Giữa Chốn Phồn Hoa Gặp Được Người

Chương 20

Vòi nước chảy róc rách, Kỷ Tinh ra sức xoa đôi bàn tay.

Đúng là có tật giật mình, bây giờ tim cô đang đập như đánh trống, hai chân run rẩy.

Hi vọng Hàn Đình vừa mới tới, cô cầu nguyện.

Cô không thể hiểu được sao mình lại đen đủi như vậy, lần đầu làm việc xấu lại bị bắt quả tang. Tuy rằng, khắt khe mà nói thì đây không phải lần đầu.

Cô rút một tờ giấy ăn, nhìn trong gương mới phát hiện ra mình căng thẳng đến mức hai má đỏ lựng. Cô vo tờ giấy lại vứt vào thùng rác, thấp thỏm lo sợ bước ra. Vừa bước qua chỗ rẽ thì thấy Hàn Đình tay đút túi quần đã đứng ở hành lang đợi cô tự lúc nào.

Kỷ Tinh như học sinh quay cóp bị giáo viên bắt được, không dám đến gần, chỉ cảnh giác nhìn anh từ đằng xa.

Hàn Đình vẫn bộ dạng điềm tĩnh như thường ngày, hất cằm về phía lối thoát hiểm ở giữa hai người.

Cô cúi mặt bước đi, đẩy cửa vào lối thoát hiểm. Đèn cảm ứng cầu thang bật sáng.

Hàn Đình theo sau cô bước vào, tay giữ cánh cửa nặng trịch, từ từ đóng lại.

Kỷ Tinh liếc nhìn từng cử chỉ lịch sự của anh, tự nhiên cảm thấy rất bất an, hoang mang đến cực độ.

Hàn Đình buông tay khỏi cánh cửa, quay đầu lại nhìn cô, vui vẻ hỏi: “Đi ăn với ai vậy?”

“Trưởng… trưởng phòng Diêu, phòng kiểm định Bộ Y tế,” Kỷ Tinh trả lời, trong đầu cuống lên suy đoán xem anh đã biết được bao nhiêu.

“Nói chuyện hồ sơ à?”, anh nhìn cô, giọng ôn tồn.

“Đúng vậy”, mắt cô đảo liên hồi, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Có thuận lợi không?”

“Khá thuận lợi”, ngón tay cô không ngừng vân vê vạt áo. Anh hẳn chưa nghe thấy gì, cô nghĩ vậy.

Hàn Đình gật đầu nói: “Tên tôi có tác dụng chứ?”

Kỷ Tinh rụng rời: “Hả?”

Anh nheo mắt lại: “Lấy tên tôi đi rêu rao khắp nơi. Cảm nhận thế nào?”

Kỷ Tinh bị bốn chữ “rêu rao khắp nơi” làm cho sợ hãi, cứng họng không nói được gì.

Anh nói: “Tôi biết cô trẻ con không hiểu chuyện, nhưng ít nhất được cái cần cù thông minh, không ngờ sự thông minh của cô lại dùng đúng chỗ như vậy, đi đường tắt nhanh đấy”.

Cô chưa bao giờ trò chuyện với một người có thể nói những lời mỉa mai nghe chói tai đến vậy.

Cô nhục nhã tới độ mặt đỏ tía tai, cố gắng giải thích vớt vát lấy lòng tự tôn của mình: “Tôi biết chúng ta không phải bạn bè. Nhưng, tôi cũng không nói gì, tôi chẳng qua chỉ nói rằng chúng ta có quen biết, anh là nhà đầu tư của tôi. Nhưng… anh là nhà đầu tư của tôi, có gì sai? Tôi cũng không nói dối…”, cô đuối lí, giọng nói nhỏ dần.

Hàn Đình nhìn cô một hồi, chợt cười lạnh một tiếng: “Còn giả vờ?”

Mặt Kỷ Tinh phút chốc đỏ phừng phừng, như vừa bị ăn một cái tát đau điếng.

“Cô biết mười mươi mà còn giả vờ ngây ngô. Sao người khác lại phải giúp đỡ cô, chỉ vì cô quen tôi? Gặp nhau mấy lần? Có quan hệ đầu tư ư? Họ nghĩ quan hệ của chúng ta như thế nào, cô thực sự không hiểu? Cần tôi nói rõ ra không?”, Hàn Đình nói, đôi mắt sáng quắc, bỗng anh đưa tay nới lỏng cà vạt, tiến sát về phía cô.

Kỷ Tinh giật mình lùi lại, không may đυ.ng vào tường. Anh đổ người về trước, một tay chống lên tường, thân hình cao lớn phút chốc bao trùm dồn cô vào góc tường chật hẹp.

“Tôi không rảnh gánh vác những thứ trách nhiệm vô căn cứ, cũng không đổ vỏ cho mấy người vô can”, anh cúi đầu sát về phía cô, đột nhiên cười một tiếng, “Này cô gái, tên của tôi không có chuyện dùng tuỳ tiện như thế đâu, phải trả giá đấy”.

Nụ cười nham hiểm hiếm thấy của anh sát trước mắt, bàn tay chống trên tường vuốt lấy một lọn tóc của cô, hất nhẹ một cái.

Kỷ Tinh sởn tóc gáy, cô chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng không nghiêm chỉnh như thế này của anh, cô sợ đến nỗi dựng hết gai ốc.

Mặt cô đỏ như máu, run rẩy một hồi, mấp máy một câu: “Tôi.. tôi không dám thế nữa”.

Anh lạnh lùng nhìn cô, bỏ bộ dạng nham hiểm, trở lại dáng vẻ lạnh lùng bình thản thường ngày

Nói đến đây, anh không cần nhiều lời, cô cũng là người thông minh, tự hiểu được.

Hàn Đình đi ra cánh cửa, vừa định kéo cửa, vô tình liếc nhìn cô, chóp mũi cô ửng hồng, vành mắt cũng đỏ lựng, hình như còn hơi ươn ướt, nhưng cô đã nhanh chóng ghìm lại được, cắn răng không cho nước mắt tuôn rơi.

Hàn Đình dừng lại nói với cô: “Tôi thế nào cũng được. Mấy tin tức về việc nam nữ quan hệ bất chính không có một chút ảnh hưởng nào đến tôi. Nhưng còn cô, nếu có vấn đề không gánh được hậu quả, thì đừng đi con đường này”.

Kỷ Tinh không nói gì.

Hàn Đình lạnh lùng hắng giọng: “Nếu cô không bận tâm, cứ tiếp tục”, anh thực sự không quan tâm, mở cửa đi ra.

“Tôi có bận tâm!”

Cửa đã đóng lại.

Mặt Kỷ Tinh vẫn sưng như bị kim châm, mãi chưa bình tĩnh lại.

Cô biết mình đang đi đường tắt, chỉ là cô mang tâm lý gặp may, chưa chắc bị phát hiện. Lần này bị Hàn Đình bóc mẽ, xấu hổ đến mức chỉ muốn kiếm một cái hố chui xuống. Nhưng nếu không phải vì cùng đường hết lối, cô cũng sẽ không làm như vậy.

Những người như anh sao có thể hiểu được.

Có những chuyện đối với người này chỉ là một câu nói, nhưng với người khác là cả vực sâu ngăn cách.

Hàn Đình quay trở về phòng riêng, thần thái như bình thường.

Tăng Địch quét mắt nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, không nói nhiều, múc cho anh một bát canh.

Một lúc sau, phòng bên cạnh tính tiền ra về. Đúng lúc đó phục vụ mở cửa mang thức ăn vào, Hàn Đình nhìn ra bên ngoài, Kỷ Tinh vừa hay quay sang đó, hai ánh mắt gặp nhau, cô giật mình, lập tức nhìn đi chỗ khác.

Cửa kéo lại.

Tăng Địch thản nhiên uống trà, đợi người bên ngoài đi hết rồi, mới cười nói: “Cô bé này khá thú vị nhỉ?”

Hàn Đình im lặng, thái độ không quan tâm.

“Thông minh đấy”, Tăng Địch nói tiếp, “Rất biết cách tận dụng những thứ sẵn có để đi đường tắt”.

Hàn Đình nói: “Bọn trẻ bây giờ toàn thế”.

“Bọn trẻ? Em thấy cô gái đó trưởng thành rồi.”

Hàn Đình không tiếp lời.

Tăng Địch ngưng một lúc, rồi cố làm ra vẻ tự nhiên, hỏi: “Chuyện vừa rồi giải quyết thế nào?” cô biết tính cách của Hàn Đình, anh không để người ngoài lợi dụng danh phận của mình bao giờ.

Hàn Đình hỏi: “Em quan tâm đến công việc của anh từ lúc nào thế?”

Tăng Địch thu lại nụ cười trên gương mặt, không giấu nổi những lời muốn nói: “Lần trước em nói giới thiệu cho anh, anh không để ý. Hoá ra là vì thích kiểu như thế này”.

Hàn Đình không trả lời, anh đặt đũa xuống, nhìn cô nực cười: “Em ghen?”

Mặt Tăng Địch hơi biến sắc, khinh thường đáp: “Với cô ta ư?”

Hàn Đình bắt đầu thấy nhạt nhẽo, anh không hứng thú với cuộc nói chuyện như thế này, nên không tiếp lời.

Tăng Địch nói: “Em hiểu rõ mà. Đàn ông các anh đều như vậy, có mới nới cũ”.

Hàn Đình nói: “Thật hiếm có. Em thừa nhận mình cũ?”

Tăng Địch nguýt anh một cái: “Mới hay cũ thì sao, tóm lại là đàn ông chưa bao giờ chê gái theo nhiều”.

Hàn Đình hỏi: “Em có ngại nhiều đàn ông theo đuổi không?”

Tăng Địch than thở: “Anh cứ phải bắt bẻ em như vậy mới được sao?”

Hàn Đình mỉm cười, lấy khăn lau miệng rồi nói: “Đi thôi nào”.

Tăng Địch không nhịn được cười, tuy câu hỏi trong lòng vẫn chưa được giải đáp, nhưng tính cô kiêu ngạo, không cần thiết phải hỏi mãi chuyện này. Cô cũng đứng dậy, bước đến cửa cô đứng đối diện anh, đưa tay vòng lên cổ anh và nói: “Cà vạt của anh tuột rồi”.

Cô từ từ chỉnh cà vạt cho anh, lại đưa tay chạm nhẹ lên ngực của anh rồi mới thu tay về.

*

Một tuần sau, hồ sơ đã được phê duyệt.

Lần này, Kỷ Tinh không báo cáo cho Hàn Đình. Từ hôm bị bắt gặp ở nhà hàng Nhật Bản, cô không chủ động đi gặp anh nữa, dù có việc cần.

Hàn Đình cũng không hỏi bên cô tiến triển như thế nào. Anh vốn đã rất bận, cũng không để tâm. Cô không tìm gặp anh, coi như nhà đầu tư không tồn tại.

Kỷ Tinh càng ngày càng bận, mở công ty riêng rồi lúc nào cũng có một đống việc gấp, làm xong một việc còn mười mấy việc đằng sau, lên công ty là một núi việc. Nhân viên trẻ tuổi chưa tự quyết định được, việc gì cũng phải xin ý kiến cấp trên, chuyện lớn chuyện nhỏ đều do Kỷ Tinh quyết định. May mắn là những vấn đề của bộ phận kỹ thuật còn có Tô Chi Châu giải quyết. Kỷ Tinh chủ yếu phụ trách những vấn đề liên quan đến vận hành.

Hồ sơ đã được xét duyệt, các vấn đề nhập nguyên liệu, lấy thông tin bệnh nhân, xây dựng mô hình cũng lần lượt được giải quyết. Sản phẩm mẫu chuẩn bị ra lò. Đến cuối tháng Tư, Kỷ Tinh bắt đầu liên hệ với các bác sĩ trong bệnh viện, tìm cách tạo lập quan hệ, dọn đường cho việc kiểm chứng lâm sàng sau này.

Những việc này vốn không phải do cô phụ trách, nhưng công ty ít người, phân công công việc chưa rõ ràng. Hơn nữa, công ty nhỏ mới thành lập, cô không đích thân đi thì ai người ta tiếp.

Có điều, cô là người mới, dù gắn mác giám đốc công ty Tinh Thần thì trong mắt các bác sĩ ở bệnh viện cũng chẳng khác mấy người đi giới thiệu thuốc là bao. Ai bảo người khởi nghiệp bây giờ quá đông, kiếm trên đường có khi được cả lố, chuyện này cũng chẳng lấy gì làm lạ.

Cô cũng không nản chí, kiên trì đi các bệnh viện hết lần này đến lần khác, song thu hoạch chẳng được bao nhiêu.

Ngày hôm đó, cô đến một bệnh viện hạng ba, vô tình phát hiện ra bác sĩ Ngô ở khoa Răng hàm mặt là sinh viên khoá trên cùng trường, trước đây đã từng gặp mặt, mới đến hỏi thăm.

Bác sĩ Ngô không nhớ cô là ai, nhưng vẫn khá nhiệt tình.

Sau khi hàn huyên đôi câu, Kỷ Tinh ngần ngại chia sẻ mục đích đến thăm. Bác sĩ Ngô coi như bạn bè, không hề phật ý, còn hỏi kĩ hơn về đặc điểm sản phẩm của cô.

Kỷ Tinh trả lời: “Sản phẩm của em chủ yếu dành cho ngành Nha khoa chỉnh hình, trước đây muốn trồng răng sứ thì phải mài răng cũ đi rồi trồng răng sứ lên, nhưng vì như vậy ảnh hưởng rất nhiều đến khoang miệng, sau này đổi thành dán sứ, giảm bớt phần phải mài. Nhưng chúng em muốn cải thiện chất liệu dán, giảm thiểu công đoạn mài, tăng tuổi thọ sản phẩm và thời gian thay thế”.

Kỷ Tinh đưa tài liệu cho Bác sĩ Ngô, anh có vẻ khá hứng thú đồng ý khi nào có sản phẩm mẫu thì liên hệ lại. Cô cũng đưa ra đề nghị xin làm thí nghiệm lâm sàng một cách tế nhị, anh trả lời phải được sự đồng ý của bệnh viện, nhưng anh có thể hỏi giúp. Anh còn nói thêm rằng mình có rất nhiều bạn bè mở phòng mạch riêng có nhu cầu về sản phẩm này, Kỷ Tinh có thể đến những phòng khám tư để hỏi.

Ít nhất cũng không bị dập tắt hi vọng. Kỷ Tinh cảm ơn anh rồi ra về.

Đi được vài bước, cô mới nhớ ra rằng bác sĩ Ngô bảo cô liên lạc lại với anh ấy sau, nhưng không cho số điện thoại.

Cô dừng lại, định quay lại nhắc, chẳng hiểu sao lại thấy mặt nóng ran. Cô bước tiếp, nhưng được vài bước thì quyết định gạt lòng tự trọng sang một bên, quay lại xin số điện thoại.

Bác sĩ Ngô hơi bất ngờ và ngần ngại, vội vàng viết lại số điện thoại cho cô.

Kỷ Tinh lấy được số điện thoại rồi ra về, không biết nên vui hay nên buồn, lòng ngổn ngang trăm mối.

Cô đi xuống hành lang, đến chỗ rẽ cầu thang thì đâm vào Hàn Đình đang đi từ phía đối diện tới, Đường Tống theo sau anh.

Kỷ Tinh sững người, định đi qua luôn, nhưng như vậy thì quá bất lịch sự, mới dừng lại, gượng gạo chào hỏi: “Tổng giám đốc Hàn”.

Hàn Đình bỏ qua biểu cảm nhăn nhó của cô, liếc nhìn tên khoa, đã hiểu ra, hỏi: “Tìm bác sĩ làm lâm sàng?”

“Tôi không nhắc tới tên anh”, cô lập tức đáp lại một cách bướng bỉnh.

“…”, Hàn Đình bị câu nói bất ngờ ấy chặn cứng họng, không biết tiếp lời thế nào, một lúc lâu sau mới nhớ ra chuyện lần trước. Chuyện đã qua khá lâu. Ngẫm mới thấy lâu rồi không quan tâm đến việc của Tinh Thần, cô không báo cáo, anh thì bận, không có thời gian để tâm. Không ngờ cô vẫn ôm hận trong lòng.

Cô gái này cũng thật thú vị, tính tình còn nóng nảy hơn cả nhà đầu tư.

Anh im lặng nhìn cô một hồi, đột nhiên nở nụ cười, nói: Chờ ở đây”, nói xong liền đi luôn.

Kỷ Tinh nhìn theo bóng dáng anh mất hút trong góc rẽ, vô thức quay người bước đi, nhưng được vài bước, lại quay lại chỗ cũ đứng đợi.

Khuôn mặt cô ngơ ngác, không hiểu lúc nãy anh cười gì nhỉ?