Giữa Chốn Phồn Hoa Gặp Được Người

Chương 23

“Cái gọi là quản lý, suy cho cùng chính là đường lối. Đường lối là cốt lõi trong quản lý doanh nghiệp. Có thể nói, đường lối của người lãnh đạo ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát triển của doanh nghiệp, thậm chí là tồn vong. Người ta thường nói, một khởi đầu tốt là một nửa thành công, lãnh đạo đưa ra đường lối đúng đắn chính là một nửa thành công của doanh nghiệp. Làm thế nào để đưa ra được đường lối đúng đắn, bài học hôm nay sẽ bắt đầu giảng từ tính dự đoán.

Là một người lãnh đạo, yếu tố không thể thiếu đó là tầm nhìn xa trông rộng, tính dự đoán, khả năng phán đoán…”

Thầy giáo thao thao giảng bài trên bục.

Kỷ Tinh ngồi bàn đầu tiên, hình ảnh powerpoint chiếu trên bảng, cô đang chăm chú nghe giảng, thỉnh thoảng cúi đầu xuống ghi chép.

Tiết học đầu tiên kết thúc nhanh chóng, trong vở của cô chi chít chữ. Thiệu Nhất Thần ngồi bên cạnh, vở cũng đầy những hàng chữ dài dằng dặc.

Hôm đó, sau khi nhận được đường link Hàn Đình gửi, cô đăng ký ngay lập tức. Trước mắt chưa có thời gian ôn tập chuẩn bị thi tại chức MBA, vì thế nên đăng ký lớp dự bị, đi học trước rồi thi, sau đó lại học tiếp.

Thứ Bảy, Chủ nhật hàng tuần học cả ngày, Thiệu Nhất Thần tới học cùng. Thầy giáo cũng rất tốt bụng, không ngần ngại để học sinh đưa bạn tới học cùng.

Ngay từ lúc nhận được sách giáo trình, Kỷ Tinh đã đọc trước một số ví dụ, tiện thể đọc thêm nhiều tài liệu. Trong quá trình tìm đọc, cô phát hiện ra, có rất nhiều công ty thất bại vì sai lầm trong đường lối của lãnh đạo. Những kinh nghiệm đẫm máu đó khiến cô cảm thấy thấp thỏm lo âu, càng cảm thấy sự nhắc nhở của Hàn Đình quá quan trọng và đúng lúc.

Hiện giờ điều cô cần nhất là nâng cao tố chất và năng lực của người lãnh đạo. Cô muốn trở thành một thuyền trưởng, chứ không phải là thợ sửa thuyền phải tận tay cầm búa đóng từng chiếc đinh. Cô phải học khả năng phán đoán và định hướng.

Mỗi tiết học cô đều có chuẩn bị câu hỏi, nghe giảng còn chăm hơn cả hồi đi học đại học.

Khi thầy giáo nói tan học, cũng đã là 12 giờ trưa. Kỷ Tinh vươn vai, thấy bụng đói cồn cào, thu dọn đồ đạc đến nhà ăn cùng Thiệu Nhất Thần.

Hôm nay là Chủ nhật, sân trường không đông học sinh.

Giữa tháng Năm, đầu hè, cây cối xanh mát um tùm, nắng chiếu lung linh. Gió mát thoáng qua, hương thơm thanh dịu của lá cây thấm vào tận phổi. Đi giữa hàng cây rì rào, cảm giác như quay lại thời sinh viên.

Lúc còn đi học, cô và Thiệu Nhất Thần ngày nào tan học xong cũng cùng nhau đến căng tin ăn cơm.

Hai người ban đầu không nói gì, hít hà hơi gió ấm, lặng lẽ nắm tay nhau đi một lúc.

Kỷ Tinh ngước lên hỏi: “Anh đang nghĩ gì?”

Thiệu Nhất Thần cúi xuống nhìn cô: “Em đang nghĩ gì?”

Hai người nhìn nhau, phì cười.

Cô nghiêng đầu dựa vào vai anh hỏi: “Anh đi học cùng em có chán không?”

“Cũng được. Thầy giáo giảng cũng khá thú vị, học thêm cũng không hại gì.”

Kỷ Tinh cảm thấy nhẹ lòng, nói nhỏ: “Lúc trước đi học mà em chăm được một phần thế này thì chắc chắn lấy được học bổng quốc gia, không đến lượt anh đâu”.

Thiệu Nhất Thần: “Đấy gọi là chỉ số thông minh áp đảo”.

Kỷ Tinh tỏ vẻ tức giận nhéo tay anh mấy cái, anh cười né tránh. Đi một đoạn thì gặp người quen, em sinh viên học dưới khoá họ, Trần Nghi, từng âm thầm theo đuổi Thiệu Nhất Thần.

Sau khi tốt nghiệp, đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, không ngờ lại là trong sân trường.

Trần Nghi khá ngạc nhiên khi nhìn thấy hai người họ, hỏi: “Hai người sao lại có thời gian tới trường thế này?”

Kỷ Tinh nói là họ đi học, rồi hỏi sao cô bé cũng ở đây.

“Em tốt nghiệp xong ở lại trường làm nhân viên hành chính”, Trần Nghi nói, “Nhưng chắc cũng không làm được lâu nữa”.

“Tại sao?”

“Em sắp lấy chồng rồi”, Trần Nghi ngượng ngùng cười nói, “Bạn trai em là người ngoại tỉnh”.

Kỷ Tinh mới để ý trên ngón áp út bàn tay phải của cô bé có đeo một chiếc nhẫn xinh xắn.

Họ hàn huyên vài câu rồi tạm biệt.

Đi được một lúc, Kỷ Tinh lẩm bẩm một mình: “Ở lại trường làm việc là một cơ hội tốt, rất phù hợp với người hiền hoà như em ấy. Không ngờ lại vì kết hôn mà bỏ lại tất cả”.

Thiệu Nhất Thần nói: “Mỗi người đều có một mục đích theo đuổi riêng”.

Ăn trưa xong, không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, chuẩn bị học tiếp tiết buổi chiều.

Buổi chiều đầu hạ, thời tiết ấm áp, khiến người ta buồn ngủ.

Thầy giáo thuyết giảng những nội dung khô khan về quản lý nguồn nhân lực: “Doanh nghiệp phải lấy quản lý nhân sự làm gốc, Trung Quốc có câu, được lòng dân là được thiên hạ, việc cá nhân hoá trong quản lý doanh nghiệp có tác dụng giữ nhân tài, nâng cao sự tích cực của nhân viên. Có được lòng người mới có thể đánh thắng mọi điều trên thị trường…”

Kỷ Tinh ngồi ghi chép. Thiệu Nhất Thần ngồi kế bên chống tay lên trán, nhắm mắt ngủ.

Cô nhìn thấy vậy, không quấy rầy anh. Có một lúc, anh bất cẩn gục đầu vào vai cô, nhưng vẫn ngủ ngon lành.

Kỷ Tinh đang viết, nhìn thầy giáo cười một cái. Thầy giáo cũng không để ý, tiếp tục dõng dạc giảng bài.

6 giờ chiều tiết học mới kết thúc, hai người ăn tối đơn giản rồi nhanh chóng đến nhà hát Bảo Lợi xem kịch nói. Vở kịch đó rất nổi tiếng, toàn là diễn viên ưu tú của Nhà hát Nhân dân, không dễ mua được vé. Thiệu Nhất Thần khó khăn lắm mới giành được vé.

Đang ngồi trên taxi thì Kỷ Tinh nhận được điện thoại của Tô Chi Châu, nói cậu nhân viên Tiểu Thượng bất cẩn trong quá trình sử dụng máy, khiến máy in bị hỏng nặng. Hiện tại đang liên hệ với nhà sản xuất để tìm cách sửa chữa. Tô Chi Châu lần đầu làm lãnh đạo, xảy ra việc lớn như vậy không biết phải xử lý nhân viên thế nào.

Kỷ Tinh nghe cậu ta nói vậy, đầu óc lơ mơ, hỏi: “Máy hỏng nặng đến mức nào?”

Tô Chi Châu nói: “Không tự sửa được, phải gọi người bên sản xuất, chắc phải gỡ bỏ và thay linh kiện mới”.

Đầu Kỷ Tinh như muốn nổ tung, lại hỏi thêm một số tình hình khác.

Lúc cúp điện thoại, sắc mặt cô trông rất khó coi.

Lúc đó taxi cũng đã đến bùng binh Đông Tứ Thập Điều, xe cộ qua lại như mắc cửi, nhà hát kịch Bảo Lợi ở ngay phía trước.

Thiệu Nhất Thần nhìn cô, hỏi: “Sao vậy?”

Đầu óc Kỷ Tinh kêu ù ù, cô cố gắng để bình tĩnh lại, nói: “Cấp dưới có người gây họa rồi. Bây giờ công ty đang náo loạn, em phải về đó xem sao”.

Thiệu Nhất Thần khựng lại một chút, không nói gì, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe. Trên cổng nhà hát, bốn chữ “Rạp hát Bảo Lợi” màu đỏ sáng chói nổi bật trong màn đêm.

Kỷ Tinh vừa áy náy vừa lo lắng, nói: “Em không ngờ đột nhiên lại xảy ra chuyện như thế này, thật sự xin lỗi. Vé khó mua như vậy, chắc chắn trước cổng rạp có người mua lại, anh bán một vé đi nhé”.

Thiệu Nhất Thần lặng im, như không biết phải nói gì.

Xe chạy chậm lại, bác tài nói: “Dừng ở đây nhé?”

“Chờ chút đã”, Kỷ Tinh nắm chặt tay anh, thấp giọng năn nỉ, “Nhất Thần, thực sự là xảy ra chuyện rồi. Em bây giờ vẫn chưa biết nên xử lý thế nào. Anh đừng…”, cô không nói tiếp được.

“Không sao”, Thiệu Nhất Thần hít nhẹ một hơi, bình tĩnh lại, nói, “Anh đi trước, tối em về nhà cẩn thận”, nói rồi mở cửa xe.

“Thế còn vé…”

“Anh sẽ xử lý, đừng lo. Em bình tĩnh giải quyết việc công ty, đừng sốt sắng quá”, anh xoa xoa đầu cô, an ủi vài câu rồi bước xuống xe.

Kỷ Tinh nhìn anh đi khuất, hoang mang và bất an, như không có thời gian suy nghĩ, nói với bác tài: Bác tài, đi thẳng tiếp nhé”.

Chiếc taxi tiếp tục di chuyển về phía trước.

Cô cố gắng bình tĩnh lại, gọi điện cho Tô Chi Châu. Sau khi hỏi kỹ tình hình, suy nghĩ của cô lại càng rối loạn.

Thiết bị hư hỏng nghiêm trọng, tính sơ cũng phải 3 vạn tệ tiền sửa chữa.

Bây giờ, mọi người trong công ty đang loạn cả lên.

Trước khi xảy ra chuyện, nhân viên trẻ tuổi trong Tinh Thần đều đang làm việc rất hoà thuận với tâm thế cùng nhau xây dựng ước mơ khởi nghiệp. Mọi người không phân biệt chức vụ, thân thiết với nhau như bạn học trong trường, ai cũng chăm chỉ làm việc.

Bây giờ xảy ra sự cố lớn như vậy, đối mặt với sự trừng phạt sắp tới, không khí hoà thuận vốn có nhiều khả năng sẽ bị phá vỡ.

Tha thứ, hay là trừng phạt?

Giữa các đồng nghiệp có còn tồn tại tình cảm bạn bè thực sự, liệu có còn thứ được gọi là tình người không?

Cách xử lý của Kỷ Tinh trong chuyện này sẽ có ảnh hưởng rất lớn.

Lòng cô nóng như lửa đốt, đúng lúc gặp toàn đèn đỏ. Lúc qua phố Thái Cổ Li còn tắc đường nữa. Khu quán bar này cứ đến tối là tắc nghẽn đường.

Cô sốt ruột, xoay qua xoay lại chiếc điện thoại trên tay. Đến lúc tỉnh táo lại thì điện thoại đang gọi cho Hàn Đình.

Tút… tút…

Đợi một lúc, đầu bên kia nhấc máy, giọng nói trầm thấp: “Alô?”

“Tổng giám đốc Hàn, tôi là Kỷ Tinh!”, Kỷ Tinh nói, không ý thức được ngữ khí gấp gáp mang theo chút năn nỉ khẩn cầu trong giọng nói của mình, “Xin lỗi làm phiền anh vào giờ này. Nhưng thực sự tôi có một việc rất gấp cần anh giúp đỡ.”

Hàn Đình: “Cô nói đi”.

Kỷ Tinh kể lại câu chuyện một cách thần tốc, kể xong cô lại đề cập đến vấn đề đang phải đối mặt lúc này: “… Cậu ấy gây ra lỗi lớn, tổn thất mấy vạn tệ phí sửa chữa. Nhưng bình thường cậu ta cũng là một người vô cùng chăm chỉ tích cực, quan hệ với mọi người trong công ty cũng rất tốt. Bây giờ tôi không biết phải xử trí như thế nào. Muốn xin ý kiến anh”.

Đầu dây bên kia, sau khi Hàn Đình im lặng lắng nghe cô nói một tràng dài, chỉ hỏi một câu: “Cô chỉ có thể nghĩ đến những điều này thôi sao? Chỉ nghĩ đến việc phải xử lý nhân viên đó thế nào?”

Kỷ Tinh há hốc miệng, đầu óc mụ mị không hiểu.

Nhưng anh không tiếp tục giải thích, đương nhiên cũng không định tự hỏi tự trả lời.

Sau một hồi im lặng, Kỷ Tinh bị áp lực vô hình từ phía anh làm cho thay đổi suy nghĩ, bèn hỏi dò: “Ý anh là còn có vấn đề khác? Ví dụ, phải điều tra rõ ràng… chuyện xảy ra như thế nào?”

Anh nói tiếp: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn có thể tìm ra vấn đề từ khâu quản lý, chế độ, quy trình. Thao tác máy không thể chỉ có một người ở hiện trường, các bước cũng được xây dựng nghiêm ngặt. Vì vậy, cần phải xem xét xem nguyên nhân là do khâu thực hiện xảy ra sự cố, hay là ngay từ tiêu chuẩn và quy trình thao tác ban đầu đã có vấn đề. Vận hành công ty là do cả một tập thể. Từ góc độ nhân viên, có thể đó là một lỗi của một cá nhân. Nhưng từ góc độ quản lý, không bao giờ được quy kết vấn đề cho một cá nhân. Đó là đại kỵ”

Phía bên đó rất yên tĩnh, khiến từng lời nói trầm ấm mạnh mẽ của anh truyền qua điện thoại rõ ràng điềm đạm, át hết tiếng đường phố xe cộ huyên náo bên ngoài cửa kính, bàn tay và đôi chân run rẩy của cô từ từ trấn tĩnh lại, dồn toàn lực tập trung lắng nghe.

“Ngoài ra, công ty đã vận hành đến bây giờ, nên có chế độ quản lý nhân sự, chế độ thưởng phạt rõ ràng. Giai đoạn trước dùng đãi ngộ, tình cảm, sự nghiệp, ước mơ và tương lai thu phục lòng người, khiến nhân viên tự có ý thức chủ động làm việc. Cách làm đó hoàn toàn đúng, sau này cần phải tiếp tục phát huy. Nhưng công việc không thể chỉ dựa vào tính tự giác, sự thách thức và khuyến khích cũng rất quan trọng. Cạnh tranh và đào thải là điểm then chốt. Mức độ sử dụng của những yếu tố này, phải dựa vào trải nghiệm và khả năng điều tiết của bản thân cô. Nếu sự việc này giải quyết thuận lợi, sẽ là một bước ngoặt trong việc quản lý.”

Anh hỏi: “Rõ chưa?”

Bước ngoặt?

Cô suy nghĩ, lờ mờ hiểu ra, gật gù: “Hiểu rồi”

Hàn Đình: “Hửm?”

Cô bần thần, hiểu ý chữ “hửm” đó, liền “nộp bài tập về nhà” luôn: “Đến công ty, điều tra trước, tìm ra toàn bộ lỗ hổng từ tổng thể đến chi tiết của từng công đoạn, dựa theo tình hình đó mà phân tích xử lý. Đó là việc phải làm hôm nay. Sau đó vài tuần phải tiến hành chỉnh sửa, hoàn thiện các quy tắc và chế độ quản lý công ty, quy trình, nhân sự, tránh trường hợp tương tự xảy ra lần nữa, cũng đề phòng nếu xảy ra sự cố lần sau sẽ có quy trình giải quyết, không láo nháo như rắn mất đầu”.

Hàn Đình “Ừ” một tiếng, không nói thêm gì.

Kỷ Tinh đoán câu trả lời này khiến anh vừa ý, thở phào một hơi, nói: “Cảm ơn nhé”.

Hàn Đình: “Khách sáo rồi”.

Nói rồi, anh định cúp máy, nhưng trước khi cúp máy lại hỏi thêm một câu: “Xử lý như thế nào, trong đầu cô đã có phương hướng rồi chứ?”

“Tùy theo tình hình. Nếu như không phải do một mình cậu ấy, có thể… bỏ qua”, Kỷ Tinh thấp thỏm, không biết mình có trả lời đúng hay không, “Dù sao, mười mấy con người bắt đầu khởi nghiệp từ bàn tay trắng phấn đấu tới bây giờ, tối lửa tắt đèn có nhau, tình cảm của mọi người cũng rất sâu sắc”.

Cô từ từ trình bày, đợi phản ứng của anh, nhưng anh không bình luận gì, không để lộ một chút cảm xúc gì, chỉ “ồ” một tiếng, thái độ không rõ ràng.

Anh hỏi tiếp: “Nếu hoàn toàn là lỗi của cậu ta thì sao?”

Kỷ Tinh nói nhỏ: “Sẽ… trừng phạt một chút”, cô không chắc chắn, liền hỏi ngược lại, “Là anh thì anh sẽ xử lý thế nào… nếu hoàn toàn là lỗi của cậu ta?”

“Đuổi việc. Truy cứu trách nhiệm.”

Anh trả lời nhẹ tênh không chút do dự, làm Kỷ Tinh đứng tim.

“Nhân từ quá, lâu dần sẽ không còn uy lực.”

Kỷ Tinh vẫn cảm thấy việc này nên phân tích cụ thể: “Nhưng tình hình của Tinh Thần hơi khác, một tập thể nhỏ giống một nhóm bạn bè thân thiết hơn. Làm như vậy sẽ ảnh hưởng nặng nề đến không khí làm việc của tập thể. Đuổi việc cậu ấy, những người khác sẽ nghĩ gì? Làm tổn thương tinh thần cống hiến của mọi người đối với công ty, như vậy không có gì bù đắp được”.

Hàn Đình nói: “Đem công lao và lợi ích của anh ta phân chia cho những người còn lại là được”.

Kỷ Tinh chết lặng. Không biết tại sao, cô đột nhiên cảm thấy bị kích động đến mức hai hàm răng va vào nhau lập cập. Anh đúng là một người lãnh đạo không chỉ nhiều thủ đoạn mà còn ra tay quyết liệt, nắm rõ tâm lý con người đến mức khiến người ta phải lạnh gáy.

Câu nói đó nghe tàn nhẫn, lạnh lùng, châm biếm, nhưng đúng, chính xác, đâm thẳng vào tim.

Đây chính là nghệ thuật quản lý sao?

Nhưng lúc này cô vẫn chưa thể chấp nhận được điều đó, cô lắc đầu: “Quản lý không nên vô tình như vậy, rõ ràng vẫn có thể dùng lý tưởng chung và tình cảm làm sợi dây kết nối tập thể”.

Đầu dây bên kia, Hàn Đình ngưng lại vài giây, khẽ cười một tiếng: “Có lúc cô ngây thơ đến mức đáng yêu”.

Anh nhạo báng cô một cách lộ liễu, Kỷ Tinh mặt nóng phừng phừng. Cô không biết phải tranh luận thế nào, đầu dây bên kia ngán ngẩm nói: “Cúp đây”.

Sau cuộc điện thoại, taxi cũng đã đi qua cầu Trường Hồng, đường đi đã thoáng hơn.

Kỷ Tinh ngồi trong xe, bỏ qua câu châm chọc cuối cùng của Hàn Đình, sắp xếp lại suy nghĩ. Rất nhanh, cô đã có tính toán trong lòng.

Xe càng lúc càng đến gần công ty, lòng cô bất an, xúc động thấp thỏm, đủ loại cảm xúc lẫn lộn.

Cô từng nghĩ ở công ty chỉ cần kỹ thuật là đủ, không hề nghĩ đến phần quản lý con người.

Xem ra, đây mới chính là bài học đầu tiên của lãnh đạo.

Kỷ Tinh về đến công ty, tất cả mọi người đều ở đó, trên những khuôn mặt trẻ trung chứa đầy sự lo sợ, căng thẳng, hoang mang. Người gây ra chuyện là Tiểu Thượng tổ kỹ thuật, đang ngồi tại chỗ ôm đầu, một vài người đồng nghiệp khác đứng xung quanh an ủi.

Gần đó, một số nhân viên thì thầm: “Sẽ không bị đuổi việc chứ?”

“Không chắc đâu.”

“Nhưng Tiểu Thượng lúc đầu cũng vì công ty này mà bỏ việc công ty lớn, chẳng nhẽ không nể tình? Kỷ Tinh chắc chắn không phải người như vậy.”

“Không đuổi việc thì cũng phải bồi thường chứ?”

“3 vạn tệ, nhiều quá. Thật sự phải trừng phạt đến mức ấy sao? Không phải tàn nhẫn quá ư?”

“Chưa biết được.”

Bước chân của Kỷ Tinh nặng dần, tiếng xì xào vụt tắt. Ánh mắt của tất cả nhân viên đều hướng về phía cửa. Tiểu Thượng lo lắng đứng dậy.

Kỷ Tinh bước vào cửa, việc đầu tiên là hỏi lại Tô Chi Châu tình hình. Tô Chi Châu nói đã liên lạc với người bên xưởng sản xuất, sáng mai họ sẽ tới. Gửi ảnh cho họ rồi, theo phán đoán ban đầu thì chi phí sửa chữa sẽ khoảng 3 vạn tệ.

Tiểu Thượng mặt cắt không còn giọt máu, như sắp khóc đến nơi. Cậu bước lên phía trước: “Chị Tinh, em thực sự không cố ý. Chị đừng…”

“Em đừng cuống”, Kỷ Tinh rất bình tĩnh, an ủi cậu ấy, rồi hỏi tiếp, “Chuyện xảy ra như thế nào? Lúc đó có những ai ở đấy?”

Vừa đặt câu hỏi, nhân viên đã nhao nhao trả lời. Mặc dù toàn là những lời nói giúp Tiểu Thượng bớt phần trách nhiệm, nhưng vô tình phơi bày rất nhiều lỗ hổng.

Kỷ Tinh tập trung lắng nghe, sắp xếp tất cả những thông tin nghe được theo logic thời gian, sau khi kết nối lại thì mọi chuyện đã rõ ràng…

Do sự phân công lộn xộn của hai người trưởng bộ phận thu mua, dẫn đến ký kết có vấn đề, ảnh hưởng tới thời gian kí kết hợp đồng thu mua. Việc thu mua bị chậm ba ngày so với dự kiến, khiến bộ phận kỹ thuật phải tăng ca cuối tuần để theo kịp tiến độ và làm việc trong tình trạng nước đôi, vừa thẩm định các công đoạn chế tạo vừa thao tác trực tiếp. Hơn nữa vì chạy tiến độ mà nhân sự lại không đủ, dẫn đến việc khi thao tác máy chỉ có một người ở xưởng. Tổ kỹ thuật lại không tổ chức hướng dẫn điều lệ vận hành thường xuyên, cũng không dán hướng dẫn trên tường. Tiểu Thượng chỉ xem file vài lần trên máy tính, kết quả nhớ lộn các bước vận hành nên mới phạm lỗi.

Kỷ Tinh nghe xong lời tường thuật, đầu óc cô bối rối một hồi lâu. Cô không ngờ công ty của mình lại yếu kém đến vậy, sự việc lần này đã làm lộ ra kẽ hở của cả một đường dây.

Trời đã khuya, tất cả mọi người trong văn phòng đều đang nhìn cô, chờ quyết định xử phạt.

*

Cô không để mọi người chờ lâu, nhanh chóng đưa ra nhận định: “Tiểu Thượng thao tác máy phạm lỗi. Những người khác của tổ kỹ thuật cũng đồng thời vi phạm quy định có ít nhất hai nhân sự khi vận hành. Tổ trưởng tổ kỹ thuật vi phạm quy định chỉ thực hiện vận hành sau khi thẩm tra ký nhận, cộng thêm trách nhiệm không sát sao hướng dẫn điều lệ vận hành. Về tổng thể, tổ kỹ thuật chịu trách nhiệm chủ yếu. Tổ thu mua thu mua không đúng hạn dẫn đến việc tăng ca chạy tiến độ, chịu một phần trách nhiệm. Mọi người không có ý kiến gì chứ?”

Mọi người không nói gì. Tiểu Thượng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cậu như vừa được kéo về từ địa ngục.

Nhưng đám nhân viên ban nãy nói đỡ cho Tiểu Thượng thấy mình bị liên luỵ bắt đầu mặt nặng mày nhẹ. Dù sao chuyện này cũng động đến lợi ích cá nhân.

Kỷ Tinh quan sát thấy sự thay đổi thái độ của họ, đột nhiên nghĩ đến câu nói của Hàn Đình.

“Đem công lao và lợi ích của cậu ta phân chia cho những người còn lại là được.”

Lúc đầu nghe câu nói đó, cô cảm thấy anh thật là tàn nhẫn. Nhưng bây giờ mới thấy được chân lý trong đó.

Chỉ là, cô muốn thử chủ trương quan điểm và phương pháp xử lý của riêng mình.

“Ngoài ra, còn có người phải chịu trách nhiệm lớn hơn”, Kỷ Tinh nói tiếp. Mọi người tập trung cao độ lắng nghe.

“Ban quản lý chưa thiết lập quy định điều lệ mẫu mực nghiêm khắc cho các bộ phận, chưa đốc thúc và giám sát kịp thời quá trình thực hiện của nhân viên, chưa phân chia rõ ràng phạm vi nhiệm vụ của từng vị trí, gây ra việc phân công không rạch ròi, nhầm lẫn giữa các chức năng, ảnh hưởng đến trật tự công việc. Tôi, Tô Chi Châu, cùng các trưởng bộ phận nhận chịu trách nhiệm chính. Khoản chi phí sửa máy sẽ khấu trừ vào lương của những người phải chịu trách nhiệm liên quan theo tỉ lệ tương ứng. Mọi người có ý kiến gì không?”

Nói xong, tất cả mọi người đều sững sờ nhìn nhau.

Sau gần mười giây im lặng, có một vài nhân viên xúc động, gật đầu nói: “Chị Tinh, là do chúng em làm chưa tốt. Không phải trách nhiệm của chị”.

Tiểu Thượng mắt đỏ hoe, tranh lời: “Sai lầm lớn như vậy, là trách nhiệm của một mình tôi!”

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều tranh nhau nhận trách nhiệm.

Kỷ Tinh ngăn mọi người, trấn an tất cả: “Đây là kết quả xử lý sơ bộ. Ban quản lý sẽ bàn bạc và công bố trách nhiệm cụ thể. Hai ngày nay mọi người tăng ca đã vất vả rồi. Bây giờ máy đã hỏng, cũng không làm gì được, mọi người mau về nhà nghỉ ngơi đi. Ngày mai tinh thần sung mãn dồi dào lại tới làm việc.”

Sau đó, Kỷ Tinh và Tô Chi Châu nói chuyện riêng, cô hỏi: “Chị làm như vậy, em không bận tâm chứ? Kéo cả em vào trừ lương”.

Tô Chi Châu cười, giơ ngón tay cái lên: “Chị à, chị quá giỏi luôn ấy. Lúc chị chưa tới, đầu em như muốn nổ tung, không biết phải xử lý thế nào. Không ngờ… chiêu này của chị thật lợi hại”.

Người Kỷ Tinh đẫm mồ hôi, cô xấu hổ không dám nói cho cậu ấy biết rằng lúc nãy cô sợ đến nhũn cả chân tay.

Cô chỉ trả lời: “Cần phải xây dựng điều khoản chế độ thưởng phạt rõ ràng. Phương pháp quản lý kiểu gia đình trước đây có tác dụng, nhưng không đi xa được. Chuyện lần này, vừa đúng lúc tạo một bước ngoặt”.

“Đúng vậy, có thể lập quy định một cách danh chính ngôn thuận. Sau này nhân viên công ty đông hơn, sao có thể chơi trò tình cảm mãi được? Chị à, em không ngờ chị gặp sự cố lại có thể bình tĩnh giải quyết đến vậy, em thật sự nể phục.”

Kỷ Tinh xấu hổ cười cười, làm gì có chuyện gặp nguy không loạn, tất cả nhờ có cao nhân chỉ bảo.

Trên đường về nhà, Kỷ Tinh cảm thấy hãnh diện và tự hào, lúc đi qua Thái Cổ Li, chợt nghĩ đến điều gì đó rồi đắn đo mãi, nhắn tin cho Hàn Đình: “Giải quyết êm đẹp. Cảm ơn Tổng giám đốc Hàn.”

Một lúc sau, bên kia mới trả lời, đúng một chữ: “Ừ”.