Giữa Chốn Phồn Hoa Gặp Được Người

Chương 17

Kỷ Tinh và Hàn Đình nhanh chóng ký kết hợp đồng, tiền vốn chia làm bốn phần, chi lần lượt theo bốn mốc kế hoạch đặt ra.

Khoản đầu tiên là 500 vạn tệ, được chuyển vào tài khoản hai ngày sau khi kí hợp đồng. Kỷ Tinh rất bất ngờ về phong cách làm việc dứt khoát và tốc độ của Hàn Đình, không một chút dài dòng lôi thôi.

Việc đầu tiên cô làm sau khi nhận được tiền đầu tư là đặt mua thiết bị. Hơn nửa tháng vừa rồi, cô nghiên cứu mười mấy công ty sản xuất máy in 3D trong và ngoài nước, dựa vào tổng hợp so sánh giá thành, công dụng, cùng nhiều yếu tố khác, cuối cùng cô lựa chọn thiết bị in của một công ty mới mở ở Nam Kinh, tính năng sánh ngang với hàng ngoại nhập, giá lại rẻ hơn một nửa.

Nhưng đối tác chê cô lấy ít hàng, nên không quan tâm. Khó khăn lắm mới liên hệ được thì lại nói thiết bị sản xuất theo đơn hàng lớn, không có sẵn hàng trong kho, nếu muốn, cô phải đợi thêm ba tháng.

Sao có thể đợi hai, ba tháng được?

Kỷ Tinh năn nỉ gãy lưỡi, dùng mọi chiêu trò dụ dỗ của mình mới xin được một cơ hội đến tận nơi xem hàng. Sau một hồi điện thoại nói ngon nói ngọt, cô vừa hào hứng vừa bối rối, tâm trạng rất phức tạp.

Buổi tối trước ngày đi, đang sắp xếp đồ đạc thì nhận được tin nhắn của Lật Lệ: “Ngày mai sinh nhật Thiệu Nhất Thần, hai đứa tự chúc mừng hay muốn mời bạn bè?”

Kỷ Tinh giật mình, bất ngờ nhận ra đã cuối tháng Ba, ngày mai chính là sinh nhật của Thiệu Nhất Thần.

Dạo này mặc dù bận, nhưng hai người vẫn liên lạc với nhau hằng ngày, nhưng hôm nay Thiệu Nhất Thần không chủ động nhắn tin cho cô. Nhìn đồng hồ, đã sắp 12 giờ rồi.

Kỷ Tinh chợt cảm thấy có lỗi, muốn nhắn tin cho anh, lại sợ bị phát hiện chuyện quên mất sinh nhật. Cô đợi thêm vài phút, vừa qua 12 giờ, lập tức gọi điện thoại.

“Alo?”, đầu dây bên kia nghe máy, có vẻ cũng đang chờ đợi.

“Sinh nhật vui vẻ, bạn học Thiệu Nhất Thần”, giọng cô vui vẻ nũng nịu.

Đầu dây bên kia cười hi hi, dáng vẻ vừa có chút vui lại vừa có phần ngại ngùng.

“Sinh nhật ngươi có nguyện vọng gì nào, để tiểu tiên nữ ta đây giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.”

Anh chuyên tâm suy nghĩ, nói: “Mong Tinh Thần sẽ phát triển tốt”.

Kỷ Tinh lặng người, như có thứ gì đó rất mềm mại chạm vào trái tim. Cô khẽ nói: “Còn điều gì khác không, không phải là điều chỉ liên quan đến em”.

“Chuyện khác à, thế thì anh ước hai đứa mình sẽ ổn.”

“Điều nước của anh sẽ thành hiện thực”, côi nói, ngừng lại vài giây, vì không chắc chắn mà đổi sang giọng thương lượng, “Nhất Thần, ngày mai em phải đi Nam Kinh một chuyến, đã hẹn với bên cung cấp thiết bị rồi. Nhưng em sẽ về kịp, đợi em về chúng mình cùng ăn bánh gato nhé?”

“Được”, anh nói, “Khi nào em đến sân bay anh đi đón.”

“10 rưỡi tối.”

“Ừ.”

*

Sáng hôm sau, Kỷ Tinh đáp chuyến bay sớm nhất đến Nam Kinh.

Bộ phận bán hàng của công ty kia tiếp đón cô, đưa cô đi xem thiết bị. Họ thao tác thực tế một lần để Kỷ Tinh kiểm tra kĩ thông số của máy.

“Có thể bớt giá thêm một chút nữa được không?”

Đại diện bên bán hàng tỏ vẻ không vui: “Chị Kỷ Tinh, giá thành tôi đã nói rõ trong điện thoại. Chị đặt số lượng ít, chỉ hai máy. Tôi giảm giá cho chị, công ty sẽ trừ tiền của tôi”.

Kỷ Tinh vẫn không thôi: “Đúng là tôi đặt số lượng ít, nhưng vì đang trong thời gian thí nghiệm. Nếu như vận hành tốt, sản lượng tăng cao thì sẽ nhanh chóng đặt những đơn hàng lớn hơn”.

Đại diện bán hàng không hề bị lay động: “Công ty không giảm giá, tôi làm trái quy tắc, chị muốn tôi đền tiền à”.

Anh ta vẫn kiên quyết, Kỷ Tinh không còn cách nào khác, ai bảo cô ở thế yếu cơ.

Cô tiếp tục tập trung học một lượt cách vận hành máy, nói “Nếu như hôm nay đặt tiền cọc thì bao giờ sẽ giao hàng?”

“Như đã trao đổi trước, thành phẩm hiện tại đều dành cho các công ty lớn, nhanh nhất chị phải chờ hai tháng nữa. Còn nữa, chị phải trả toàn bộ tiền thiết bị, không phải chỉ tiền đặt cọc.”

Kỷ Tinh liếʍ môi, lí nhí thỉnh cầu: “Có thể nhanh hơn được không? Hai tháng lâu quá”.

Anh ta nhướng mày, đáp: “Hai tháng là đã làm gấp cho chị rồi. Chị Kỷ Tinh, chị cũng là người trong nghề, việc này hẳn chị hiểu”.

Kỷ Tinh lại tiếp tục nhỏ nhẹ nói ngon ngọt một hồi, tiếc rằng quyền hạn của đối phương không cho phép, chỉ giúp được đến vậy. Không biết là cô thất vọng đến mức nào, trong lúc chưa biết phải nói gì buột miệng hỏi: “Khách hàng của công ty anh bình thường…”

“Toàn là những doanh nghiệp lớn, riêng cung cấp cho nhóm khách hàng đó đã bận tối mắt rồi. Doanh nghiệp vừa và nhỏ cũng có, công ty như của cô cũng có. Mấy năm gần đây, chúng tôi chứng kiến không ít những công ty nhỏ trong ngành này khởi nghiệp thất bại, phá sản, chỉ có số lượng ít vượt qua được.”

Kỷ Tinh hỏi: “Tỉ lệ thành công là bao nhiêu?”

“Mấy phần trăm thôi.”

Kỷ Tinh im lặng một lúc rồi nói: “Tinh Thần của chúng tôi chắc chắn sẽ thành công”.

Đối phương cười cười: “Cô Kỷ tuổi trẻ tài cao. Hy vọng chúng ta có thể hợp tác lâu dài”.

Lời nói tốt đẹp, nhưng cô cũng biết đó chỉ là câu lịch sự, có thể người ta còn nghĩ đơn hàng này là đơn hàng cuối. Dù sao anh ta cũng đã quen thuộc rồi, nên mới không niềm nở với người không có tiếng tăm gì như cô.

Đại diện bán hàng hỏi Kỷ Tinh về sản phẩm kinh doanh chính: “Cô Kỷ trẻ như vậy đã đầu tư khởi nghiệp, thật dũng cảm. Dám đặt cược cả gia sản của mình, sợ rằng mấy anh thanh niên còn không gan bằng”.

“Đúng là tôi có đầu tư tiền của mình, nhưng chủ yếu là do Đông Dương đầu tư.”

Bấy giờ anh ta mới quan tâm hỏi thăm: “Đông Dương? Đông Dương nào?”

Kỷ Tinh ngần ngại: “Trong nước có một Đông Dương thôi đúng không?”

Ánh mắt của đối phương thay đổi hắn: “Có thể tiết lộ ai phụ trách Đông Dương không?”

Vốn không có gì phải giữ bí mật, Kỷ Tinh trả lời: “Hàn Đình.”

Đối phương càng tỏ ra bất ngờ, nhìn cô một cách ngưỡng mộ, thái độ cũng ân cần hơn nhiều, nói còn nhiều thời gian, mời cô thăm quan công xưởng.

Kỷ Tinh mới nhận ra, Hàn Đình là một quân bài tốt mà cô vẫn chưa dùng tới!

“Cô Kỷ và anh Hàn là…”

Kỷ Tinh nói: “Bạn bè”, thêm một câu, “Bạn bè tốt”.

Đại diện bán hàng gật đầu như hiểu ra điều gì đó.

Kỷ Tinh nói tiếp: “Hàn Đình và tôi có cái nhìn giống nhau về lĩnh vực này, vì vậy đầu tư mở công ty.”

“Tôi vừa nói cô Kỷ tuổi trẻ tài cao”, đại diện bán hàng không tiếc lời khen ngợi, “Cô Kỷ lần này đến mua cho giai đoạn tiền kỳ nhỉ?”

“Đúng rồi, tôi vừa nói rồi mà, sau này chúng ta sẽ còn hợp tác tiếp.”

“Đúng vậy, đúng vậy.”

“Không thể giảm giá thêm sao?”, Kỷ Tinh tranh thủ hỏi.

Đại diện bán hàng suy nghĩ giây lát rồi nói: “5% nhé, không thêm được”.

“Được. Còn thời gian giao hàng…”, thấy đại diện bán hàng đặt câu hỏi, Kỷ Tinh dùng chiêu cáo mượn oai hùm, “Anh Hàn cũng thúc giục, anh biết đấy, phong cách làm việc của anh ấy trước giờ luôn nhanh như vũ bão”.

Đối phương cắn răng: “Tôi sẽ lấy hai máy từ đơn hàng khác cho cô. Tuần sau chuyển hàng”.

“Cảm ơn anh quá!”

Kỷ Tinh mừng rỡ, không ngờ cái tên của Hàn Đình lại có tác dụng đến vậy, trong lòng bỗng thấy biết ơn anh ngàn lần. Diễn trò một lúc, cô cũng không tham lam, không hỏi thêm về tiền đặt cọc, thanh toán toàn bộ luôn.

Lịch trình buổi chiều đã kết thúc, đại diện bán hàng khăng khăng muốn mời cô ăn cơm. Kỷ Tinh thấy đối phương nhiệt tình quá, từ chối thì có vẻ như không nể mặt người ta, đành phải thật lòng: “Hôm nay là sinh nhật của bạn trai tôi, tôi phải quay về ăn sinh nhật với anh ấy”.

Đối phương có vẻ nghi ngờ một lúc, Kỷ Tinh sau này mới nghĩ lại, hay là anh ta nghĩ cô và Hàn Đình có mối quan hệ không chính thống? Trong đầu anh ta nghĩ cái khỉ gì thế?

Đối phương không níu kéo thêm, gọi người tiễn cô ra sân bay.

Cả đường về Kỷ Tinh hào hứng vô cùng, nghĩ đến việc tuần sau máy sẽ được chuyển về, công việc của công ty có thể vận hành, cô ngồi trong xe mà như mọc thêm đôi cánh, cô còn nhắn tin cho Hàn Đình báo cáo tình hình.

Hàn Đình chỉ nhắn lại một chữ: “Ừ”.

Cô cũng không quan tâm, trong lòng như nở hoa. Đi đến nửa đường, cô sực nhớ ra quên chưa mua quà sinh nhật cho Thiệu Nhất Thần. Thoáng chốc mọi vui mừng tan biến, chỉ còn lại nỗi áy náy và tự trách.

Cô vội vàng gọi taxi dừng lại, đi quanh thành phố tìm tiệm hoa, cuối cùng mua được một bông hoa hồng, đặt vào một chiếc hộp vô cùng tinh tế, rồi cuống cuồng lao ra sân bay. Cả quãng đường cứ lo lỡ chuyến bay, đến nơi mới biết tin máy bay bị delay rồi.

Kỷ Tinh đứng giữa sảnh sân bay, nhìn chữ “DELAYED” màu đỏ rực trên bảng thông tin, đầu óc trống rỗng. Điện thoại cho Thiệu Nhất Thần, cô như muốn khóc thành tiếng: “Chuyến bay bị delay rồi, làm thế nào bây giờ?”

“Delay là chuyện bình thường, chịu khó chờ chút”, Thiệu Nhất Thần an ủi cô.

“Nhưng không biết delay đến bao giờ! Qua 12 giờ đêm thì phải làm sao”, cô sốt sắng đến nấc lên.

“Chuyện bé xíu thôi mà Giám đốc Kỷ, thế mà cũng khóc?”, anh dỗ dành, “Ăn cơm chưa?”

“Chưa.”

“Đi ăn gì đi, đừng để đói.”

“Vâng”, cô dùng dằng, không vui.

“Hôm nay đi công tác có thuận lợi không?”, anh hỏi.

“Thuận lợi ạ”, giọng cô tươi hơn chút.

“Kể cho anh nghe.”

“Vâng, hai người nhẹ nhàng chuyển chủ đề, cô kể cho anh nghe những gì hôm nay chứng kiến, nói chuyện hơn nửa tiếng mới cúp điện thoại.

Máy bay đến chậm một tiếng. Sau khi lên máy bay, Kỷ Tinh mở tấm thiệp ra viết một đoạn dài, viết xong đặt vào trong phong bì màu xanh đen.

Cô chạy đôn chạy đáo cả ngày, giờ đã thấm mệt, ngủ thϊếp đi. Máy bay hạ cánh lúc 11 giờ 45 phút, sau đó chạy tiếp trên đường băng đến gần 10 phút mới dừng hẳn.

Cô không quan tâm phép lịch sự nữa, lao đến đầu lối ra, vừa mở cửa thì chạy ngay ra ngoài.

Nhưng đã qua 12 giờ rồi.

Giây phút chạy xộc ra cửa nhìn thấy Thiệu Nhất Thần, trên tay cô trống tuếch, hoa hồng để quên trên máy bay rồi.

Trên xe đi về thành phố, Kỷ Tinh ôm eo Thiệu Nhất Thần, ngả đầu lên ngực anh.

Đêm khuya xe cộ trên đường cao tốc vắng vẻ, taxi chạy như bay. Ngoài cửa sổ, đèn đường chiếu vào ánh vàng mờ ảo, chớp nhoáng những bóng cây đổ qua.

Thiệu Nhất Thần mở phong bì màu xanh đen, bên trong là một tấm thiệp nhỏ viết kín chữ:

“Bạn nhỏ Thiệu Nhất Thần, sinh nhật vui vẻ nhé. Rất xin lỗi vì sáng sớm hôm nay đã bay đi Nam Kinh, không ở bên cạnh anh. Lúc bay đi nhớ anh một chút, bây giờ bay về lại nhớ anh. Ha ha. Anh đang làm gì thế? Có nhớ em không? Hôm nay em làm việc thuận lợi lắm, ngoại trừ một chút cắn rứt. Lúc nãy bên bán hàng giữ em lại ăn cơm, nhưng em nói hôm nay là sinh nhật bạn trai của em, em muốn về nhanh để ở bên anh. Nói xem, có được bạn gái như em, anh có hạnh phúc không? Không được kiêu căng đâu. Tặng anh một nhành hoa hồng Nam Kinh, hi vọng ngày hôm nay anh cảm thấy thật vui. Hoàng tử bé Thiệu Nhất Thần, điều ước trong ngày sinh nhật của anh sẽ thành hiện thực, tiểu tiên nữ đã nghe thấy rồi. Em sẽ ngoan ngoãn, hiền hoà mà. (mặt cười)”

Đọc xong hết mới thấy một dòng chữ bé xíu bên dưới,

“Thiệu Nhất Thần, em thích anh lắm.”

Anh cứ ngắm mãi tấm thiệp bé bỏng, miệng tủm tỉm cười. Một lúc sau mới cất tấm thiệp vào bao thư, cúi đầu hôn lên trán cô.

Kỷ Tinh nhúc nhích trong lòng anh. Thiệu Nhất Thần chìa tay ra phía cô: “Hoa hồng đâu?”

Kỷ Tinh lấy ngón trỏ vẽ vẽ vào lòng bàn tay anh: “Nè, đây nè”.

Anh nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau. “Tinh Tinh!”

“Dạ?”

“Anh muốn mua một chiếc xe. Đi làm cho tiện”, Thiệu Nhất Thần nói, “Chúng mình chuyển về ở cùng nhau nhé!”

Lúc mới tốt nghiệp, Kỷ Tinh và Thiệu Nhất Thần đã ở chung. Nhà hai phòng ngủ, phòng bên cạnh của một anh khác. Sau này vì cả hai người đều ở quá xa chỗ làm, nên tự chuyển đến gần công ty.

Lúc mới ở chung với Đồ Tiểu Mông, bạn trai Trương Hằng của cô nàng cũng ở đó, đến lúc Trương Hằng đổi công ty mới ở xa, Đồ Tiểu Mông quay video cần không gian riêng, hai người mới tách ra.

Kỷ Tinh hỏi Đồ Tiểu Mông, Thiệu Nhất Thần chuyển về đây có sao không. Đồ Tiểu Mông nói không vấn đề gì, chỉ nói: “Ngoại tỉnh đứa nào chẳng thế? Hơn nữa, em hay sang chỗ Trương Hằng hơn nửa thời gian không ở nhà”.

Vấn đề được giải quyết.

Nhưng Thiệu Nhất Thần có vẻ bất ngờ với dự định này của cô. Anh nói: “Chúng mình có thể ở riêng”.

“Chỗ anh thuê phòng đắt lắm, một căn hộ một phòng ngủ, một phòng khách đã 6000 tệ. Gần đây em không có nhiều tiền”, như vậy cô cũng ở quá xa chỗ làm. Cô đang bận như vậy, lãng phí thờ gian di chuyển thật sự không đáng.

Thiệu Nhất Thần nói: “Tiền thuê phòng anh lo”.

Kỷ Tinh ngập ngừng: “Không được đâu. Mình anh lo, em thấy không thoải mái…”

Thiệu Nhất Thần hiểu rõ tính cách của cô, nên không kiên quyết nữa.

Kỷ Tinh lại ôm lấy anh dỗ dành: “Thêm một thời gian nữa nhé, đợi tình hình tốt lên, chúng mình sẽ chuyển nhà được không? Lâu nhất là ba tháng”.

“Ừ.”