhịn nhẫn ép trở về, nhớ đến tối hôm qua khi nhìn thấy Thiệu Duyên ở bệnh viện, quả thật anh ta có nói rằng đến mua thuốc cho cô bạn gái nhỏ ở nhà, nhưng bởi vì gặp được cô và Bạc Thời Dư, nên lại không chút hoang mang chậm chạp không chịu trở về.
Tần Miên không rõ nội tình, ngoan ngoãn nói: “Ninh Ninh, làm ơn giúp tớ tìm một người, thay tớ đi giải quyết chuyện xem mắt, chỉ cần khiến đối phương bất mãn là được, tớ có thể chi tiền, đắt cũng không thành vấn đề, rất gấp, ngay đêm mai rồi.”
Thẩm Hòa Ninh nhất thời không nói được gì, cuối cùng đành phải miễn cưỡng đồng ý: “Tớ có thể tìm người cho cậu, nhưng trước khi tớ giải quyết xong chuyện xem mắt này, cậu không được gặp lại Thiệu Duyên, cụ thể đợi tớ gặp cậu sẽ nói!”
Thẩm Hòa Ninh kiếm đâu ra người nào khác tiếp nhận đơn đặt hàng, chắc hẳn toàn bộ Học Viện Múa, chỉ có cô một lòng kiếm tiền, sẵn sàng làm tất cả mọi thứ, huống chi giao chuyện của Tần Miên cho người khác cô cũng không thể yên tâm.
Ít nhất cô cũng muốn nhìn xem đối tượng xem mắt có dáng vẻ gì, nếu thật sự đủ tư cách và đáng tin cậy, có lẽ sẽ giúp được Tần Miên sớm tỉnh ngộ từ cái hố to Thiệu Duyên kia.
Đêm đó Bạc Thời Dư vẫn không trở về nhà, những cuộc điện thoại mà Thẩm Hòa Ninh gọi cho anh đều như đá chìm đáy biển, anh không nhận, cũng không trả lời. Thẩm Hòa Ninh vực dậy tinh thần, chạng vạng ngày hôm sau cô nhận được địa chỉ xem mắt mà Tần Miên gửi tới.
Thẩm Hòa Ninh dựa theo sở thích thường ngày của Tần Miên, cố ý mua một bộ sườn xám cách tân, trang điểm nhẹ nhàng tựa mỹ nhân cổ đại, chỉ là không thể nói rõ nguyên do, cùng một loại sườn xám và cách trang điểm, đặt trên người Tần Miên là dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng khi đến trên người cô…… lại hoàn toàn thay đổi.
Thời gian cấp bách, Thẩm Hòa Ninh cũng không rảnh lo nhiều như vậy, cầm lấy túi xách, tô đôi môi đỏ, vén mái tóc dài đi thẳng đến câu lạc bộ tư nhân.
Khi tới cửa hội sở sắc trời đã tối sầm, lúc cô xuống xe, một lọn tóc dài từ trên trán rũ xuống, hơi chắn tầm mắt, không nhìn thấy một chiếc Maybach màu đen lái vào lối nhà để xe dưới tầng hầm.
Bên trong căn phòng bao sâu nhất trên tầng 3 của câu lạc bộ, chứa đầy những người mặc tây trang đi giày da, xung quanh có một số bạn nữ, không thiếu những nữ minh tinh đang được yêu thích hiện nay, mỉm cười duyên dáng thỉnh thoảng nhìn về phía cửa. Ở đây đều là những người có uy tín danh dự, đã quen với những suy nghĩ này, có người nhắc nhở: “Đừng trách tôi không nói trước, đó không phải người mà các cô có thể đưa ra ý tưởng một cách tùy tiện, anh ấy không chơi trong vòng này, đừng coi anh ấy trở thành thiếu gia nhà họ Thiệu.”
Nữ minh tinh cười quyến rũ: “Bạc tiên sinh thật sự kiềm chế như vậy?”
“E rằng không phải kiềm chế” Đối phương cũng không khách khí nói “Tám phần là coi thường.”
Sắc mặt nữ minh tinh có chút cứng đờ, đồng thời cánh cửa phòng bao phía đối diện được mở ra từ bên ngoài, một chiếc xe lăn màu đen được Giang Nguyên không nhanh không chậm đẩy vào, nhóm người đang ngồi chờ bên cạnh bàn đứng dậy theo phản xạ, kính cẩn chào hỏi.
Thẩm Hòa Ninh nghe thấy giọng nói của Tần Miên ở trong thang máy, nói là 306, nhưng hình như lại là 309, cô gọi điện thoại cho Tần Miên để xác nhận, Tần Miên lại không nghe máy, nhắn tin WeChat cũng không trả lời ngay lập tức.
Khi không thể chờ đợi thêm nữa, Thẩm Hòa Ninh vén tóc, phán đoán một lần cuối cùng, chắc hẳn là 309 không sai, vì thế cô đi theo người phục vụ dẫn đường đến nơi sâu nhất của hành lang.
Cô đi giày cao gót, lặng lẽ giấu mình trong tấm thảm trên mặt đất, gần như không phát ra tiếng động, khi chuẩn bị tới trước cửa phòng 309, lướt qua một tấm gương trang trí, nó phản chiếu toàn bộ cơ thể cô, người phục vụ đi cùng vô thức nhìn nhiều hơn vài lần.
Sườn xám trên người cô, ôm lấy bộ ngực dễ thấy, vòng eo nhỏ đến mức gần như có thể cắt đứt, xuống dưới một chút là đường cong yêu kiều, mái tóc chỉ tùy ý vén lên, đen nhánh như mực rũ bên sườn mặt, làm nổi bật đôi môi đỏ và làn da trắng như tuyết, rõ ràng là nét mặt vô cùng trong sáng thuần khiết, không biết vì sao lại lộ ra vẻ lộng lẫy, phô trương tùy ý, cực kỳ hấp dẫn tầm mắt.
Thẩm Hòa Ninh thật sự không muốn õng ẹo như vậy, nhưng mặc lên người bộ sườn xám bó sát như thế, cô không thể khống chế được.
Cô dừng trước cửa phòng 309, người phục vụ giúp cô gõ cửa, sau đó cô quyết đoán đẩy ra, rồi bước vào.
Phòng bao lớn như vậy, những âm thanh ban đầu bất chợt dừng lại tại khoảnh khắc này, Thẩm Hòa Ninh không mở cửa hoàn toàn, ánh mắt đầu tiên chỉ nhìn thấy người đàn ông cách cô gần nhất, khoảng hơn 40 tuổi, mà hiển nhiên trên bàn còn có những người khác.
Thẩm Hòa Ninh vô thức tiến lên một bước, đường cong của vòng eo nhỏ đặc biệt chói mắt dưới ánh đèn, cô nhẹ giọng lẩm bẩm: “…… Xem mắt tập thể?”
Ngay lúc giọng nói vừa rơi xuống, cuối cùng cánh cửa cũng mở hoàn toàn sang hai bên, tầm mắt của Thẩm Hòa Ninh đột nhiên run rẩy kịch liệt, rơi xuống người ngồi đầu bàn kia.
Người đàn ông ngồi xe lăn, tây trang khoác hờ hững trên vai, tượng Quan Âm treo lủng lẳng trên cổ tay trắng muốt sắc bén, đôi đồng tử phía sau mắt kính gọng vàng u tối và thâm trầm.
Không đợi Thẩm Hòa Ninh mở miệng nói chuyện, tại căn phòng số 306 cách đó không xa, một người đàn ông nhanh chân bước ra, anh ta đuổi tới sau lưng Thẩm Hòa Ninh, nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai cô giúp cô giải vây, lo lắng nở nụ cười: “Thật xin lỗi Bạc tiên sinh, đây là bạn gái tôi, cô ấy đi nhầm phòng.”
Bạc Thời Dư chậm rãi nâng mắt lên, đường cong khϊếp người, khóe môi mơ hồ xuất hiện ý cười dịu dàng văn nhã, nhưng lại khiến cho cả căn phòng rơi vào hầm băng: “Phải không, bạn gái?”