Sáng sớm Kỷ Tinh đã nhận được điện thoại của Tô Chi Châu, hỏi về cuộc họp hôm nay.
Cô vừa nói vừa rửa mặt, làm xong các bước dưỡng da thì cũng nói xong điện thoại. Cô loay hoay mặc quần áo trang điểm, quay lại thấy Thiệu Nhất Thần vẫn nằm trên giường, cô thấy lạ: “Anh không đi làm à?”
Thiệu Nhất Thần nhìn cô: “Kết thúc một giai đoạn của dự án, được nghỉ”.
“Hả. Nghỉ mấy ngày?”
“Năm ngày.”
Kỷ Tinh nghiêng người kéo khoá chiếc váy liền, không nói gì. Ngày thường đi làm cô còn chẳng có thời gian ở bên anh. Mặc xong quần áo, cô quay lại thơm lên mặt anh, nói: “Tối nay em sẽ cố gắng về sớm”.
“Ừ.”
*
Đến tối Kỷ Tinh vẫn không thể về sớm.
Cả công ty Tinh Thần đang nỗ lực chuẩn bị cho cuộc triển lãm tháng sau, họ quá trẻ, chưa có kinh nghiệm tham gia chương trình lớn, phải mất khá nhiều thời gian tìm kiếm tài liệu để học kinh nghiệm xây dựng phương án thực hiện. Tất cả mọi người đều tập trung nghiêm túc, nỗ lực mười hai phần. Dù sao, Tinh Thần không có nền tảng và hậu thuẫn lớn, liệu có thể quảng cáo sản phẩm và tìm được đối tác làm thí nghiệm lâm sàng hay không, thành bại là ở lần này. Vấn đề liên quan đến vận mệnh công ty, không ai dám sơ suất.
Kỷ Tinh tăng ca mấy ngày liền. Mặc dù có rất nhiều việc cô không phải đích thân thực hiện, nhưng tất cả đến cuối cùng đều phải báo cáo cho cô, đợi cô đưa ý kiến và phê duyệt.
Đến chiều ngày thứ Năm, cô nhớ ra kỳ nghỉ của Thiệu Nhất Thần, những ngày đầu tiên cô không ăn cơm cùng với anh, thật sự rất có lỗi, đến giờ tan làm, cô đẩy hết những việc còn lại cho Tô Chi Châu để về nhà đúng giờ.
Thiệu Nhất Thần thấy cô về sớm như vậy, bỗng nhiên cảm thấy rất bất ngờ.
Kỷ Tinh vứt túi sang một bên rồi lao tới ôm chầm lấy anh, xoa xoa lưng, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay chúng mình cùng nấu cơm được không?”
Anh nhìn cô mãi, còn cười nữa: “Ừ”.
Cô vùi đầu vào lòng anh dụi dụi.
Đồ Tiểu Mông đang live stream được một nửa, chạy bổ ra ngoài gặp ngay cảnh tượng đó, vừa “chẹp chẹp chẹp” mấy tiếng, vừa bịt mắt lại, hét lên: “Có thể đóng cửa vào được không?!”
Kỷ Tinh cười tươi, hỏi: “Muốn ăn cơm cùng không?”
“Thôi khỏi”, Đồ Tiểu Mông vào bếp rót một cốc nước, nói, “Hôm nay là thứ Sáu, em phải qua chỗ Trương Hằng”, trước khi ra khỏi cửa còn vênh mặt lên, “Em cũng có bạn trai đấy, xí!”
Kỷ Tinh và Thiệu Nhất Thần đi ra siêu thị mua thức ăn, trên đường đi, thấy cây cối trong tiểu khu đã um tùm xanh mướt từ lâu.
Vèo một cái đã là giữa tháng Năm. Mùa hè đã sang rồi.
Kỷ Tinh ngẩng đầu lên nhìn những tia nắng chiều lấp lánh qua kẽ lá, Thiệu Nhất Thần nhẹ nhàng nắm tay cô: “Nhìn đường.”
“Anh dắt em là được rồi, có sao đâu?”, cô nói.
Anh cười, hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì?”
“Hay là làm đồ Tây đi, cho tiện.”
“Được”, anh hỏi, “Mỳ Ý hay là bít tết?”
“Bít tết”, cô xoa xoa bụng, “Dạo này ăn ít thịt, muốn ăn thịt. Tinh Tinh muốn ăn thịt.”
Vào siêu thị, Thiệu Nhất Thần đứng trước quầy đông lạnh chọn thịt bò, hỏi cô muốn ăn bò Kobe hay là bò Mỹ, nhưng không thấy trả lời.
Anh quay đầu lại, thấy Kỷ Tinh đang đứng cách đó không xa nói chuyện công việc với Tô Chi Châu, cô nhăn mày dáng vẻ sốt sắng, nghe nói hình như công ty lại xảy ra chuyện đột xuất. Thiệu Nhất Thần không hỏi nữa, chọn loại thịt đắt nhất, cùng một vài món rau ăn kèm.
Dọc đường đi, một tay anh xách túi thức ăn, một tay dắt Kỷ Tinh đang cắm cúi nghe điện thoại không nhìn đường.
Về đến nhà, Thiệu Nhất Thần nướng thịt trong bếp, Kỷ Tinh giúp anh rửa súp lơ và cà rốt, sắc mặt có vẻ trầm trọng.
Anh hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Bên triển lãm đang có chút trục trặc, không gửi giấy mời bên em, trong danh sách các đơn vị tham gia cũng không có tên của Tinh Thần. Nhưng sản phẩm của bên em đã qua thẩm định rồi, người phụ trách cũng đã thông báo bên em đến tham dự triển lãm!”
“Em phải quay lại công ty à?”
“Không cần. Tô Chi Châu đang liên hệ xử lý, chưa nói hết câu thì điện thoại reo.
Kỷ Tinh chạy ra nghe điện thoại, để mặc đám rau trong chậu chưa rửa xong.
Thiệu Nhất Thần rửa nốt, nướng xong thịt bò, bưng ra bàn ăn nhỏ trên hành lang, rồi gọi cô ra ăn cơm.
Kỷ Tinh ngồi xuống bàn ăn, ăn được một miếng súp lơ, điện thoại lại reo, nhận được một tài liệu, liền mở ra xem.
Thiệu Nhất Thần cắt miếng thịt bò của cô thành từng miếng nhỏ, để cô dùng dĩa ăn, cô ngoan ngoãn ăn một miếng rồi lại vừa chăm chú nhìn điện thoại, vừa nói chuyện với Tô Chi Châu.
Không biết mất bao lâu, chỉ biết miếng thịt tiếp theo đưa lên miệng đã nguội rồi, cô vẫn không để ý.
Điện thoại bất chợt bị Thiệu Nhất Thần giật lấy, anh nói: “Ăn xong rồi xem tiếp. Không mất mấy phút đâu”.
Nhưng cô phải đọc tài liệu đó để trả lời bên ban tổ chức, Kỷ Tinh có chút sốt ruột, vừa định lấy lại điện thoại, thấy sắc mặt anh không vui, đành nhịn, rụt tay lại ăn cơm. Mấy giây sau, cô nhỏ nhẹ cầu hòa: “Em xin lỗi, mấy hôm nay em hơi bận”.
“Chỉ mấy hôm nay thôi ư?”, Thiệu Nhất Thần hỏi lại.
Kỷ Tinh ngớ người, có chút sợ hãi trước ngữ khí hằn học của anh. Cô cảm thấy vô cùng áy náy, nhưng cũng rất tủi thân, lẳng lặng nắm lấy dĩa, nói nhỏ: “Hoàn cảnh của em thế nào anh cũng biết mà”.
Thiệu Nhất Thần há miệng, nhưng phút chốc không biết nói gì. Anh không nỡ nhìn bộ dạng hoang mang vô tội của cô, bèn hướng ánh mắt về phía tấm thảm, trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Ngày nào anh cũng tốn hai tiếng đồng hồ ngồi xe đi đi về về, không phải để nhận một kết cục như thế này.
Kỷ Tinh khựng lại, cô cảm nhận được sự ức chế đã dồn nén lâu ngày trong anh, mặc dù hiểu rõ vấn đề nhưng cô không biết sẽ giải quyết thế nào, càng không hiểu được tại sao anh không thông cảm cho khó khăn của mình. Cô vừa buồn vừa ấm ức, hỏi ngược lại: “Vậy anh muốn em phải làm thế nào?”
“Anh muốn em phải làm thế nào?”, Thiệu Nhất Thần trước giờ hiền hoà là thế, cũng bị câu nói của cô kích động, anh cười chua chát, giọng nói vẫn rất trầm, “Là em muốn anh phải làm thế nào mới đúng? Làm cái bóng đi theo sau em, không làm phiền em, hôm nào em rảnh rỗi hứng thú thì quay đầu lại nhìn anh một cái, nói với anh một câu?”
“Tại sao anh lại nói những lời quá đáng như vậy?”, Kỷ Tinh cuống lên, “Anh biết thừa là em cũng không làm khác được mà”.
“Không làm khác được. Vẫn là không làm khác được!”, Thiệu Nhất Thần cúi đầu, nhấn mạnh lên trán, nặng nề đáp, “Mấy tháng nay chỉ vì em không làm khác được mà bỏ biết bao nhiêu chuyện, có cần anh phải nói ra không? Dạo này chúng ta đã ăn được bữa nào tử tế, cùng làm chuyện gì, hay nói chuyện với nhau được một lúc không?”
Kỷ Tinh nghe vậy, cuống quýt, mâu thuẫn, áy náy, tức giận, đủ loại cảm xúc hỗn loạn nhất thời dâng lên.
Anh tủi thân, cô cũng thế mà!
Cô cao giọng hơn: “Phải, đều là lỗi của em, được chưa! Nhưng công ty mới mở có một đống việc phải giải quyết, em có thể làm gì?! Anh nói xem cuối cùng thì anh muốn em phải làm thế nào? Sao anh cứ… không hiểu chuyện, giống như trẻ con cần người lớn dành dỗ dành thế?”
“Anh giống trẻ con?”, Thiệu Nhất Thần không tin nổi, “Em còn nói anh giống trẻ con?”
“Phải đó!”, Kỷ Tinh đã kiềm chế đủ rồi, “Anh muốn đi theo con đường ổn định, nhưng em không muốn. Em không muốn sống như vậy, em không muốn ngày nào cũng đi dọn rác cho người khác, làm lá chắn cho lãnh đạo, bị người ta quấy rối còn không dám đáp trả! Em muốn tự quyết định con đường của mình, có gì sai? Em làm như vậy là vì cái gì? Chẳng phải vì muốn có tương lai tốt đẹp hơn sao? Anh không thông cảm không giúp đỡ thì thôi, tại sao cứ phải bực mình em những chuyện như vậy?”
Thiệu Nhất Thần nhìn cô, sắc mặt trắng bệch, nói khẽ: “Những gì để trong lòng cũng nói ra rồi phải không? Em muốn anh phải thông cảm như thế nào, giúp đỡ như thế nào, bỏ việc để giúp em ư? Tinh Tinh em tự hỏi chính bản thân mình đi, anh không cố gắng vì tương lai của chúng ta sao? Hay vì em chê anh kiếm được ít tiền”.
“Em không nói như vậy, anh đừng quy chụp cho em!”, Kỷ Tinh hét lên oan ức, càng nói càng nặng nề, “Em biết anh có kế hoạch phát triển của mình, nhưng em cũng có suy nghĩ và sự nghiệp riêng. Em không cần anh phải giúp đỡ em nhiều, chỉ mong anh thông cảm một chút mà cũng không được. Em biết anh chưa bao giờ muốn em ra ngoài tự làm”.
Thiệu Nhất Thần vô cùng đau lòng, anh đáp: “Lời vừa rồi em nói ra không thấy xấu hổ sao? Khi bố mẹ em phản đối, ai nói đỡ cho em? Ai nói với em đừng sợ, nếu thất bại đã có anh nuôi?”
Sống mũi Kỷ Tinh cay cay, bao nhiêu bực tức cáu giận phút chốc tan biến, cô hạ giọng, nghẹn ngào: “Là anh. Anh là chỗ dựa cho em, em mới dám làm việc em mong muốn, mới dám mở công ty. Nhất Thần, là anh mà. Nhưng mà anh… nhưng em… bây giờ, em thực sự không biết rốt cuộc chúng ta có chuyện gì? Mỗi lần về nhà là lại có mâu thuẫn. Em thực sự không biết tại sao. Hay là anh nói cho em biết, anh muốn như thế nào, anh nói đi, em làm theo là được?”
Cô nhìn anh chằm chằm, đôi mắt đỏ ửng, môi run run như một đứa trẻ đáng thương.
Thiệu Nhất Thần bỗng chốc không biết phải nói gì, anh nhìn cô, trong đôi mắt đó chất chứa sự ức chế, thất vọng, đau xót, cạn lời.
Anh thoáng có ý định đứng dậy, dường như không muốn nói thêm câu nào, nhưng một giây sau, anh vẫn ngồi yên, lẩm bẩm: “Chúng ta đã giao hẹn với nhau, không mang công việc về nhà cơ mà?”
Kỷ Tinh nhìn dáng vẻ của anh, tim đau nhói như bị ngàn kim đâm. Cô nắm chặt lấy tay anh, năn nỉ nhỏ nhẹ: “Em cũng không muốn. Nhưng công ty chưa ổn định, chưa có tiếng nói bên ngoài, chuyện gì cũng phải xin xỏ người ta. Có những chuyện phải xử lý gấp, người ta không đợi em đâu. Nhất Thần, anh có thể thông cảm thêm cho em một chút, đợi một thời gian nữa công ty vào guồng rồi, sẽ không bận như vậy nữa, tất cả rồi sẽ tốt hơn. Anh thông cảm thêm cho em một chút nữa, đợi em thêm một thời gian được không?”
Thiệu Nhất Thần nghe câu cuối, bất lực cười lạnh lùng, bỗng chốc không muốn nhắc đến chuyện này nữa. Bàn tay anh vuốt mặt thật mạnh, đứng dậy thu dọn đồ đạc trên bàn.
Điện thoại của Kỷ Tinh lại kêu, Tô Chi Châu đang giục, bên ban tổ chức yêu cầu trả lời gấp. Cô hít một hơi sâu, lật đật với lấy điện thoại, luống cuống trả lời văn bản.
Thiệu Nhất Thần nhìn cô, từ từ đặt chiếc đĩa đang định dọn trên tay xuống. Anh đi ra cửa, vớ chiếc áo khoác trên mắc, lấy chìa khoá ra khỏi nhà.
Kỷ Tinh nghe thấy động tĩnh, ngỡ ngàng nhìn qua, chỉ thấy bóng anh bước ra, cửa phòng cô khép lại. Giây sau, cửa căn hộ đóng sầm lại.
Kỷ Tinh vừa vội vã vừa tức giận, ngón tay run run nhắn tin trả lời xong liền mở cửa đuổi theo.
Đèn cảm ứng cầu thang vẫn còn bật sáng, Thiệu Nhất Thần đã đi ra ngoài.
“Nhất Thần! Thiệu Nhất Thần!”, cô chạy như bay xuống nhà. Anh đang đứng trên con đường trong khu nhà, quay đầu lại.
“Nhất Thần! Thiệu Nhất Thần!”, cô hét lên, chạy đến ngăn anh lại, phẫn nộ gào lên, “Anh làm gì thế?”
Thiệu Nhất Thần nhìn đi chỗ khác, giọng lạnh lùng: “Anh đi sang nhà bạn ở.”
“Không được!”, Kỷ Tinh tiếp tục giữ anh lại, vừa sợ vừa hoang mang, cô không thể để anh đi như thế được, “Anh bực mình, anh không vui phải không? Vậy anh nói cho em biết anh nghĩ gì. Anh hãy nói rõ ràng, anh vẫn còn giận phải không? Rút cuộc thì anh muốn thế nào, anh nói rõ đi!”, cô kích động đến mức giậm chân bình bịch.
“Anh không muốn nói gì cả”, anh lặng lẽ gạt tay cô ra.
Thấy thái độ lạnh lùng của anh, cô vừa bực bội vừa oán giận đến mức đầu như muốn nổ tung, chỉ muốn thách thức anh: “Thế nào gọi là “không có gì muốn nói, thể nghĩa là sao? Anh muốn chia tay à?!”
Lời vừa dứt, Thiệu Nhất Thần cuối cùng cũng chịu nhìn cô. Giữa trời đêm tối, đôi mắt anh sáng ngời, hắt ra sự đau đớn phẫn nộ.
Kỷ Tinh kích động đến mức run rẩy, nhìn anh chằm chằm, cứ tưởng rằng anh sẽ tiếp tục trút giận. Nhưng rất nhanh sau đó, tất cả lại trở về với sự lạnh lùng.
Anh không nói gì, như thể thật sự không có gì để nói, anh gạt tay cô ra bước đi.
Cô chợt cảm thấy hoang mang. Cô níu kéo anh, sốt sắng, tủi thân, oan ức, đau khổ: “Anh có thể nói rõ anh đang nghĩ gì không! Rút cuộc anh muốn như thế nào?! Anh chỉ biết là anh không vui, nhưng anh không biết rằng em cũng rất mệt sao! Anh có biết em chịu nhiều áp lực đến thế nào không? Hằng ngày việc đầu tiên khi em tỉnh dậy là lo lắng làm sao để duy trì công ty, một đám nhân viên đang chờ mong em, mọi việc của họ đều liên quan tới em. Hằng ngày có cả trăm việc cần em ra quyết định, mỗi quyết định em đi phải suy xét rất lâu, chỉ sợ làm sai, uổng phí tất cả công sức trước đấy. Ra ngoài cũng thế, chuyện gì cũng phải đi xin xỏ, xin cán bộ nhà nước, xin bác sĩ, xin ông chủ, em phải để ý thái độ của họ”, cô nói đến đây, càng cảm thấy chua xót, nước mắt tuôn trào, “Tại sao anh không chịu thông cảm cho em một chút? Em mệt lắm, rất mệt, tại sao anh không hiểu, không thông cảm cho em một chút?”
Gió đêm dịu dàng thổi qua, hàng cây um tùm khẽ đung đưa.
Thiệu Nhất Thần nhìn cô như có cả trăm nghìn điều muốn nói trong mắt, nhưng cuối cùng anh chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu: “Tinh Tinh, mấy tháng nay anh xảy ra những chuyện gì, em có quan tâm không? Kể một chuyện ra xem”.
Kỷ Tinh lặng người, lắc đầu, líu ríu: “Nhất Thần, đợi tham gia triển lãm xong rồi vào đến thí nghiệm thì mọi chuyện sẽ tốt hơn… anh, anh chờ em…”
Anh ngắt lời: “Em có nỗi khổ, anh thì không?”, anh nói, “Em quá ích kỷ”.
Kỷ Tinh mấp máy miệng nhưng không thốt lên lời. Cô bàng hoàng giương mắt nhìn anh bước đi.
“Thiệu Nhất Thần!”, cô đứng sau nức nở hét lên, hung dữ như muốn đe dọa, nhưng lại có thể nhìn thấu nỗi sợ hãi và tuyệt vọng ê chề chất chứa trong đó, “Hôm nay anh mà đi, thì đừng quay lại nữa!”
Thiệu Nhất Thần ngừng lại một giây, sau đó cất bước.
Kỷ Tinh đứng đó bẽ bàng, bất lực nhìn anh đi không ngoảnh lại, nhìn bóng dáng cao cao gầy gầy của anh biến mất vào trong bóng đêm. Con đường nhỏ phút chốc không còn một bóng người, chỉ còn ngọn đèn đường và những bóng cây xiên xẹo.
Nước mắt giàn giụa, cô thực sự vẫn chưa hiểu tại sao sự việc đột nhiên lại thành ra thế này, trái tim cô đau đớn như bị đυ.c khoét, đến mức không thể đứng thẳng, cô khuỵu xuống ôm lấy đầu gối khóc tức tưởi.
Cô khóc mãi, khóc mãi, khóc đến rát cổ, khi nước mắt đã cạn kiệt, cô từ từ ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy bóng dáng ai quen thuộc đang đứng phía trước.
Đôi mắt đẫm lệ ngước lên, Thiệu Nhất Thần đứng đó, ánh nhìn đầy đau xót.
Đôi môi cô run lên, nước mắt ứa ra, cố gắng đứng dậy trên đôi chân đang tê dại.
Anh đưa tay đỡ cô, cô ôm chầm lấy anh, khóc tu tu: “Em cứ tưởng anh đi rồi! Em tưởng anh đi rồi! Anh đừng đi! Lúc cãi nhau nói gì không được tính! Anh không được đi! Mọi việc sẽ tốt hơn mà, thật đấy, anh đợi em nhé!”
Thiệu Nhất Thần cúi đầu, ghì chặt lấy người con gái đang nức nở run rẩy trong vòng tay, nước mắt rơi lã chã.
“Kỷ Tinh, em có biết anh yêu em đến nhường nào không?”