Tửu lượng của Thẩm Hòa Ninh không tệ, đêm nay cô vô tình uống hết lon nước của Tần Miên, nhưng cảm giác mê man do cồn mang lại sẽ khiến người ta gây nghiện, tạm thời làm mềm nỗi lòng tràn đầy khổ sở.
Cô giống như bị trầm mê, không nghe lọt lời nói của bất cứ người nào, tự mình mở rất nhiều chai rượu, càng về sau lại càng không phân biệt được hương vị gì, chỉ biết uống rượu vào sẽ không dễ khóc.
Khi Thẩm Hòa Ninh say chuếnh choáng vẫn cực kỳ bình tĩnh, cảm thấy mình có thể chịu đựng được tất cả, sẽ không gục ngã, nhưng khoảnh khắc nghe thấy giọng nói bên tai mình, mọi rào cản được dựng lên bởi sự nỗ lực đồng loạt sụp đổ, lượng cồn tích tụ trong thân thể đột nhiên bùng phát, cô hoàn toàn mất đi lý trí, thực tế và tưởng tượng lẫn lộn.
Hai mắt cô mờ đi, những bóng người chồng chéo lên nhau ở khắp mọi nơi, nhìn không rõ, âm thanh cũng mơ hồ. Trong tiềm thức, cô tin tưởng chắc chắn không thể là Bạc Thời Dư, anh sẽ không quan tâm đến cô.
Cô tự động cho rằng Tạ Huyền Châu hoặc ai đó nhân cơ hội trêu chọc mình, cô đẩy người đang lấy ôm mình ra một cách hỗn loạn: “Đừng chạm vào tôi! Buông ra!”
Cô gái nhỏ dù có hung dữ thì lực tay có thể mạnh tới đâu, nhưng từng chút từng chút, giống như ép vào l*иg ngực Bạc Thời Dư.
Khi cô nhiệt tình đeo bám người, anh cho rằng mình có thể dứt bỏ, chờ tới ngày thật sự bị cô kháng cự, anh mới biết cảm giác này chẳng khác nào chịu hình.
Cánh tay căng thẳng của Bạc Thời Dư không khỏi dùng sức, các đường gân và xương cốt tái nhợt tới mức có chút ứ xanh, không cho phép cự tuyệt mà ngăn cản cô, ấn chặt gáy cô trên vai mình, một tay khác ôm eo cô, đề phòng cô lộn xộn trượt khỏi đùi mình.
Khi Thẩm Hòa Ninh uống say, cô trở nên cực kỳ cố chấp, càng cảm thấy nhiệt độ cơ thể quen thuộc đến độ muốn khóc, càng cho rằng đó là âm mưu.
Cô phũ phàng cự tuyệt, dù thế nào cũng muốn rời xa anh.
Bàn tay nóng hầm hập của cô dùng sức đẩy, chạm tới làn da bên cổ cô, vô thức vò nhăn cổ áo anh, đảo lộn sự nghiêm nghị bất khả xâm phạm trên cơ thể anh.
Đùi phải của Bạc Thời Dư bị cô vô ý va chạm nhiều lần, cơn đau chưa từng bị gián đoạn, nhưng mà nỗi đau đó so sánh với sự mài mòn trong trái tim, lại nhỏ bé tới mức không đáng kể.
Đôi mắt đen như mực của Tạ Huyền Châu cứ thế nhìn chằm chằm, cậu ta tiến lên trước một bước, đến bên người Thẩm Hòa Ninh: “Chú nhỏ, Ninh Ninh không muốn, cô ấy đã trưởng thành rồi, không phải đứa nhỏ mỗi ngày chạy theo bên người chú như trước kia, bọn cháu sàn tuổi nhau, cháu không thể tùy tiện cưỡng ép cô ấy, chú áp chế như vậy …… Không tốt lắm đâu.”
Trong lúc nói chuyện, cậu ta tự nhiên lấy ra sợi dây buộc tóc mà Thẩm Hòa Ninh muốn đòi về, quấn quanh ngón tay, chọn một góc độ Bạc Thời Dư không nhìn thấy, quơ quơ bông hoa nhung với Thẩm Hòa Ninh.
Giống như đang cầm quả cầu lông mà mèo nhỏ yêu thích nhất, hấp dẫn sự chú ý của cô.
Mặc dù ánh mắt của Thẩm Hòa Ninh không có tiêu cự, nhưng lại vô cùng mẫn cảm với màu sắc của dây buộc tóc, quả nhiên cô bắt đầu giãy giụa, chống chân Bạc Thời Dư ngồi dậy, duỗi tay ra lấy.
Hoa nhung ở trên tay Tạ Huyền Châu, tất nhiên cô cũng vươn người về phía cậu ta, tựa như muốn vứt bỏ Bạc Thời Dư, đòi được người khác ôm.
Tạ Huyền Châu thuận thế đón lấy Thẩm Hòa Ninh, muốn ôm người vào trong khuỷu tay mình.
Cậu ta biết trước kia Bạc Thời Dư rất cưng chiều Thẩm Hòa Ninh, nhưng từ ngày chân bị tàn phế, người chú nhỏ cao không với tới của cậu ta quá khó cân nhắc, chưa từng rung động vì ai, huống chi chỉ là một cô em gái, cháu gái giả xa cách suốt bốn năm trời, chắc hẳn anh sẽ không quan tâm đến cô.
Trước khi về nước Tạ Huyền Châu vẫn luôn nghĩ như vậy, nhưng trải qua sự cố sân khấu vừa rồi, cậu ta tận mắt nhìn thấy mối quan hệ của hai người, luôn cảm thấy hương vị không đúng, hôm nay nhìn thấy Bạc Thời Dư đặc biệt đến đây, loại cảm giác khác thường đó càng trở nên nặng nề hơn.
Cậu ta hơi híp mắt, nắm lấy đầu vai Thẩm Hòa Ninh, không nghĩ tới bàn tay vừa chạm vào váy cô một chút, Thẩm Hòa Ninh bất chợt bị kéo ra xa.
Tạ Huyền Châu sửng sốt, trơ mắt nhìn Bạc Thời Dư hoàn toàn ôm Thẩm Hòa Ninh vào trong ngực, căn bản không thèm để bụng một thân tây trang của mình bị cô làm hỗn loạn như thế nào, lẹp xẹp đủ các loại dấu vết.
Vòng tay của anh trở thành một cái l*иg giam, không ai có thể nhúng chàm, bao vây cô một cách kín kẽ, ngay cả khi cô chỉ liếc nhìn ra ngoài anh cũng khó mà chịu đựng nổi, bàn tay ấn thật mạnh cô lên cổ, cưỡng ép cô ngoan ngoãn nằm sấp xuống.
Nếu lúc trước phản ứng bên ngoài của Bạc Thời Dư còn có vẻ tao nhã, vậy kể từ khoảnh khắc Thẩm Hòa Ninh nhào vào lòng Tạ Huyền Châu, bất kể mọi sự ngụy trang đều mất đi tác dụng, sụp đổ tiết lộ con người thực sự kìm nén ham muốn độc chiếm quá mức.
Bạc Thời Dư ôm chặt eo Thẩm Hòa Ninh, kẹp cô bên cổ mình, giương mắt nhìn về phía Tạ Huyền Châu, trên môi chậm rãi vẽ ra một chút ý cười lạnh lùng: “Em gái chú, từ khi nào đến lượt cháu chạm vào.”
Tạ Huyền Châu đột nhiên hiểu ra, trái tim trôi theo dòng nước chảy ra biển, da đầu như muốn nổ tung, bật thốt nói: “Em gái?! Chú nhỏ, đây là thái độ đối xử với em gái của chú?! Chẳng lẽ không phải chú coi cô ấy ——”
“Phải” Bạc Thời Dư ngồi trên xe lăn, giam cầm thiếu nữ trong l*иg ngực, anh luôn bị bóng tối bao trùm, toàn bộ mặt tiền hộp đêm, thậm chí là tất cả ánh đèn trên đời này dường như đều không thể chiếu sáng con người anh, anh vẫn ôm chặt lấy cô, chậm rãi hỏi “Thế thì sao?”
Thẩm Hòa Ninh say khướt, không còn một chút lý trí nào đáng nói, bị ôm chặt không thể động đậy, trong lòng chỉ tràn ngập hình ảnh đóa hoa nhung lại chạy trốn, cổ họng không khỏi phát ra tiếng khóc nức nở khe khẽ, hơn nữa chiếc váy ngắn mặc lâu cũng có chút lạnh, khiến cô phải rùng mình.
Bạc Thời Dư véo má cô nâng lên, lau sạch nước mắt đang không ngừng trào ra, thấp giọng dỗ dành: “Không khóc.”
Giang Nguyên chủ động đi tới phía trước lấy áo gió của Thẩm Hòa Ninh, Bạc Thời Dư lại không nhận, anh cởi chiếc áo vest trên người mình quấn quanh Thẩm Hòa Ninh. Trước khi rời đi, anh ngước mi mắt lên, quét qua Tạ Huyền Châu: “Thật sự coi Thẩm Hòa Ninh như đứa nhỏ hoang dã không có gia đình? Trước khi động tới cô ấy, cháu nên cân nhắc đến hậu quả.”
Cổ họng Tạ Huyền Châu bị bóp nghẹt, đợi xe lăn ra ngoài một đoạn rồi mới thay đổi âm điệu: “Cháu không hôn cô ấy! Mẹ nó, thật ra cháu cũng rất muốn! Từ lúc cô ấy đến, son môi đã như vậy rồi, cháu nào biết rốt cuộc cô ấy hôn ai!”
-
Về cơ bản, những người ở Hạ Huyền Nguyệt đã bị giải tán trước khi Bạc Thời Dư tiến vào, lúc bước ra ngoài mọi thứ hoàn toàn trống rỗng, các loại đèn tạo bầu không khí đã bị tắt đi, chỉ còn lại con đường sáng trắng nhẹ nhàng.
Bạc Thời Dư bảo Giang Nguyên ra ngoài trước, anh tự mình ôm Thẩm Hòa Ninh, chậm rãi chuyển động xe lăn, bóng dáng bị phản chiếu nông sâu không đồng nhất trên bức tường bên cạnh, mang lại cảm giác lãng mạn trong hoàn cảnh tuyệt vọng.
Quay trở lại xe, cuối cùng Thẩm Hòa Ninh cũng thoát khỏi sự kiềm chế của Bạc Thời Dư, có không gian giãy giụa, nhưng cô vẫn không nhận ra người, vừa đẩy vừa đánh anh một cách bài xích: “Anh thả tôi ra! Anh…… anh bắt cóc tôi! Tôi sẽ tìm anh trai tôi, tìm anh ấy tới đánh anh!”
“Anh trai tôi……” Đôi mắt cô trợn to, ánh nước lay động, nhưng không chịu chảy ra “Anh trai tôi thương tôi nhất, nếu anh ấy biết tôi bị anh bắt nạt, anh ấy chắc chắn sẽ không buông tha cho anh!”
Nói xong câu này, Thẩm Hòa Ninh mờ mịt sững sờ một lúc, sau đó đột nhiên cuộn tròn bản thân lại, ôm chặt bắp chân trốn về phía sau: “Không phải, anh trai tôi đã mặc kệ tôi rồi, anh ấy không chịu thừa nhận tôi, ngay cả việc tôi có bạn trai anh ấy cũng không quan tâm, anh ấy bỏ mặc một mình tôi ở nhà, không muốn gặp mặt tôi.”
Cô nâng đầu lên, đôi mắt đào hoa bất lực nhìn Bạc Thời Dư, nhẹ giọng hỏi: “Anh muốn bắt cóc tôi đem bán sao, vậy anh bắt đi, anh trai tôi sẽ không đến, anh ấy đã sớm…… đã sớm chê tôi phiền phức, đợi tôi bị bán đi, anh ấy sẽ được yên tĩnh.”
Nói xong câu này, nước trong hốc mắt Thẩm Hòa Ninh rơi xuống, không ngừng chảy dọc theo gò má trắng nõn của cô.
Cô cố gắng ôm lấy bản thân mình, như bao ngày đêm cùng anh xa cách.
Cổ họng Bạc Thời Dư như bị cô bóp nghẹt, không thể nhịn được nữa, anh duỗi tay túm cô ra khỏi góc ghế kéo cô ngồi lên người mình, đầu ngón tay mạnh mẽ xẹt qua đôi môi bị hôn loạn của cô, đầy u ám tra tấn thần kinh, nhưng giọng điệu lại cực kỳ trầm khàn: “Anh trai ở đây, anh tới đón em, đưa em về nhà.”
Mặc dù Thẩm Hòa Ninh đã say, tuy nhiên logic vẫn rất rõ ràng, cô khóc lóc nói: “Từ lâu tôi đã không có nhà, anh dựa vào đâu mà nói anh là anh trai tôi, trước kia tôi bị ấm ức, bị bắt cóc ở bên ngoài, anh ấy đều cõng tôi trở về! Anh chỉ dùng xe thuận tiện chở tôi, anh không xứng tranh làm anh trai của tôi với anh ấy!”
Lúc trước khi Thẩm Hòa Ninh mới bị bố đưa vào nhà họ Bạc sống nhờ, năm ấy cô 4 tuổi, tuổi còn quá nhỏ, không hiểu bố muốn đi đâu xa, cũng không biết khi nào mới trở về.
Cô rất dễ thích nghi, ngoan ngoãn ở lại, mơ hồ hiểu rằng chú Bạc đối xử với mình khá thân thiện, chỉ có dì là hơi miễn cưỡng, cô rất hiểu chuyện, mỗi ngày đều thành thật đợi một bên, mặc dù tự mình mặc quần áo không đẹp lắm, bím tóc cũng thắt xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng chưa bao giờ gây phiền phức cho người khác.
Qua gần một tuần cô mới biết được, trong căn biệt thự lớn mà cô thường xuyên lạc đường, còn có một tầng cao nhất, không ai nguyện ý đặt chân đến, bên trong có một vị đại thiếu gia gần hai năm không mở miệng nói chuyện.
Cô vô tình xông vào, bị đôi đồng tử lạnh như băng của cậu thiếu niên mười mấy tuổi dọa hoảng sở, bàn tay nhỏ túm lấy khung cửa núp ở phía sau, giọng nói thì thào như tiếng muỗi nhỏ gọi : “Anh ơi.”
Đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy Bạc Thời Dư, lần đầu tiên chủ động mở miệng, gọi anh bằng hai chữ này.
Chiều hôm ấy, Bạc Thời Dư ngược sáng đi về phía cô, đối với một đứa trẻ 4 tuổi mà nói, chiều cao của anh chẳng khác gì một vị thần, ngón tay lạnh như băng, xách gáy cô lên ném ra ngoài, đóng “rầm” cửa lại.
Bảo mẫu lo lắng dẫn cô đi, túm lấy bím tóc của cô hù dọa: “Ông bà chủ trong nhà cũng không dám tùy tiện lên tầng cao nhất trêu chọc cậu ấy, có phải cháu muốn tìm chết hay không.”
Cô suy nghĩ một đêm, ngày hôm sau mang theo sữa bò Vượng Tử mà mình luyến tiếc không dám uống, dùng ngón tay mềm mại gãi gãi vào cửa phòng anh, cô không hiểu, vì sao anh trai đẹp đến vậy lại bị mọi người né tránh như ma quỷ, cả tầng lầu thật lớn chỉ có một mình anh, còn cả ngày không nói lời nào, thật cô đơn.
Thực đáng tiếc, lần thứ hai hạt đậu nhỏ vẫn bị Bạc Thời Dư xách ra ngoài ném bỏ, thấy cô cố chấp muốn chạy lại, thiếu niên 13 tuổi bất mãn, ánh mắt u tối lạnh lùng, tìm thứ gì đó trói chặt tay chân nhỏ bé của cô lại, nhét bình sữa bò Vượng Tử vào ngực cô, sau đó khóa cửa lại.
Cô cũng không khóc, tự mình bò dậy, giống như con chuột túi nhỏ nhảy qua, dùng vầng trán trắng mềm gõ nhẹ vào cửa, nghiêm túc hứa hẹn: “Anh ơi, ngày mai em lại đến.”
Hơn nửa năm, Bạc Thời Dư chưa từng nói với cô một lời nào, đã gần ba năm kể từ khi anh rơi vào trạng thái như vậy, bố mẹ nhà họ Bạc đã bất lực lựa chọn từ bỏ, không bao giờ đặt chân lên tầng cao nhất này nữa, dồn lực chú ý lên người con trai nhỏ hoạt bát.
Thẩm Hòa Ninh vẫn tới đưa tin mỗi ngày, cho dù Bạc Thời Dư không tính mở miệng, chỉ cần anh liếc nhìn cô nhiều hơn, trong mắt hiện lên chút ấm áp như gần như xa, cũng đủ khiến cô vui vẻ nhảy nhót.
Mãi cho đến buổi tối ngày hôm ấy, nhà trẻ tan học, tài xế nhà họ Bạc bị cậu chủ nhỏ bất chợt gọi đi, không rảnh đến đón cô.