Lúc Kỷ Tinh về đến nhà, phòng khách tối om. Trong phòng có tiếng Đồ Tiểu Mông đang nói chuyện điện thoại với Trương Hằng, ánh sáng le lói từ khe cửa hắt xuống tấm thảm trên nền nhà.
Phòng của cô bên này, nhìn qua khe cửa không thấy sáng đèn.
Bây giờ chắc Thiệu Nhất Thần vẫn còn ở rạp hát. Cô vừa nhắn tin cho anh nhưng chưa thấy anh trả lời, chắc đang xem kịch nên anh để chế độ im lặng.
Kỷ Tinh mở cửa, vừa định bật đèn, thì thấy ánh trăng ngập phòng, soi rọi bóng người đang nằm trên giường.
Cô ngỡ ngàng, bò ngay lên giường nép sát vào người anh. Chàng trai của cô đang say ngủ, hơi thở đều đặn khoan thai. Cô ngắm khuôn mặt hiền hoà lúc ngủ của anh, trái tim như muốn tan chảy, cô không kìm được sáp lại gần hôn lên đôi mắt anh.
Anh cau mày, xoay người, khẽ mở mắt, hơi thở gấp gáp hơn: “Về rồi à?”
“Dạ.”
Anh nhắm mắt ngủ tiếp, rồi lại mở mắt ra hỏi: “Giải quyết xong việc chưa?”
“Xử lý xong rồi”, cô nằm xuống, vuốt ve khuôn mặt của anh, “Không xem kịch à?”
“Tặng vé cho một đôi yêu nhau rồi”, anh nói, “Hôm nay đi học cũng mệt, về nhà ngủ tốt hơn”, nói xong lại lơ mơ nhắm mắt, thật sự buồn ngủ lắm rồi.
“Xin lỗi nhé”, Kỷ Tinh vùi đầu vào ngực anh, thì thầm.
Anh có vẻ như không nghe thấy, không phản ứng gì, một lát sau, anh xoay người ôm eo cô kéo sát vào trong lòng, tiếp tục ngủ say sưa.
Cô ngửi hơi thở sạch thơm trên cơ thể trẻ trung của anh, cảm thấy quá đỗi bình yên.
Cô mỉm cười, nhắm nghiền mắt, lòng thầm sắp đặt: Kịch vẫn còn mấy buổi diễn nữa, cô muốn tìm cách mua hai tấm vé khác, đền bù cho sự thất vọng của anh ngày hôm nay.
*
Máy móc hỏng đột xuất tăng thêm mấy việc lặt vặt cho lịch trình bận bịu hằng ngày của Kỷ Tinh.
Mấy ngày sau, cô cùng những trưởng bộ phận khác tổ chức họp bàn xây dựng quy định, quy tắc của từng bộ phận, các điều lệ quản lý và chế độ thưởng phạt, khái quát lại và đưa ra phương pháp giải quyết cho tất cả những trường hợp, sự việc đột xuất mà họ có thể nghĩ đến.
Các nhân viên phải tự gò mình vào các quy tắc, sau này nếu sự việc tương tự phát sinh, cứ thực hiện nghiêm túc theo quy định, thưởng phạt hoặc truy cứu trách nhiệm, hi vọng mọi chuyện sẽ được thi hành theo trật tự, có quy tắc, có căn cứ. Cho dù xảy ra sai sót phải trừng phạt nghiêm khắc, tránh ảnh hưởng xấu đến tinh thần làm việc tích cực của nhân viên và uy tín của các lãnh đạo.
Song song với đó, sau khi trải qua thời gian dài thí nghiệm, nhiều lần điều chỉnh và hoàn thiện các tham số và quy cách, các sản phẩm mẫu phục vụ phẫu thuật cấy ghép như răng, đốt sống,… được sản xuất bằng máy in 3D của Tinh Thần đã đạt được tiêu chuẩn quốc gia, sẵn sàng tiến hành thí nghiệm lâm sàng với các đơn vị hợp tác.
Điều này đồng nghĩa với việc, Kỷ Tinh có thể đến gặp Hàn Đình yêu cầu chuyển khoản lần thứ hai.
Hôm đó Kỷ Tinh gọi điện thoại cho Hàn Đình báo cáo công việc, nói rằng sản phẩm mẫu của đợt một đã được in ra hoàn thiện, các chỉ số đều phù hợp với tiêu chuẩn, muốn hẹn gặp để trình báo cáo kiểm tra chất lượng. Hàn Đình nói anh đang ở công ty, bảo cô qua đó luôn.
*
Kỷ Tinh mở cửa văn phòng, bên trong rất yên tĩnh. Hàn Đình đứng ở trước cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, ánh nắng rạng ngời chiếu lên thân hình cao lớn của anh, hắt xuống đất thành một bóng đen dài.
Kỷ Tinh cảm thấy có chút kỳ lạ, hiếm khi bắt gặp anh không họp hay không làm việc. Nhưng nghĩ lại, bây giờ gần đến giờ ăn trưa rồi, cũng nên nghỉ ngơi chút.
Cô đóng cửa, chào một tiếng: “Tổng giám đốc Hàn”.
Hàn Đình quay người lại. Anh đứng ngược sáng, lúc đầu nhìn không rõ nét mặt anh, mãi tới khi anh bước vào chỗ râm, cả khuôn mặt anh mới trở nên rõ ràng.
Anh đi ra phía sau bàn làm việc, Kỷ Tinh vội vàng tiến tới, đưa văn bản và sản phẩm mẫu cho anh.
Anh cầm một khúc xương ghép mẫu nho nhỏ lên, quan sát bề mặt hợp kim nhôm và kết cấu mạng phía dưới, rồi mở báo cáo lướt nhìn các tham số và chỉ số trên đó.
Kỷ Tinh đứng cạnh bàn, thấp thỏm cạy vào mặt bàn chờ đợi: Chỉ còn chờ hôm nay thôi cho lần chuyển tiền thứ hai. Nếu không nhận được tiền, lương thưởng của mọi người sẽ trở thành vấn đề
Ánh mắt của cô bất giác lướt nhìn thân hình Hàn Đình, hôm nay nay anh mặc một bộ comple mỏng, màu trơn gam lạnh, phong cách tối giản không có hoa văn và phụ kiện, chỉ có viền túi giả trên ngực áo là đậm hơn.
Mải đăm chiêu nên cô không để ý móng tay cạy vào mặt bàn của mình đang tạo ra những tiếng động nhẹ.
Hàn Đình đang xem báo cáo, ngước mắt lên nhìn, để lộ hốc mắt sâu phía sau mí mắt. Anh nhìn một lúc, nói: “Bàn của tôi không dán cường lực”.
Kỷ Tinh: “…”
Anh xem xong, gập tập tài liệu lại nói: “Tốt lắm. Tiếp theo sẽ làm thí nghiệm lâm sàng?”
“Vâng.”
“Tìm được đơn vị hợp tác chưa?”
“…”, Kỷ Tinh thấy anh biết rõ mà vẫn cố tình hỏi, cao giọng trả lời, “Đương nhiên là chưa!”
Hàn Đình nói: “Cô nói nghe có vẻ tự hào nhỉ”.
“…”, Kỷ Tinh định phản bác lại, nhưng nghĩ đến chuyện anh vẫn còn chưa kí giấy chuyển tiền, thế là làm ra bộ lịch sự niềm nở, thành khẩn nói, “Tôi vẫn ghi nhớ những lời dạy của Tổng giám đốc Hàn, không được lon ton chạy theo sau người ta; cứ làm tốt phần mình, đợi người ta đến tìm mình”.
Hàn Đình nhất thời không phản ứng, mặt không biến sắc chằm chằm nhìn cô, anh muốn đợi xem tiếp theo cô sẽ giở chiêu trò gì.
“Tháng sau có một cuộc triển lãm y tế tổ chức ở Bắc Kinh, tôi đăng kí tham gia từ sớm rồi, sản phẩm đã qua được khâu thẩm định, đăng ký thành công rồi”, Kỷ Tinh cười híp mắt, nói, “Thời gian này phải tập trung chuẩn bị. Đến lúc đó biết đâu có thể lôi kéo được đơn vị hợp tác”.
Hàn Đình nói: “Cũng không dốt lắm nhỉ”.
Đấy là lời khen. Kỷ Tinh tiếp tục ra sức báo cáo ghi điểm: “Còn nữa, bây giờ công ty đã có chế độ quản lý, thưởng phạt rõ ràng, từng điều khoản đều rất chi tiết toàn diện”.
Hàn Đình không nói gì, cứ nhìn cô như vậy.
“Đây đều là nhờ có sự nhắc nhở, chỉ bảo của Tổng giám đốc Hàn từ lần trước, tôi học được rất nhiều. May nhờ…”
Ngón tay trỏ của Hàn Đình gõ xuống bàn, cảm thấy không thể nghe nổi nữa, đưa tay với lấy tập giấy tờ thứ hai: “Là cái này?”
Kỷ Tinh nhanh nhẹn đon đả mở ra: “Để tôi giúp anh!”
Mở tập tài liệu ra, bên trong là giấy uỷ nhiệm chi.
Hàn Đình nhìn lướt qua, vươn người lấy ống bút, Kỷ Tinh lanh lẹ lấy một chiếc bút trong ống, mở nắp, hai tay cung kính đưa cho anh. Hàn Đình liếc cô một cái, cầm bút, ký một chữ thật to ở góc dưới bên phải, đóng tài liệu lại đưa cho cô.
Hai giây ký duyệt thành công. Mọi việc đúng với yêu cầu, anh phê duyệt cực kỳ nhanh, không chút lề mề.
Kỷ Tinh không ngờ việc ký duyệt lại thuận lợi đến vậy, anh không hỏi thêm câu nào, điều này khiến cô cảm thấy không quen.
Nhưng đã có uỷ nhiệm chi là có tiền rồi.
Cô mãn nguyện ra về, đang định bước đi, thì để ý thấy trên góc bàn có một tấm giấy mời, trên đó viết “Diễn đàn Y học trị liệu trí tuệ nhân tạo cấp cao Thâm Quyến”.
Kỷ Tinh đột nhiên không nỡ cất bước.
Diễn đàn này có sự tham gia của rất nhiều nhân tài ngành y học trị liệu trong và ngoài nước, rất nhiều buổi hội thảo thuyết trình chuyên sâu được tập trung tổ chức trong ba ngày, đối với những người làm ngành này, đây là kho báu để mở rộng tầm nhìn về thị trường và thu về những tri thức mới nhất.
Cô ngưỡng mộ diễn đàn này từ rất lâu, đã từng vắt óc suy nghĩ tìm cách đăng ký, tiếc rằng họ yêu cầu quá cao, nhân vật nhỏ như cô căn bản chưa đủ tư cách tham gia.
Cô nhìn Hàn Đình, rồi lại nhìn tờ giấy mời, rồi lại nhìn Hàn Đình.
Hàn Đình giả vờ như không biết: “Sao thế?”
Cô cười: “Anh Hàn, anh chuẩn bị đi tham dự diễn đàn y học trị liệu cấp cao à?”
“Ừ. Có việc gì à?”
Kỷ Tinh ngần ngại giây lát, cuối cùng khát vọng đã chiến thắng sĩ diện, cô nhỏ nhẹ thăm dò: “Anh có thể, cho tôi, đi ké không?”
Hàn Đình ngừng lại, bắt chước giọng điệu thỏ thẻ của cô: “Đi ké, kiểu gì?”
“…”
Kỷ Tinh suy nghĩ: “Ví dụ, trợ lý, nhân viên…”
Hàn Đình cười: “Cô tưởng đây là minh tinh đi diễn thảm đỏ à?”
“Thôi được”, cô nghĩ cũng phải, tuy rằng lòng đầy nuối tiếc, nhưng cũng không năn nỉ thêm, nhún vai nói, “Vậy tôi về trước nhé, Tổng giám đốc Hàn”.
Anh gật đầu: “Tạm biệt”.
“Tạm biệt”, Kỷ Tinh cúi đầu chào. Vừa đi đến cửa, nghe tiếng anh từ sau lưng dội đến, “Tôi hỏi giúp cô, nhưng không chắc đâu”.
Cô lập tức quay đầu lại, đôi mắt sáng ngời: “Cảm ơn Tổng giám đốc Hàn! Tổng giám đốc Hàn thật đúng là…”
“Đi ra”, Hàn Đình nói.
Kỷ Tinh đứng đợi thang máy, nhún chân hào hứng.
Nhận được khoản đầu tư thứ hai rồi, sản phẩm mẫu đã hoàn thành, chỉ chờ tìm đối tác làm thí nghiệm, giai đoạn mới sắp bắt đầu rồi!
Cô lấy điện thoại ra, nhắn tin báo cho Thiệu Nhất Thần. Anh đang làm việc, không có thời gian trả lời, chỉ nhắn lại một biểu tượng cố lên.
Cô vẫn đang rất hào hứng, cứ đi đi lại lại một chỗ, lòng vui như trẩy hội.
“Tinh” một tiếng, thang máy tới, cô lập tức kiềm chế lại tâm trạng hưng phấn.
Thang máy mở cửa, Tăng Địch bước ra.
Hai người đều cảm thấy rất bất ngờ.
Gần nửa năm không gặp, nhìn Tăng Địch càng xinh đẹp trẻ trung hơn.
Mùa hè là thời gian phù hợp dành cho những người phụ nữ thân hình gợi cảm như cô ấy, một chiếc váy ngắn xẻ cổ ôm sát cơ thể thanh tú, cặp chân thon dài nõn nà. Cô ấy như một bông hoa tươi tắn nở bung trên đôi giày cao gót.
Cô ấy bước từ thang máy ra, nhìn Kỷ Tinh mỉm cười, như thể chỉ có ấn tượng chứ không thân quen.
Kỷ Tinh cũng mỉm cười, còn cố tình đứng thẳng người. Cô không còn là nhân viên của cô ấy nữa, mà là chủ doanh nghiệp có vị trí ngang hàng. Nhưng điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì, lướt qua trong tích tắc, chỉ còn vương lại mùi hương nước hoa phảng phất. Hơn nữa cô ấy đi giày cao gót, chiều cao vượt trội hơn hẳn.
Kỷ Tinh cảm thấy trong lòng có chút ghen tị, nhưng không hiểu sao mình cứ so sánh với cô ấy làm gì.
Tăng Địch vừa vào đến văn phòng, cùng lúc Hàn Đình với chìa khoá xe chuẩn bị đi ra ngoài, ngạc nhiên khi thấy cô đến thăm: “Sao không báo trước thế?”
“Em đi gặp một người bạn gần đây, tiện đường sang thăm anh. Còn không nghĩ là sẽ gặp được anh cơ”, Tăng Địch vừa nói, vừa tiến lại gần tựa vào cánh tay anh.
“Tiện đường?”, Hàn Đình cười, “Từ bao giờ mà em làm việc không màng đến mục đích thế?”
“Em muốn gặp anh, được chưa? Cứ phải nói trắng ra sao?”, cô nép sát vào người anh, cánh tay vòng ra sau ôm eo, luồn vào sau áo comple vuốt ve lưng anh qua tấm áo sơ mi mỏng, hông của cô cũng khẽ sáp lại gần, hững hờ chạm vào cơ thể anh.
Hàn Đình cúi đầu nhìn cô, đồng tử thu nhỏ lại.
Cổ áo chữ V của cô để lộ bầu ngực căng tròn trắng nõn, trông cực kỳ hấp dẫn. Ánh mắt anh lướt lên trên, dừng lại trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, hỏi: “Bây giờ?”
“Sao thế? Làm việc cả buổi sáng, mệt rồi à?”, cô thách thức.
“Ha”, anh cười khẩy. Cô bật cười, bàn tay như con rắn mềm mại luồn qua eo của anh.
*
Tăng Địch ngồi đợi thêm một chút trước khi đi xuống lầu, cô ngồi trên sô pha khoanh tay trước ngực, nhìn ánh nắng bên ngoài cửa sổ, trong lòng có gì đó khó chịu.
Không biết tại sao, cô nàng Kỷ Tinh đó làm cho cô cảm thấy không thoải mái. Tuy rằng cô ấy và Hàn Đình không có quan hệ riêng tư, nhưng phụ nữ xuất hiện bên cạnh Hàn Đình thường rất ít khi cố định một người.
Hơn nữa, con người là như vậy, dễ ban phát tình thương, quan tâm giúp đỡ cho người yếu thế hơn mình, cũng dễ cảm thấy ngưỡng mộ, dựa dẫm và muốn lấy lòng người quyền lực hơn mình.
Dù quan hệ của họ trong sáng đến mức nào, cũng vẫn khiến cho cô cảm thấy không vui.
Suy cho cùng, cô là người phụ nữ có tính chiếm hữu cao. Nam nữ cũng chỉ có ngần đấy chuyện. Trong công việc, nói chuyện chuyên môn, dễ thể hiện sự hấp dẫn của cá nhân. Cô rất rõ chuyện này.
Cô với tay vớ chiếc ví, lấy điếu thuốc một cách vô thức, chợt nhớ ra Hàn Đình rất ghét mùi thuốc, nên lại cất đi.
Chỉ vì anh không thích, mà cô gần như cai thuốc. Trước khi đến gặp anh phải giữ hơi thở thơm mát.
Đóng ví lại, vô tình nhìn vào gương, người phụ nữ trong gương xinh đẹp nhã nhặn. Nhưng tự nhận mình trong gương cứ cảm thấy chưa hoàn hảo, cảm thấy nếp nhăn khoé miệng đậm hơn, vết chân chim nơi khóe mắt càng ngày càng rõ.
Phụ nữ mà, không tránh được tuổi tác.
Cô cài ví lại.
Nếu sinh cho anh một đứa con thì tốt. Trong đầu cô bỗng nảy ra suy nghĩ này.
Nhưng chỉ là vọng tưởng thôi.
Kiểu đàn ông không có bαo ©αo sυ thì không bao giờ chịu quan hệ, làm sao có thể để cô có bầu. Cô đã từng thử, nhằm những lúc bất ngờ quyến rũ anh, nhưng bày hết các chiêu cũng không có tác dụng.
Đang suy nghĩ, có tiếng bước chân từ hành lang, Hàn Đình bước tới.
Tăng Địch cười tươi như hoa, đứng dậy, tiến lên phía trước cùng anh ra về.
Vào thang máy, cô giả vờ vô tình hỏi chuyện: “Công ty Tinh Thần đó, hiện giờ đang làm gì?”
Hàn Đình nói: “Từ bao giờ em lại quan tâm đến chuyện này thế?”
“Em quan tâm chuyện gì?”, Tăng Địch nghịch tóc, “Lúc em đến gặp một cô bé, tiện hỏi thăm, dù sao cũng từng là nhân viên của em”.
Hàn Đình không trả lời.
Tăng Địch lại hỏi: “Lúc còn ở công ty em cô bé đó rất thông minh lanh lợi, ở đây chắc cũng ra trò chứ hả?”
Hàn Đình nói: “Tạm được.”
Tăng Địch không moi được một chút thông tin đánh giá nào của Hàn Đình, nên không nói nữa. Nhưng nhẫn nhịn một lúc, thực sự không nuốt nổi, cô mượn ngữ khí trêu đùa hỏi: “Chuyện lần trước cô ấy mượn danh anh đi rêu rao gạt người giải quyết thế nào rồi?”
Hàn Đình nhìn cô, hỏi: “Rêu rao gạt người lúc nào?”
Tăng Địch kiềm chế sự chua cay trong lời nói, mỉm cười đáp: “Hoá ra là vì em không biết cô ấy là niềm vui mới của anh, có thể lấy tên anh đi khắp nơi hù doạ người ta?”
Cô nói như vậy nhưng Hàn Đình không bực, lạnh lùng nói: “Cô bé đó chỉ là một nhóc con không hiểu chuyện, sao phải tốn công so đo?”
Tăng Địch không kiềm chế được sự cay đắng: “Em so đo với cô ấy? Em có cần phải thế không?”
Hàn Đình ngưng một lúc không trả lời, thang máy dừng lại, anh nói: “Em ghen làm gì chứ? Bắc tám cây cầu còn chưa tới nơi, em đâu cần phải thế?”
Giọng nói của anh lạnh lùng, không kiên nhẫn nổi với tính cách của cô được nữa.
Tăng Địch nhanh chóng kiềm chế lại, suy ngẫm về những lời của anh, hình như ý anh nói rằng người đó chẳng có gì quan trọng, cô không cần phải để tâm. Nghĩ thế, trong lòng cô cũng thấy nhẹ nhõm phần nào.
Đợi tới khi lên xe, cô ngọt ngào nói: “Em vừa phát hiện ra một nhà hàng rất ngon, trưa nay tới đó ăn nhé!”
Hàn Đình không phản đối.
Tăng Địch nói địa chỉ cho tài xế, rồi kể thêm: “Gần đây có một vở kịch đang rất nổi tiếng, em có hai vé, tối mai đi xem nhé. Đêm diễn cuối cùng rồi”.
Hàn Đình hỏi: “Vở XXX diện chính phải không?”
Tăng Địch cười nói: “Anh cũng có hứng thú sao?”
“Học sinh của mẹ anh làm đạo diễn”, Hàn Đình nói, “Ngày mai mấy giờ?”
“7 giờ rưỡi.”
*
Chiều thứ Tư, Kỷ Tinh đang chờ bưu kiện của FlashEx. hôm nay cô tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm được thông tin chuyển nhượng vé buổi diễn cuối cùng trên một diễn đàn.
Có phải bỏ ra số tiền lớn hơn giá gốc rất nhiều mới mua được, vừa nhận được vé cô liền gọi ngay cho Thiệu Nhất Thần. Thiệu Nhất Thần nói sẽ xin về sớm đi xem kịch.
Từ cuối tuần đến giờ, bên ngoài trông anh rất bình thường, nhưng Kỷ Tinh biết trong lòng anh đang không vui. Mấy hôm nay anh ít nói chuyện hơn hẳn.
7,8 giờ tối, đường Đông Tứ Thập Điều xe cộ đi lại tấp nập. Bốn bề cao ốc san sát. Tia nắng cuối ngày le lói ở chân trời phía Tây, màn đêm dần buông xuống.
Kỷ Tinh mặc một chiếc áo phông và váy ngắn đứng chờ bên đường, từ đằng xa đã trông thấy Thiệu Nhất Thần đi ra từ bãi đỗ xe, trông anh có vẻ hững hờ.
“Nhất Thần!”, cô như con chim non bay tới ôm eo anh đung đưa mấy cái tỏ ý nũng nịu cầu hòa.
Thiệu Nhất Thần cuối cùng cũng mềm lòng, xoa xoa đầu cô, hỏi: “Đợi lâu chưa?”
“Mới một lúc”, cô đưa cho anh một thỏi sô cô la, “Anh ăn lót dạ đi, em sợ chút nữa anh đói”.
Thiệu Nhất Thần phì cười: “Không đến nỗi khoa trương vậy chứ”.
“Ba tiếng đồng hồ đấy. Mau ăn đi, không được mang quà vặt vào”, Kỷ Tinh bóc vỏ, bẻ một miếng đút cho anh.
Thiệu Nhất Thần cười chào thua, cúi đầu cắn lấy miếng sô cô la.
Đằng sau có tiếng gọi nhẹ nhàng: “Kỷ Tinh?”
Kỷ Tinh quay đầu, hoá ra là Tăng Địch.
Bên cạnh là Hàn Đình, anh dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô, rồi nhìn lướt sang Thiệu Nhất Thần.
Kỷ Tinh ngớ người, không ngờ lại gặp hai người họ ở đây, cô ngơ ngác gật đầu chào hỏi: “Tổng giám đốc Hàn, Tổng giám đốc Tăng”.
Hàn Đình nhìn cô gật đầu, thái độ bình thản.
Ánh mắt Tăng Địch dừng lại trên người Thiệu Nhất Thần, cười hỏi: “Bạn trai à?”
“Vâng”, Kỷ Tinh trả lời, ôm lấy cánh tay Thiệu Nhất Thần, giới thiệu, “Nhất Thần, đây là Tổng giám đốc Hàn của Y tế Đông Dương, nhà đầu tư của Tinh Thần, đây là Tổng giám đốc Tăng, giám đốc của Quảng Hạ”.
Thiệu Nhất Thần nhìn Hàn Đình: “Chào anh”.
Hàn Đình: “Xin chào”.
Chào hỏi xong, mọi người ai đi đường nấy.
Đợi hai người kia đi rồi, Kỷ Tinh tiếp tục đút một miếng sô cô la cho Thiệu Nhất Thần: “Này, ăn thêm một miếng đi”.
“Ngọt quá. Không ăn.”
“Thêm một miếng nữa thôi!”, cô bực bội giậm chân.
Thiệu Nhất Thần không cố chấp nữa, đành ăn thêm một miếng.
Tăng Địch quay đầu lại nhìn hai người kia, tự nhiên cảm thấy vui vẻ, nói với Hàn Đình: “Bạn trai cô ấy đẹp trai nhỉ, xứng đôi ghê”.
Hàn Đình làm ngơ, thái độ không quan tâm.
Vào trong rạp hát, Kỷ Tinh và Thiệu Nhất Thần ngồi hàng năm; Hàn Đình và Tăng Địch ngồi hàng một.
Vở kịch nhanh chóng bắt đầu, đèn tối dần.
Kỷ Tinh tình cờ nhìn thấy Hàn Đình ngồi chéo phía trước không xa, bắt đầu tò mò về quan hệ giữa anh và Tăng Địch; hai người họ từ lúc bước vào không có bất cứ tiếp xúc cơ thể thân thiết, không giống như người yêu. Hay là đối tác kinh doanh?
Đang suy nghĩ, Hàn Đình vô tình quay đầu lại, ánh mắt của họ vừa khéo gặp nhau giữa trùng trùng bóng người ngăn cách. Khán đài mờ tối, ánh sáng lờ mờ phủ lên khuôn mặt anh làm nổi bật những đường nét góc cạnh và đôi mắt sáng ngời.
Chớp mắt, anh quay đầu lại. Cái nghiêng đầu đó chẳng mang theo bất cứ ý nghĩa gì.
Kỷ Tinh thu lại ánh mắt, hướng lên sân khấu.
Rạp hát im lặng, ánh sáng mờ tối, chỉ có người trên sân khấu biểu diễn.
Không biết vì sao, cô dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Không phải vì kịch không hay, mà là vì ghế ngồi mềm mại dễ chịu, mấy ngày hôm nay cô quá mệt. Cơ thể cô từ từ trượt trên ghế, mấy lần cố gắng tỉnh táo, nhưng mí mắt cứ nặng dần, nặng dần.
Lúc Kỷ Tinh tỉnh dậy, nghe thấy tiếng vỗ tay như sấm rền bên tai.
Cô ngủ gật hết cả buổi!
Cô quay sang nhìn Thiệu Nhất Thần, anh hướng về phía sân khấu vỗ tay, khuôn mặt xầm xì.
Kỷ Tinh giật mình, biết mình sai rồi, không dám nói gì.
Trên đường về, hai người im lặng hồi lâu. Trước đây mỗi lần xem xong cái gì, họ đều bàn luận chia sẻ với nhau suốt cả đường về.
Nhưng cô ngủ quên mất, bỏ lỡ cả buổi diễn, không nói được gì.
Một lúc sau, cô kéo nhẹ tay áo anh đung đưa, thỏ thẻ: “Sao anh không gọi em dậy?”
“Thấy em mệt quá rồi”, anh nói, thấy bộ dạng hối hận của cô cả đường đi, anh còn kéo cô lại ôm vào lòng, “Không sao, ngủ một giấc cho thư giãn cũng tốt”.
“Thế nội dung vở kịch là gì?”, cô ngẩng đầu lên hỏi, muốn tiếp tục khơi chuyện để nói.
Anh nheo mày, thở dài một tiếng: “… Khó nói”, anh không biết kể thể nào, nhưng sau đó một lúc, anh vẫn thủ thuật lại, “Nội dung là…”