Hôm đó Kỷ Tinh dậy sớm ra ngoài, đúng lúc Lật Lệ vừa ra khỏi cửa. Hai người gặp nhau trên hành lang nhỏ hẹp.
Kỷ Tinh: “Chị đi đâu sớm thế?”
Lật Lệ: “Em đi đâu muộn thế?”
Hai người hỏi đồng thanh, Thiệu Nhất Thần từ trong phòng chạy ra, bàn tay hồn nhiên vòng qua eo Kỷ Tinh.
Lật Lệ gật đầu: “À, hai đứa ở cùng nhau, quên mất”.
Ba người cùng đi xuống cầu thang, Lật Lệ nói với Thiệu Nhất Thần: “Đừng có suốt ngày độc chiếm bạn gái thế, hội chị em họp mặt mà nó cũng không tham gia”.
Kỷ Tinh quay lại lườm Lật Lệ một cái, Lật Lệ không hiểu. Thiệu Nhất Thần cười khẩy: “Kẻ độc chiếm cô ấy không phải em, mà là công việc”.
Lật Lệ chuyển sang hỏi Kỷ Tinh: “Công ty em sao rồi?”
“Đang tuyển người”, Kỷ Tinh trả lời, “Chị chia sẻ thông tin tuyển người cho em với nhé!”
“Được.”
Ba người tạm biệt nhau dưới chân cầu thang. Lật Lệ đến công ty, Thiệu Nhất Thần đưa Kỷ Tinh đi ăn sáng, sau đó tiện đường đưa cô đến Tinh Thần. Đi được nửa đường, Kỷ Tinh nhìn ra bên ngoài cửa kính xe, bất ngờ thấy xe của Lật Lệ ở bên ngoài. Có một người đàn ông đang đứng cạnh xe của chị ấy, đưa tay qua cửa kính chạm lên cổ Lật Lệ, sau đó mặc áo khoác rồi lên một chiếc xe Land Rover.
Trong người đàn ông đó rất quen, chính là nhà đầu tư mà lần trước Lật Lệ giới thiệu.
Kỷ Tinh không rõ đó là bạn trai thật hay bạn trai giả của Lật Lệ, nhắn một tin: “Chị ở đâu?”
Bên kia trả lời rất nhanh: “Công ty. Sao thế?”
Cô không hỏi nữa, trả lời: “Không sao, nhắc chị nhớ chia sẻ bài đăng tìm người cho em”.
“Biết rồi.”
Tinh Thần tuy đã hoạt động được hơn một tháng, nhưng vì trước đó không kiếm được nguồn đầu tư, chưa rõ tương lai thế nào, nội bộ công ty ngoài bốn, năm người làm kỹ thuật ra thì không tuyển một ai, toàn bộ đều do Kỷ Tinh và Tô Chi Châu đắp chỗ này bù chỗ kia. Bây giờ vận hành kinh doanh rồi, việc cần nhất là tuyển dụng nhân tài.
Nhưng vì năng lực tự thân có giới hạn, Tinh Thần chỉ thu hút được những sinh viên mới ra trường hoặc mới tốt nghiệp được một năm. Được một điểm họ đều là sinh viên khoá sau cô, có thể tin tưởng vào năng lực chuyên môn và tố chất cá nhân, nhưng họ chưa có kinh nghiệm làm việc, rất khó đảm nhận chức vụ quản lý với mức lương cao.
Có điều, sau một vài cuộc phỏng vấn, Kỷ Tinh nhận thấy có những người trẻ tràn đầy năng lượng, có hoài bão, có suy nghĩ và góc nhìn đặc biệt của riêng mình. Đối với cô, tính chủ động và sáng tạo là phẩm chất khó tìm.
Trong một tuần, cô tuyển được được nhân viên cho ba bộ phận: nguyên liệu, máy móc, và máy tính; cộng thêm hai trợ lý văn phòng, tạm thời bớt đi nỗi lo thiếu người.
Một ngày đông đủ tất cả mọi người, Tinh Thần tổ chức buổi họp chính thức.
Kỷ Tinh nghĩ rằng Hàn Đình là nhà đầu tư, cũng nên thông báo một tiếng. Cô cứ tưởng anh bận như vậy sẽ không có hứng thú tham gia, ai ngờ anh trả lời là sẽ đến.
Hôm đó Hàn Đình đến đúng giờ.
Trước đây do kinh phí eo hẹp, Tinh Thần chỉ có một văn phòng nhỏ, không có phòng họp. Các nhân viên kê một chiếc bàn chữ nhật dài cạnh bàn làm việc, để thêm một chiếc bảng trắng coi như khu họp. Sau đó, họ dựng thêm cửa kính ngăn cách, coi như phòng làm việc của Kỷ Tinh và Tô Chi Châu.
Kỷ Tinh đón Hàn Đình từ thang máy vào, đi qua một vài công ty nhỏ mới đến Tinh Thần. Lúc bước vào cửa, cô cố tình để ý biểu hiện trên mặt Hàn Đình, sắc mặt anh không hề thay đổi khi đến một nơi bé nhỏ như thế này.
Anh nói, không cần phải giới thiệu anh với nhân viên, cô làm theo ý anh.
Buổi họp nhanh chóng diễn ra.
Mặc dù nói đây là buổi họp chính thức, nhưng không khí rất sôi nổi thân thiết. Công ty khởi nghiệp trẻ trung, không phân biệt ngôi thứ, ông chủ, cốt cán, nhân viên mới đều rất hoà đồng
Các thanh niên tụ tập, mồm năm miệng mười phát biểu suy nghĩ và sáng kiến về dịch vụ kinh doanh chủ yếu, các ý kiến đều vô cùng phong phú.
Hàn Đình ngồi trong góc không phát biểu, thỉnh thoảng quan sát thần thái của những thanh niên, dường như anh có chút quan tâm đến sự sôi nổi của tuổi trẻ.
Anh thực sự là một người rất giỏi lắng nghe, hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, không hề có một giây mất tập trung.
Lúc Kỷ Tinh phát biểu, anh theo thói quen nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, bộ dạng đặc biệt chăm chú. Anh phát hiện ra rằng trước mặt anh, cô lúc thì bản lĩnh mạnh mẽ, lúc thì căng thẳng yếu đuối, đôi lúc anh cảm thấy trong sự tự tin của cô thiếu đi một chút cứng rắn; nhưng trước những người trẻ này, cô hết sức tự tin, đôi mắt lấp lánh như sao trời, khuôn mặt bừng sáng nhiệt huyết và lý tưởng.
“Có rất nhiều đối thủ cạnh tranh cùng thời điểm này, nhưng suy cho cùng, ngành của chúng ta hơn thua ở chi tiết, chúng ta cần thiết kế ra những chương trình lập trình công nghệ tốt hơn, làm ra những sản phẩm phù hợp với thị trường hơn, tinh tế, chi tiết, phức tạp hơn.”
“Vừa rồi những phân tích dự đoán thị trường phát triển tương lai của mọi người đều rất xuất sắc. Hi vọng chúng ta sẽ tiếp tục giữ vững sự nhạy cảm, chuyên nghiệp và tinh thần trách nhiệm đối với công việc.”
“Tôi tin chắc rằng, sản phẩm của chúng ta sẽ làm thay đổi thị trường khám chữa bệnh trong tương lai!”
“Chúng ta đều là những người trạc tuổi nhau, mong rằng trong quá trình làm việc sẽ tích cực giao lưu trao đổi, đồng cam cộng khổ, cùng nỗ lực vì tương lai của Tinh Thần.”
Trên bảng trắng viết kín những kế hoạch và dự tính cho tương lai, cà phê hoà tan trong chiếc cốc giấy đang toả khói nghi ngút, trên gương mặt của những người trẻ tuổi hừng hực tinh thần tiến công.
Hàn Đình vẫn ngồi lặng như tờ.
Anh là người từng trải, không dao động bởi những lý tưởng và ý chí như thế này. Anh quen với sự thực tế. Dù sao số lượng những kẻ mơ mộng thành công chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng tuổi trẻ đúng là tuyệt thật, có thể thoải mái phơi bày sự ngông cuồng, ngây thơ.
Buổi họp kết thúc, mọi người giải tán, bắt đầu triển khai làm việc theo kế hoạch.
Kỷ Tinh mời Hàn Đình sang văn phòng riêng nói chuyện. Nói là văn phòng riêng, thực chất là một gian nhỏ bên cạnh. Bên trong vẫn chất một đống thùng giấy chưa dọn.
Kỷ Tinh lấy chân gạt đống thùng giấy sang một bên, phủi phủi tay, nói: “Chỗ này hơi chật, mong anh thông cảm”.
Đôi chân dài của Hàn Đình bước qua những cái thùng, anh không ngồi mà bước lại gần cửa sổ. Anh đút hai tay vào túi quần, nhìn xuống dòng xe cộ đi lại như thoi trên đường.
Kỷ Tinh vừa họp xong, vẫn còn rất hào hứng, nhưng không khỏi cảm thấy chột dạ khi không thấy anh tỏ thái độ gì trong buổi họp, họp xong càng im lặng hơn. Cô có chút bất an, liền hỏi: “Anh Hàn, anh có chỉ đạo gì cho buổi họp vừa rồi không?”
Hàn Đình nói: “Không có”.
Kỷ Tinh hỏi thêm: “Tôi thấy anh hình như rất không thích không khí sôi nổi như vừa rồi?”
“Đúng vậy.”
“… Tại sao?”
“Gặp quá nhiều rồi.”
Cô vẫn chưa hiểu: “Là sao?”
Hàn Đình vẫn đứng im, chỉ quay đầu lại nói: “Tạo ra ước mơ, buôn bán ước mơ, dùng ước mơ và cảm xúc để làm miếng mồi, thu hút nhân công. Chiêu này tôi gặp nhiều rồi”.
Kỷ Tinh tròn mắt.
Trong phút chốc, cô nghĩ lại những gì mình đã nói trong cuộc họp: Chúng ta phải sáng tạo, phải thay đổi, phải xây dựng ước mơ.
Nghe không khác gì những lời sáo rỗng mà công ty trước đây nói với cô.
Cô lập tức lắc đầu, phản đối: “Không giống nhau, Tinh Thần khác những công ty đó”.
Hàn Đình nhìn cô lãnh đạm: “Có gì không giống?”, anh hơi nheo mắt, ánh mặt trời phản chiếu trong đôi mắt thoáng màu hổ phách, lạnh lùng, sắc sảo.
Cô quay lại nhìn những thanh niên đang ngồi sau cửa kính, trả lời mạnh mẽ: “Tôi thật lòng coi họ như bạn bè, coi họ là người cùng hội cùng thuyền. Công ty Tinh Thần của tôi sẽ mang tới cho họ một môi trường làm việc tự do, cởi mở, để họ được phát triển trưởng thành, để họ có thể trở thành những người tốt hơn cho xã hội. Kể cả một ngày họ rời đi nơi khác làm việc, Tinh Thần vẫn sẽ là nền tảng, là đòn bẩy cho họ”.
Hàn Đình nhìn cô hồi lâu, tự nhiên bật cười, như vừa xem trò hề.
“…”
Kỷ Tinh như bị giáng một cú đau điếng, không chịu khuất phục, đáp: “Có thể anh làm kinh doanh quá lâu rồi, mất đi lòng tin đối với con người, cho nên mới cảm thấy tôi vô lí. Nhưng anh không tin không có nghĩa là những lời tôi nói không thật lòng”.
Hàn Đình trả lời một cách rất lịch sự: “Cô hiểu nhầm rồi. Tôi thật lòng tin cô, cũng thực lòng tin những người ngoài kia. Nhưng cô có biết những sinh viên mới tốt nghiệp như các cô thường có chung một suy nghĩ hão huyền, đó là gì – đây là thời kỳ hoàng kim của cô, tương lai của cô sẽ căng buồm vượt sóng, tiền đồ rộng mở, cô sẽ không tầm thường…”, anh nói đến đây, gật đầu, vui vẻ nói, “Tốt lắm. Hãy nhớ lấy tâm trạng này”.
Kỷ Tinh nhẫn nhịn lắm rồi: “Tôi không nghĩ rằng đây là hão huyền, chúng tôi có năng lực để phát triển mạnh mẽ. Tôi biết thời điểm này ngoài phần nghiên cứu ra anh vẫn coi thường các mặt khác của chúng tôi, cho rằng chúng tôi phải dựa vào Đông Dương mới có thể tồn tại. Nhưng tôi cho rằng, bất kể vấn đề nhập khẩu nguyên liệu hay tìm đầu ra đều sẽ có cách giải quyết. Tôi có lòng tin, và cũng rất tự tin”.
Hàn Đình nói: “Cô tự tin cứ như là không cần tiền vậy”.
Kỷ Tinh: “…”
Cô còn chưa kịp nghĩ ra chiêu gì để phản bác thì anh đã chán không muốn tranh luận nữa, nhấc chân bước ra ngoài, nói: “Khi nào có phương án thì gọi cho tôi”.
Người đã đi khỏi, để lại Kỷ Tinh với một cục tức, giống như bị người khác đánh mà không biết đánh trả thế nào.
Cô cũng không rảnh để suy nghĩ thêm, chẳng mấy chốc mà quên luôn chuyện này.
Cuối tuần, hai chiếc máy từ Nam Kinh chuyển tới, chạy thử thành công.
Mười ngày sau, mọi người tăng ca để hoàn thành phương án thiết kế chương trình bước đầu.
Kỷ Tinh gọi điện hẹn gặp Hàn Đình, Hàn Đình nói anh đang ở Đông Dương, bảo cô trực tiếp qua đó tìm anh.
Kỷ Tinh đi tàu điện ngầm tới đó. Trên tàu kín chỗ, mặc dù không phải là giờ cao điểm.
Cô đứng lắc lư theo toa tàu. Xung quanh mỗi người một vẻ – có học sinh mặc đồng phục, có nhân viên văn phòng mặc âu phụ rẻ tiền, có cô gái đứng sát cửa đang lén cởi giày cao gót và cả người đàn ông trung niên đang cầm sách tiếng Anh giao tiếp đọc lầm bầm.
Đôi mắt cô nhìn vô định hồi lâu, mệt mỏi ngáp dài. Dạo này cô bị thiếu ngủ trầm trọng.
Mở công ty không hề dễ dàng như cô tưởng. Ngoài việc cảm thấy thoải mái hơn một chút, còn lại vừa bận hơn, vừa áp lực hơn.
Nhưng con người mà, giống như con lừa trong truyện ngụ ngôn, chỉ cần củ cà rốt ở phía trước đủ lớn, dù phải kéo tảng đá nặng thế nào cũng cam lòng.
Lần này cô đã nhớ đường đến văn phòng Hàn Đình, lúc bước vào thì thấy Hàn Đình đang phê duyệt giấy tờ, thư ký đứng chờ bên cạnh.
Nghe thấy tiếng bước chân, Hàn Đình ngước lên nhìn cô, nói: “Ngồi đi!”, nói xong tiếp tục cúi đầu ký duyệt.
Kỷ Tinh ngồi bên này không có việc gì làm, đành tranh thủ ngắm anh thêm một chút. Anh cúi đầu, đầu hơi nghiêng về một bên, để lộ nửa khuôn mặt góc cạnh đẹp trai, điểm xuyết những nét chững chạc, phóng khoáng.
Anh đặt bút xuống, đóng tập tài liệu, thư ký nhanh nhẹn nhận lấy, đi ra ngoài.
Anh nhìn cô, không nói nhiều, thái độ anh khi làm việc rất nghiêm túc. Mày anh cau nhẹ, cằm hơi bạnh ra, hoàn toàn khác với trạng thái lần trước gặp nhau.
Kỷ Tinh cũng nghiêm túc hơn, ngồi thẳng người trình tập tài liệu lên.
Anh liếc nhìn cô, cảm thấy có gì đó hơi lạ, nhưng cũng không chú ý thêm, ánh mắt nhanh chóng chuyển sang tập trung vào bản phương án trên bàn.
Anh tỉ mỉ xem từng trang.
Cô bỗng ngồi thẳng hơn nữa.
Nội dung bên trong có tính chuyên môn cao, cô từng cho rằng anh sẽ không hiểu, cần phải hỏi cô. Nhưng không hề, anh xem một cách ngon lành, đến một chỗ hỏi: “Nguyên liệu cho chỗ này là gì?”
Kỷ Tinh ngó qua nhìn rồi trả lời: “Titan”.
Sau khi hỏi thêm một vài câu khác, anh gấp bản phương án lại, đưa cho cô và nói: “Khá tốt đấy”.
Kỷ Tinh được khen, cười vui sướиɠ.
Hàn Đình không để ý đến nụ cười đó, hỏi tiếp: “Tình hình vận hành công ty thế nào?”
Kỷ Tinh trả lời đầy tự tin: “Mọi việc bình thường”.
Hàn Đình im lặng giây lát, cảm thấy câu trả lời của cô chưa đủ thuyết phục. Ngón tay của anh gõ nhẹ trên bàn, nói: “Đường nhập đầu vào cho nguyên liệu sản phẩm, công văn trả lời của Bộ Y tế, giấy phép, tài liệu lâm sàng của bệnh viện, đầu ra sản phẩm”.
Chỉ một câu nói của anh đã liệt kê hết những vấn đề cấp bách đang chờ giải quyết của Tinh Thần.
Hơn một tháng rồi, cô hiện tại mới mua được thiết bị, thiết kế chương trình công nghệ, mà mới chỉ là bước đầu. Kỷ Tinh đáp: “Những việc này tôi đều biết. Tôi đang giải quyết từng việc một”.
Hàn Đình gật đầu: “Được”.
Miệng nói như vậy, nhưng lông mày anh chau lại hơi nhướng lên.
Kỷ Tinh: “…”
Cô lí nhí bao biện cho mình: “Năng suất làm việc của tôi không thấp như anh nghĩ, có điều quá trình thúc đẩy rất khó khăn. Như công văn trả lời của Bộ Y tế, tôi đã giục nhiều lần, nhưng bên kia họ chưa duyệt. Bây giờ nhà nước quản lý nghiêm, thắt chặt chính sách. Tôi cũng không có cách nào khác”.
Hàn Đình suy nghĩ rồi nói: “Cô mới vào ngành, chưa có nhiều mối quan hệ, đúng là sẽ khó khăn”, nói thêm, “Không có người giúp đỡ chỉ bảo thì không thể làm trong một chốc một lát được”.
Kỷ Tinh nghe thế thì đoán già đoán non, cô nhìn anh với ánh mắt thăm dò.
Hàn Đình vờ như không hiểu: “Làm sao?”
Kỷ Tinh lắp ba lắp bắp: “Anh… có cách… giúp đỡ ư?”
“Đương nhiên”, anh thản nhiên trả lời.
*
Cô nghi ngại giây lát, đôi mắt sáng long lanh tràn đầy hy vọng, như chú thỏ trông củ cà rốt: “Vậy anh giúp được chứ?”
“Cũng không phải là không thể”, Hàn Đình nói, “5% cổ phần”.
“…”
Xí, hoá ra là mai phục ở chỗ này.
Mặt Kỷ Tinh nhăn lại như quả táo tàu, cô lẳng lặng nhận lấy tập tài liệu, ngụ ý phản đối, rồi ôm một bụng tức quay lưng rời đi.
Lúc ra về, vẫn đưa mắt áng chừng văn phòng của anh, ít nhất cũng rộng bằng cả công ty Tinh Thần.
Buồn!