Giữa Chốn Phồn Hoa Gặp Được Người

Chương 19

Lúc đợi thang máy, cô thầm mắng Hàn Đình là “đồ gian thương”. Nhưng mắng thì mắng vậy thôi, chứ trong lòng cô rất rõ, Hàn Đình không có nghĩa vụ giúp cô, thậm chí không nên giúp cô. Lúc đầu đàm phán, chính cô là người cương quyết không cần dựa vào mạng lưới quan hệ của anh. Trên đời này không có bữa trưa miễn phí, tất cả đều phải tự mình bỏ công bỏ sức đi làm.

Cô dụi mắt, ngáp một cái thật to.

“Tinh!”

Thang máy tới. Cô vội vàng che miệng.

Tầng này là văn phòng của tổng giám đốc, ít người qua lại. Thang máy mở cửa, một thanh niên đeo kính hồng, mặc áo hoodies thùng thình, quần bò ống rộng tiến vào, Kỷ Tinh thấy quen quen, lúc bước qua mới ngoái lại nhìn.

Nhưng người kia không quay lại, cứ thế đi thẳng. Kỷ Tinh không để ý đến, bấm thang đi xuống.

Lộ Lâm Gia đến gặp Hàn Đình mà không cần hẹn trước. Thư kí nhìn thấy cậu ta liền mỉm cười gật đầu ra hiệu.

Tâm trạng Lộ Lâm Gia có vẻ đang vui, gác tay lên bàn làm việc của cô thư ký chào hỏi: “Hôm nay chị dùng màu son tươi thế!”

Cô thư ký đã là gái một con, nhưng nghe lời mấy lời khen của cậu trai tuấn tú này cũng cười ngượng đỏ cả mặt.

Lộ Lâm Gia huênh hoang đi vào văn phòng, Hàn Đình đang xem giấy tờ, không thèm ngẩng đầu lên hỏi: “Hôm nay rảnh rỗi hay sao mà lại tới đây?”

“Trên đầu anh có mắt à? Không cần nhìn cũng biết là em”, Lộ Lâm Gia nói, tiến đến ngồi xuống đối diện Hàn Đình.

Hàn Đình đang chăm chú đọc nội dung văn bản, cau mày suy nghĩ gì đó, không quan tâm đến cậu ta.

Lộ Lâm Gia cũng không sốt sắng, ngả ngớn hết bên trái đến bên phải trên chiếc ghế giám đốc, tự lẩm bẩm: “Văn phòng của anh thích thật đấy, đến lúc nào em mới có được căn phòng như thế này”.

Hàn Đình nói: “Được thôi, cho cậu làm thử phó giám đốc nhé”.

“Đừng! Anh tha cho em, em không ngồi yên một chỗ được.”

Hàn Đình ngẩng lên hỏi: “Hôm nay cậu đến có việc gì?”

“Em đích thân đến báo tin cho anh”, Lộ Lâm Gia trườn lên bàn thì thầm, “Chị Uyển lại mắng anh đấy. Nói anh đuổi nhân viên của chị ấy, giật mối đầu tư, cố tình chèn ép chị ấy”.

Hàn Đình cau mày, hỏi: “Mắt kính của cậu có nhìn rõ được người không đấy?”

Lộ Lâm Gia đeo cặp mắt kính màu hồng, trên kính còn có bột vàng. Lộ Lâm Gia bị đánh giá thẩm mĩ liền phản đối: “Bây giờ đang mốt! Anh già rồi không hiểu được đâu”.

Hàn Đình cũng không để tâm đến mấy trào lưu kiểu mốt, cúi đầu tiếp tục đọc tài liệu, nói: “Năm phút nữa anh phải đi. Cậu có chuyện gì thì nói luôn, đừng vòng vo”.

Lộ Lâm Gia bỏ kính xuống, giọng trình bày: “Anh, là thế này. Em suy nghĩ chuyện anh nói em cứ lông bông, bây giờ em phải làm việc gì đó nghiêm chỉnh đúng không? Em muốn mở cửa hàng, nhưng mẹ em không cho, em mới tới tìm anh”.

“Cửa hàng gì?”

“Khu phố ở khu Thương mại quốc tế có một vị trí cực đẹp đang cho thuê, em muốn lấy về mở quán bar.”

Hàn Đình bật cười: “Quán bar? Mở để cậu tự chơi à?”

“Em nói thật mà!”, Lộ Lâm Gia sầu não nói, “Không thì anh bảo em làm gì, quản lý công ty? Em không giỏi như anh với chị. Em thực sự muốn mở quán bar, vị trí đó em đi xem rồi, cảnh đêm cực đẹp. Hơn nữa, em cũng tính qua, nhập hàng, nhân công, kết nối quan hệ, đều nghĩ chu toàn rồi. Nhưng em nói thế nào, bố mẹ cũng không tin em có thể thành công, có giải thích cũng không hiểu được”.

Hàn Đình nhìn cậu ta, bình thường cậu nhóc này nói chuyện chẳng được đến mười từ, hôm nay đột biến bắn như súng liên thanh. Anh hỏi thêm: “Bao nhiêu tiền?”

Lộ Lâm Gia mỉm cười giơ tay hình chữ V, miệng nói không thành tiếng: Nghìn vạn.

Hàn Đình nói: “Cậu làm cho anh một bản giới thiệu doanh nghiệp. Làm không xong thì đừng hòng.

“Cảm ơn nhé!”, Lộ Lâm Gia nói, “Anh, em biết ngay, trong nhà chỉ có anh đối tốt với em”.

Hàn Đình không quan tâm đến mấy câu nịnh nọt ấy: “Quán bar của cậu không làm ăn tử tế thì đừng trách anh đánh què giò”.

“Biết rồi!” Lộ Lâm Gia hí hửng ra về.

Hàn Đình nhìn theo bóng lưng Lộ Lâm Gia, ngẫm nghĩ về cậu em trai được nuông chiều từ nhỏ này. Sắp 23 tuổi rồi, học hành chểnh mảng, không thích làm ăn, suốt ngày chơi bời lêu lổng. Nếu mở một quán bar có thể trói chân cậu ta, cũng nên thử lắm.

Anh nghĩ đến Kỷ Tinh cũng vừa mới ra về, có chút năng lực, nhưng khuyết điểm cũng rất lớn – lạc quan và tự tin một cách quá đáng. Thanh niên bây giờ, chẳng đứa nào làm việc thực tế, ai cũng như con diều bay trên mây.

Cũng không còn sớm nữa, anh đứng dậy chuẩn bị ra về, đúng lúc đó điện thoại reo, là Tăng Địch.

“Tổng giám đốc Hàn dạo này chắc bận lắm?”, tiếng người phụ nữ vừa yểu điệu vừa xen lẫn đôi chút hờn trách.

Hàn Đình cười nhẹ, trả lời: “Bận lắm”.

“Cũng phải, mới đầu tư cho một công ty mới, đương nhiên là bận không hết việc rồi.”

Việc đầu tư Tinh Thần, Hàn Đình không định giấu ai, liền nói: “Em biết rồi còn hỏi?”

“Em hỏi thừa ấy mà”, Tăng Địch nói, nhưng vài giây, ngẫm nghĩ định nói gì, nhưng lời ra khỏi miệng lại là, “Bạn em mở một nhà hàng mới, ngày mai đến đó ăn thử nhé?”

“Ừ.”

Anh đồng ý rồi, đầu dây bên kia nghe giọng vui vẻ hẳn lên: “Ngày mai tan làm em sang chỗ anh”.

*

Sau khi trình phương án cho Hàn Đình duyệt, nội bộ Tinh Thần bắt tay tiến hành chỉnh sửa trau chuốt lại phương án. Quá trình nghiên cứu và thiết kế không phải chuyện một sớm một chiều. Song song với việc đó, vấn đề giấy phép sản phẩm cũng vô cùng cấp bách. Thiết bị khám chữa bệnh của Tinh Thần thuộc dạng máy móc loại ba, kiểm tra khá ngặt nghèo. Công ty phải được cấp phép ngay từ giai đoạn nghiên cứu mới được thử nghiệm và sản xuất sản phẩm mẫu, sau đó trải qua hai đến ba năm kiểm tra, thử nghiệm lâm sàng, sát hạch, thẩm định mới nhận được giấy phép sản xuất.

Nhưng hiện tại, bước đầu tiên đã bị mắc kẹt. Nếu hồ sơ không được giải quyết thì ngay đến sản phẩm mẫu cũng không sản xuất được chứ chưa nói gì đến việc thử nghiệm và cấp phép sản xuất.

Kỷ Tinh và Tô Chi Châu cùng đến Bộ Y tế mấy lần, nhưng họ đều từ chối vì những lí do như chính sách chặt, thẩm tra nghiêm ngặt… Nói đi nói lại, chỉ vì công ty của họ năng lực đầu tư yếu, bộ phận lâm sàng còn chưa có, không có người bảo trợ, phụ trách thẩm định thì chẳng ai muốn chịu trách nhiệm, cũng không muốn vì chuyện nhỏ như vậy mà phải mở một hội đồng thẩm tra. Bớt một việc vẫn hơn thêm một việc, ở vị trí của họ, tránh rắc rối là tốt nhất, chẳng ai quan tâm công ty khởi nghiệp này sẽ phát triển hay phá sản.

Năm này qua năm khác, công ty khởi nghiệp nhiều như cỏ dại, chẳng ai quan tâm.

Có bệnh vái tứ phương, Kỷ Tinh bàn với Tô Chi Châu quyết định đánh liều: Hối lộ.

Cô liên hệ được với một vị trưởng phòng họ Diêu – người phụ trách thẩm tra ký duyệt, kín đáo trình bày với đối phương về mong muốn đó. Không ngờ, người ta kiên quyết từ chối, thậm chí bực tức cúp điện thoại.

Lúc đó cô cảm thấy rất hoang mang, không chừng cô đã chọc giận người ta rồi, cô liền vội vàng gọi điện hỏi bố về kinh nghiệm lâu năm trên thương trường, mới vỡ lẽ những chuyện như vậy phải gặp riêng, không được chuyển khoản, tốt nhất là quà biếu hoặc tiền mặt. Sau khi chuẩn bị đâu vào đấy rồi, quan sát thái độ của họ, dò xét xem người ta có nhận hay không, tùy cơ ứng biến.

Kỷ Tinh mới ngớ người, cảm thấy đáng thương cho kẻ thiếu kinh nghiệm xã hội như mình, vội vã hỏi thêm liệu có thể hẹn gặp vị trưởng phòng đó không. Bố trả lời, ông ấy đã từ chối rõ ràng như vậy rồi, vậy thì không đi tiếp con đường này được. Thứ nhất, có thể ông ấy thật sự không nhận; thứ hai, cứ cho rằng ông ấy nhận, cũng sẽ không nhận quà từ một người “không hiểu chuyện” như Kỷ Tinh.

Trái tim Kỷ Tinh chùng xuống, gần như tuyệt vọng: “Tiêu rồi, hồ sơ không được duyệt rồi”.

Bố suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vẫn còn một cách, nhờ người có quan hệ tầm cao hơn giúp đỡ.

Kỷ Tinh cúp máy, cô rơi vào trạng thái chơi vơi: Bây giờ tìm đâu được người như vậy.

Đang ngồi đờ đẫn thì Thiệu Nhất Thần ngồi bên cạnh hỏi: “Anh huỷ vé xem phim nhé?”, buổi sáng họ đã hẹn nhau buổi tối đi xem phim.

Cô gục đầu ôm trán: “Anh huỷ đi, giờ em không thể đi được”, cô phải nghĩ ra cách để giải quyết chuyện này.

Cô luống cuống tìm tài liệu về xuất thân của trưởng phòng Diêu. Bất ngờ phát hiện một số tin tức liên quan đến ông ấy và Hàn Đình.

Cô suy nghĩ một hồi, gọi điện cho trưởng phòng Diêu, nói rằng thay mặt nhà đầu tư mời ông ấy dùng cơm, nhà đầu tư tên là Hàn Đình.

Trong lòng cô coi đó như tia hi vọng cuối cùng, không ngờ ông ấy đồng ý.

Kỷ Tinh như được kéo lên từ vực sâu, lập tức hao tâm tổn sức lên kế hoạch chuẩn bị, cố tình tránh Tô Chi Châu.

*

Cô đặt điểm hẹn tại một nhà hàng kiểu Nhật sang trọng vắng khách, đích thân đứng đợi bên đường, đón trưởng phòng Diêu vào nhà hàng.

Đèn đường mờ ảo, bóng cây um tùm. Bên đường, một chiếc xe Tesla màu trắng lái qua, giảm tốc độ.

Tăng Địch kéo cửa kính xuống, hơi nheo mắt: “Ơ? Kia không phải là trưởng phòng Diêu phòng kiểm định Bộ Y tế hay sao?”, nói xong, quay đầu sang người bên cạnh, “Anh nhìn xem, phải không?”

Hàn Đình liếc mắt, không hứng thú.

Tăng Địch nói: “Hay là đổi ăn đồ Nhật nhé?”

Hàn Đình nói: “Không đến chỗ bạn em ăn thử à?”

Tăng Địch cười: “Thử đồ ăn ngày nào chẳng đi được? Cảm thấy hôm nay ăn đồ Nhật có vẻ hay hơn”.

Hàn Đình không nói gì.

Hành lang trong nhà hàng lắt léo, yên tĩnh.

Trong gian phòng kiểu Nhật Bản, có bàn gỗ chiếu Tatami*, trên tường có treo bức tranh Ukiyo-e**, góc phòng đặt một bình hoa sứ thon dài màu trắng, bên trong cắm một nhành hoa giấy.

(*Tatami: Là bộ sản phẩm được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản.

**Ukiyo-e: Là một thể loại nghệ thuật phát triển mạnh mẽ từ thế kỷ XVII tới thế kỷ XIX tại Nhật Bản.)

Kỷ Tinh cởi giày, kéo cửa gỗ kiểu Nhật, ngồi xuống chiếc chiếu cói Tatami, mỉm cười đẩy một chiếc hộp gỗ được bọc kín đáo trong khăn lụa về phía bên kia: “Thành thật xin lỗi, Tổng giám đốc Hàn gần đây phải đi công tác, không thể đích thân đến, nên để tôi đại diện mời ông dùng bữa. Món quà này để cáo lỗi”.

Trưởng phòng Diêu liếc nhìn món quà, đẩy ra cười nói: “Cáo lỗi tôi không dám nhận, nên món quà này cũng vậy, cô đừng khách sáo. Thực ra tôi mới xin được cáo lỗi, gần đây chính sách nghiêm ngặt, cô cũng biết đấy. Thế nên vấn đề thẩm định ngày càng khó khăn. Không có cách nào khác. Cô xem đấy, dù sao bây giờ vẫn chưa có cơ quan phụ trách làm kiểm chứng lâm sàng”.

“Tôi hiểu”, Kỷ Tinh cười nói, “Trưởng phòng Diêu cũng phải làm việc theo nguyên tắc”.

“Chủ yếu là do bên cô lý lịch mỏng, chưa có kinh nghiệm, còn chúng tôi, phải theo quy định, phải nắm chắc ngay từ giai đoạn đầu tiên. Bây giờ có quá nhiều công ty mượn danh nghiên cứu để lừa đảo, lãng phí tiền bạc.”

Kỷ Tinh gật đầu lia lịa, trả lời chân thành: “Đúng, đó là điều nên làm. Bây giờ ngành thiết bị y tế có quá nhiều con sâu làm rầu nồi canh, cần có sự kiểm soát nghiêm ngặt. Mọi người vất vả quá”.

Trưởng phòng Diêu chuyện trò vài câu rồi đi vào chủ đề chính: “Cô nói Tổng giám đốc Hàn là nhà đầu tư của công ty? Không biết là đầu tư theo hình thức nào?”

Kỷ Tinh chột dạ, đoán biết người ta đang soi xét Tinh Thần có vị trí thế nào đối với Hàn Đình.

Kiểu người như Hàn Đình, một năm có không biết bao nhiêu hạng mục đầu tư, mạng lưới khắp nơi, có nhiều cái đến chính anh còn không quan tâm. Ông Diêu chắc chắn cũng sẽ không mất công cho những phần đó.

Người trong ngành này, ai cũng rất ranh mãnh.

Kỷ Tinh nhìn món quà bị từ chối đặt trên bàn, tay rịn mồ hôi.

Đã là trận tử chiến rồi, cô không còn đường lui.

“Hàn Đình chỉ đầu tư 33.4%, nhưng…”

Trưởng phòng Diêu nhướn mày, bối rối khi nghe cô “vô tình” gọi trực tiếp họ tên của Hàn Đình.

Kỷ Tinh khựng lại, đỏ mặt, bộ dạng bất cẩn lỡ lời, vừa ái ngại vừa xấu hổ cười nói: “Nhưng anh ấy rất coi trọng công ty của tôi. Lần này tìm đến ông, cũng là anh ấy gợi ý cho tôi. Tôi ít kinh nghiên làm việc vẫn còn bất cẩn, mong ông giúp đỡ chỉ bảo thêm”.

Giọng điệu của cô đầy kính trọng, xen lẫn một chút tình cảm ngưỡng mộ.

Trưởng phòng Diêu phút chốc hiểu ra, một cô gái được Hàn Đình cầm tay chỉ việc, có thể là quan hệ gì? Chuyện nam nữ cũng chỉ đến thế, còn có gì khác được chứ?

Ông ta cười nói: “Nếu như Tổng giám đốc Hàn đích thân tham gia giám sát, vậy chắc chắn không có vấn đề. Có trung tâm thí nghiệm kiểm chứng lâm sàng và bệnh viện của Đông Dương là đủ rồi. Tôi thấy Tinh Thần sẽ là một công ty có tiềm năng”.

“Cảm ơn”, Kỷ Tinh mím môi cười, che đi sự xấu hổ tội lỗi của mình.

Có trời mới biết, vì cuộc hẹn này, cô đã tốn hai tiếng đồng hồ để trang điểm ăn vận chỉ để mình nhìn có vẻ “là người được Hàn Đình để ý”. Nhưng cô không biết trang điểm, Đồ Tiểu Mông thì không ở đó, sau khi loay hoay hai tiếng đồng hồ, càng nhìn càng thấy không đúng. Trước khi ra cửa, cô quyết định lau hết lớp makeup, rửa mặt, vẽ lại lông mày, đánh một lớp kem nền mỏng, không tô son mà chỉ đánh dưỡng môi, tóc buộc kiểu đuôi ngựa đơn giản, để lộ vầng trán cao, áo sơ mi xanh trắng hải quân phối với váy bò thêu hoa và giày thể thao trắng, nhìn phong cách rất nhẹ nhàng thuần khiết, non nớt, đúng như một sinh viên trẻ trung hai mươi mấy tuổi đầu. Như vậy có khi lại giống với gu của một người đàn ông ngoài ba mươi.

Kỷ Tinh tự biết rằng làm như vậy thật đáng xấu hổ, nhưng thực sự không còn cách nào khác, chỉ lén làm duy nhất một lần này thôi.

Hiệu quả đã rõ ràng.

Thái độ của trưởng phòng Diệu thân thiện hơn rất nhiều, còn quan tâm hỏi thăm tình hình và phương hướng phát triển của Tinh Thần, mấy lần khen Hàn Đình có tầm nhìn, thị trường của Tinh Thần sẽ còn rộng mở, còn nói sẽ mau chóng phê duyệt hồ sơ. Kỷ Tinh thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn rối rít.

Trưởng phòng Diệu xua tay nói đó là điều nên làm, còn nói Y tế Đông Dương và phòng của ông ấy có mối quan hệ tốt, những lúc phòng của ông ấy có nhiệm vụ tiếp đón khách quý đến thăm quan xí nghiệp, Đông Dương luôn tạo điều kiện rất thuận lợi, tiếp đãi trang trọng. Kể hết chuyện này rồi lại kể đến chuyện Hàn Đình, thậm chí cả những sự tích huy hoàng trong gia tộc họ Hàn.

Kỷ Tinh cũng chỉ biết gật gù lắng nghe, không dám nói gì thêm, cũng không dám tiếp lời tuỳ tiện. Cũng may, chủ đề nhanh chóng chuyển sang Tinh Thần.

Hai người nói chuyện vui vẻ, nhiệm vụ đã hoàn thành.

Bây giờ quen biết được trưởng phòng Diêu, sau này có giấy tờ gì cần thiết cũng sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Kỷ Tinh đi vệ sinh tiện thể tính tiền, khoảnh khắc kéo cánh cửa gỗ, xỏ giày vào, trái tim cô như mọc thêm cánh, chỉ chực bay lên thiên đàng.

Đang mím môi cười thầm thì cửa gỗ phòng bên cạnh mở ra, phục vụ bước ra ngoài, cô vô tình nhìn vào trong, giật mình lạnh toát người.

Bên trong căn phòng gỗ kiểu Nhật, Hàn Đình đang ngồi trên chiếu Tatami nhâm nhi cốc trà gạo lứt, anh ngước mắt lên, ánh mắt đi qua miệng cốc hướng thẳng về phía cô. Đôi mắt đen, sáng như ánh đèn, sắc lạnh.