Giữa Chốn Phồn Hoa Gặp Được Người

Chương 16

Kỷ Tinh tỉnh dậy lúc nửa đêm, người cô ướt đẫm mồ thôi. Cô vừa gặp ác mộng, tỉnh lại chỉ thấy tim đập loạn nhịp, như thể đánh mất thứ gì đó.

Gần đây cô phải chịu quá nhiều áp lực.

Công ty mới thành lập được hơn một tháng, đã tốn gần 20 vạn tệ cho các khoản chi phí. Đến bây giờ vẫn chưa mua được thiết bị làm sản phẩm mẫu, cứ thế này sớm muộn cũng sập tiệm.

Cô đau khổ vùi đầu vào gối, tinh thần rệu rã, mất ngủ liên miên, suy nghĩ rối ren, bứt rứt không yên. Cô trở mình, đến khi trời sắp sáng mới ngủ thϊếp đi.

Vừa ngủ được một lúc thì đồng hồ báo thức kêu. Cô thức dậy, đánh răng rửa mặt, hai quầng mắt thâm xì.

Đồ Tiểu Mông từ trong toilet đi ra nhìn thấy, vỗ vai cô rồi nói: “Tinh Tinh, áp lực lắm hả? Không sao đâu”.

Kỷ Tinh cười gượng.

Ra khỏi khu nhà, cô hít thật sâu một hơi gió xuân se lạnh, đi tới ga tàu điện ngầm. Giữa đường, Thiệu Nhất Thần gọi điện.

“Alo?”, giọng cô trầm buồn, Thiệu Nhất Thần nghe thế cũng ngập ngừng vài giây rồi mới hỏi, “Không vui à?”

“Không sao”, cô trả lời, rồi lại thì thầm, “Em cảm thấy hơi sợ, … sợ Tinh Thần không đi tiếp được nữa. Không có ai chịu đầu tư.”

Thiệu Nhất Thần nói: “Không phải không chịu, mà là chưa thương lượng được”.

“Có khác gì đâu!”, cô gắt lên, rồi lại hạ giọng, “Em xin lỗi”.

“Em đừng để áp lực lớn quá”, anh nhẹ nhàng, “Lần này coi như tập luyện, cứ thoải mái đi. Thành công thì tốt, nếu thất bại thì đã sao, đâu có nghĩa là đường cùng. Em vẫn quay lại làm thuê được mà, không có gì đáng tiếc”.

Kỷ Tinh cúi gằm xuống, cố xoa mạnh lên trán, nói khẽ: “Đừng nói nữa”.

Cô biết anh chỉ muốn an ủi, nhưng đó cũng là những điều cô không muốn nghe nhất lúc này.

Định nói thêm thì nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng đàn ông hỏi Thiệu Nhất Thần, anh trả lời vài câu liên quan đến công việc.

Kỷ Tinh hỏi: “Đồng nghiệp à? Anh cứ làm việc đi, em không sao đâu”.

“Ừ, có gì thì gọi anh”, anh cúp máy.

Mặc dù tâm trạng đang rất tồi tệ, nhưng vừa bước vào toà nhà văn phòng, Kỷ Tinh liền đứng thẳng lên, mỉm cười một hai cái, cố gắng lấy lại dáng vẻ tự tin của bản thân. Lúc bước vào công ty, trông cô vẫn rất tự tin nhanh nhẹn.

Mọi người trong công ty đều chưa biết tình cảnh hiện tại, ai nấy say sưa trong không khí khởi nghiệp đầy nhiệt huyết và hi vọng. Mọi người hăng hái làm việc, đó là niềm động viên duy nhất đối với cô lúc này.

Buổi chiều, Kỷ Tinh đến viện nghiên cứu tư liệu để tìm hiểu về vấn đề thu mua nguyên liệu của bên đó. Ngụy Thu Tử bớt chút thời gian rảnh ra gặp cô hỏi chuyện đầu tư, Kỷ Tinh lắc đầu.

Thu Tử nói: “Em cũng bản lĩnh lắm, nhìn như không có chuyện gì xảy ra”.

Kỷ Tinh: “… Diễn đấy, được không?”

“Hôm nay đến mua nguyên liệu à?”

“Trước tiên muốn xem giá cả và chất lượng, tìm hiểu các chủng loại. Thiết bị chưa xong, em chưa dám mua nguyên liệu.”

“Tại em đưa ra yêu cầu ngặt nghèo quá, không ai dám đồng ý đầu tư.”

“Em hạ thấp yêu cầu rồi.”

“Bao nhiêu?”

“1000 vạn tệ, 15%”, cô đã giảm giờ lại giảm thêm.

Thu Tử thở dài.

Lúc ra khỏi viện nghiên cứu, Kỷ Tinh thấy có một tin nhắn chưa đọc trên điện thoại, là của Thiệu Nhất Thần: “Tinh Tinh Tinh Tinh…”, kèm thêm biểu tượng cái ôm.

Kỷ Tinh lặng người, cảm thấy lòng ấm áp, muốn trả lời anh, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu, càng cảm thấy nói gì lúc này cũng là thừa thãi.

Thế rồi cô trả lời: “Anh anh anh anh…”

Gửi tin nhắn xong mới nhận ra lâu lắm rồi cô không gửi tin nhắn. Hơn một tháng vừa qua, ngoài những lúc gọi anh bàn bạc công việc, cô gần như không còn để ý hay chủ động nhắn những nhắn vô thưởng vô phạt: Anh đang làm gì? Tối nay ăn gì? Anh anh anh anh…

Không hề.

Cô quá bận. Cô cảm thấy có lỗi vô cùng.

Đang đứng ngẩn ngơ thì bên kia nhắn lại: “Lại nữa?”

Cô mỉm cười nhìn màn hình điện thoại, nhắn: “Em nhớ anh nè, Thiệu Nhất Thần ca ca…”

Bên kia dừng lại một chút, màn hình hiển thị “đối phương đang soạn tin nhắn”, rồi ngừng lại.

“Đối phương đang soạn tin nhắn”, rồi lại ngừng, cứ thế lặp đi lặp lại. Kỷ Tinh tưởng anh sẽ gửi một tin nhắn dài, cuối cùng chỉ có ba chữ: “Anh cũng thế”.

Hai ngày sau, Thu Tử gọi điện cho Kỷ Tinh, nói có một nữ doanh nhân muốn đầu tư vào Tinh Thần, nghe đồn mối này có tiền và đáng tin cậy.

Kỷ Tinh bối rối: “Làm thế nào chị quen được người ta?”

“Chị không quen, nhưng mà bạn bè quen. Hôm em đến viện nghiên cứu, chị đã đăng một tin nhắn kêu gọi đầu tư vào trong nhóm bạn”.

Cô cảm động hết sức: “Cảm ơn chị”.

“Nói thế là không được đâu nhé”, Thu Tử đáp.

Kỷ Tinh thuận lợi kết nối được với nhà đầu tư đó. Người này tên là Hàn Uyển. Hai người hẹn nhau ở một quán cà phê, Kỷ Tinh đến trước, ngồi đợi một lúc thì Hàn Uyển tới.

Chị ta rất xinh đẹp, sang trọng, tóc búi, đeo hoa tai ngọc trai, khoác áo màu xanh nhạt, bên trong mặc một chiếc váy lụa màu hồng tím. Người phụ nữ ngoài ba mươi khoác cả sắc xuân lên người, đẹp như quý phu nhân trên trang báo, tự nhiên trang nhã, còn lôi cuốn hơn cô gái trẻ thơ ngây hai mươi mấy tuổi đầu.

Chị ta vừa bước vào, bao nhiêu cô gái trong quán cà phê đều phải liếc nhìn.

Hàn Uyển bước về phía Kỷ Tinh mỉm cười hỏi: “Là Kỷ Tinh phải không?”

Kỷ Tinh đứng dậy, cúi đầu chào: “Xin chào”, lúc đó cô nhất thời không biết phải xưng hô thế nào. Hàn Uyển thấy vậy hiểu ý, cười đáp lại: “Cứ gọi tôi là chị”.

Cô ngại ngùng không dám gọi.

Tự nhiên cô nhớ tới Tăng Địch, đều là những người phụ nữ thành đạt, Hàn Uyển có khí chất hơn, phong độ trang nhã hơn Tăng Địch, không khiến người khác có cảm giác đố kị.

“Chị đã đọc qua tài liệu của Tinh Thần, ý tưởng tốt, nội dung chắc chắn, cứ tưởng chỉ nhỏ hơn chị vài tuổi, không ngờ còn trẻ như vậy, em 20 à?”

“24 rồi ạ.”

“Vậy chúng mình cùng con giáp đấy.”

Chị ấy 36 tuổi? Kỷ Tinh ngạc nhiên: “Nhìn không giống chút nào”.

“Em đùa chị phải không?”

“Thật ạ!”

Hàn Uyển cười: “Dù sao thì, gọi chị cũng chấp nhận được chứ nhỉ?”

Kỷ Tinh cười ngại ngùng: “Chị Uyển”.

Hàn Uyển mỉm cười, thoải mái nói đôi ba chuyện ngoài lề, rồi quay lại chủ đề chính.

Suy nghĩ của hai người về thị trường khám chữa bệnh hoàn toàn đồng nhất, đều cho rằng việc cá nhân hoá sẽ trở thành xu thế trong tương lai. Trước khi đến đây chị ta cũng đã xem kỹ tài liệu và kế hoạch, nắm rất rõ nội dung, sau khi hai người trao đổi kỹ lưỡng, chi ta ngỏ ý muốn đầu tư: “Chị từng quản lý công ty thiết bị y tế, có không ít tài liệu liên quan, bản thân chị cũng rất am hiểu thị trường, đánh giá cao tương lai phát triển của công ty em, hi vọng chúng ta có thể hợp tác”.

Sau khi trải qua vô số cuộc đàm phán đầu tư, Kỷ Tinh đã không còn đặt nhiều hi vọng và dễ xúc động như trước nữa, cô cười đáp lại: “Em cũng hi vọng chúng ta có thể thống nhất hợp tác”.

“Vậy mong muốn của em với nhà đầu tư là gì?”

“1000 vạn tệ, 15% cổ phần. Em hy vọng nhà đầu tư hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của Tinh Thần, không can thiệp quá nhiều vào quyền điều hành của công ty.”

Hàn Uyển cười: “Thế nghĩa là không trực tiếp quản lý, phải không?”

Kỷ Tinh gật đầu.

Hàn Uyển cũng không vòng vo: “Những điều này chị đều có thể đồng ý. Nhưng chị muốn đầu tư 2000 vạn tệ, 33.4% cổ phần. Nếu sau này phát triển thuận lợi, sẽ còn nhiều vòng đầu tư nữa, 15% quá ít”.

33.4% đồng nghĩa nắm trong tay một phiếu biểu quyết rồi. Không thể nói là không can thiệp được?

Kỷ Tinh chưa kịp hỏi lại thì chị ta nói tiếp: “Em yên tâm, 33.4% không phải do một mình chị nắm giữ. Đợi sau này chị gặp được những nhà nghiên cứu xuất sắc, cũng sẽ cần dùng cổ phần để lôi kéo họ”.

Tâm trạng Kỷ Tinh chùng xuống. Về nhà, Kỷ Tinh rơi vào những đắn đo trăn trở.

2000 vạn tệ, 33.4%, đây là điều kiện tốt nhất từ trước tới giờ cô nhận được.

Hàn Uyển rất tốt, quan điểm phát triển tương lai của họ giống nhau. Chuyện đã đến nước này, cô có thể chấp nhận điều kiện 33.4% cổ phần. Nhưng cô lo lắng về việc tìm kiếm đội ngũ nghiên cứu khác của Hàn Uyển, sau khi đã lôi kéo được nhân tài, liệu có thay thế hết những nhân sự của Tinh Thần là điều không thể nói chắc.

Nhưng đến bước này, chỉ có thể đánh liều một phen. Trong lúc cô chuẩn bị đưa ra quyết định thì nhận được cuộc gọi của Hàn Đình hẹn cô gặp mặt.

Kỷ Tinh vô cùng kinh ngạc.

Thật lòng mà nói, cô rất vui khi nhận được điện thoại của Hàn Đình. Sau khi suy xét các điều kiện, cô nghiêng về hướng chấp nhận điều kiện Hàn Uyển, nhưng lòng có chút không cam tâm, âm thầm mong chờ Hàn Đình đưa ra điều kiện tốt hơn, để cô có thể ra quyết định, bình ổn mọi điều.

Kể ra cũng kì lạ, lần trước gặp Hàn Đình tuy kết quả không vui vẻ, nhưng cô không cảm thấy ghét Hàn Đình.

Lần này không biết có phải để làm dịu bầu không khí trò chuyện không mà Hàn Đình hẹn cô ở một quán trà chiều, đổi kiểu áo sơ mi dạo phố, nhìn anh phóng khoáng và thân thiện hơn. Có điều ánh mắt anh khi nhìn người khác vẫn sâu thăm thẳm, không lộ ra chút suy nghĩ, nên cho dù thế nào cũng không mang lại cho đối phương cảm giác thân thiết thoải mái.

Kỷ Tinh ngồi xuống, thấy trên bàn có một cốc sữa chua dâu việt quất hột đào quyện mật ong, trông thật hấp dẫn.

Hàn Đình lịch thiệp: “Đồ điểm tâm cho cô đấy.”

Kỷ Tinh cảnh giác nhìn anh, ngồi im.

Anh cười: “Không có độc”.

“…”, cô nhẹ nhàng xúc một thìa dâu kèm với sữa chua và mật ong, ngon tuyệt. Ăn được vài miếng cô chợt nghĩ, đây là chiêu mua chuộc bằng đồ ăn? Anh tưởng cô là trẻ lên ba ư?

Ngước lên thấy Hàn Đình đang lẳng lặng nhìn cô, miệng tủm tỉm như giấu nụ cười, hỏi: “Thích ăn dâu tây?”

Còn không à, dâu tây trong bát bị tiêu diệt hết sạch, việt quất và hột đào may mắn thoát nạn.

“… Vâng”, cô lật đật đặt chiếc thìa xuống, ngồi thẳng lưng, trở lại trạng thái cảnh giác, ánh mắt đầy nghi hoặc, “Anh Hàn muốn bàn bạc lại về Tinh Thần phải không?”

Anh cũng không vòng vo: “Nói đi, mức thấp nhất của cô là bao nhiêu?”

“2000 vạn tệ, 20% cổ phần. Tinh Thần giữ toàn quyền quyết định”, cô tỏ ra kiêu ngạo, nói giọng chắc nịch, “Đó là giá thấp nhất. Cũng có rất nhiều công ty muốn đàm phán với tôi”.

Hàn Đình nhìn cô chằm chằm, bỗng bật cười, để lộ hàm răng trắng đều như hột bắp.

“…”, Kỷ Tinh ngơ ngác, đang suy nghĩ xem anh cười là có ý gì.

Anh nói: “Cô Kỷ Tinh rất có bản lĩnh”, câu này nghe có gì đó châm chọc.

Kỷ Tinh hơi vênh mặt lên, rắn rỏi: “Như tôi vừa nói, có rất nhiều người muốn hợp tác với tôi”.

Hàn Đình gật đầu, điệu bộ biết tuốt: “Đều với điều kiện tương tự?”

Kỷ Tinh đỏ mặt, gật đầu thật mạnh: “Đúng. Điều kiện tương tự. Đang đàm phán”.

Thái độ của cô rất cứng rắn, có điều, vì chưa có kinh nghiệm nói dối, nên đã lỡ chớp mắt khi đối diện với ánh nhìn sắc bén của Hàn Đình. Trông rất giống thỏ con đội lốt cáo.

“Tôi không nghĩ có người đồng ý đàm phán với điều kiện này của cô”, Hàn Đình bóc mẽ, nụ cười cũng bớt tươi hơn. Đôi mắt anh rất sáng, nhìn thẳng thôi cũng khiến đối phương cảm thấy bị áp đảo, “Cô đến đây, đồng nghĩa với việc chúng ta có thể hợp tác. Nhưng nếu vẫn là con số cũ, thì không còn lí do gì để tiếp tục đàm phán nữa”.

Kỷ Tinh không thay đổi thái độ, đáp: “Nhưng lần trước anh ra điều kiện xong cũng nói rằng không còn lí do gì để tiếp tục đàm phán nữa”.

Hai người đang căng thẳng thì phục vụ mang tới dụng cụ dùng trà, bộ dao dĩa và khăn ăn, cùng với tháp bánh bốn tầng. Trên đĩa bày rất nhiều món điểm tâm kiểu Tây ăn kèm khi uống trà vô cùng đẹp mắt như bánh scone, crepe, muffin, bánh đậu xanh, bánh xốp vừng…

Kỷ Tinh vô thức liếc nhìn, ngạc nhiên khi thấy miếng bánh Lư Đả Cổn* ở giữa những khay bánh điểm tâm.

(*Lư Đả Cổn: Một món điểm tâm truyền thống của người Bắc Kinh có 3 lớp màu vàng, trắng, đỏ được cuộn lại sau đó cắt thành khúc vừa ăn.)

Phục vụ rót trà cho hai người xong mới rời đi.

Sau “tiết mục xen giữa” của người phục vụ, Kỷ Tinh quay sang nhìn Hàn Đình.

Hàn Đình không muốn phí lời, nói thẳng: “2000 vạn, 33.4% cổ phần. Các vấn đề liên quan của công ty, báo cáo định kỳ cho tôi”.

Anh nói xong, còn bổ sung thêm một câu: “Đây là mức thấp nhất của tôi”.

Giọng nói của anh nghe rất bùi tai, khiến Kỷ Tinh hiểu rằng anh đang nói rất chân thành. Đây thực sự là giá thấp nhất rồi, không còn đất để thương lượng nữa.

Tiền đầu tư và tỉ lệ cổ phần đưa ra giống hệt như Hàn Uyển. Khác nhau ở điểm, Hàn Uyển muốn can thiệp nhiều hơn, Hàn Đình chỉ cần báo cáo định kỳ. Vì vậy cán cân này đột nhiên nghiêng về phía Hàn Đình.

Kỷ Tinh gắng gượng: “33.4% đã có quyền được biểu quyết rồi, tôi không chấp nhận được. Nên hạ xuống một chút nữa”.

“Không được”, Hàn Đình từ chối, “Cô nghĩ nhà đầu tư là thiên thần hay sao? Nhà đầu tư đi kiếm tiền, không phải đi giúp cô thực hiện giấc mơ”.

Kỷ Tinh cay mũi, con người này thẳng thắn đến mức khiến người ta khó chịu. Cô suy ngẫm một lát, cuối cùng nói ra thông tin quan trọng nhất: “Thật không giấu gì, điều kiện mà anh đưa ra đã có người đề cập với chúng tôi. Trong trường hợp như vậy, tôi nên suy nghĩ đến thứ tự người nào đến trước. Đương nhiên, nếu anh có thể đưa ra số tiền tốt hơn, hoặc giảm bớt phần trăm cổ phần, tôi có thể sẽ đồng ý”.

Quyền chủ động dường như đang nằm trong tay cô, cô mạnh mẽ nhìn thẳng vào anh.

Hàn Đình nhìn cô một lúc lâu, trì hoãn nụ cười: “Tôi vừa nói rồi, đó là mức thấp nhất của tôi”.

Anh vân vê tách trà giữa những ngón tay, điềm đạm nói: “Con người tôi sẵn sàng ăn miếng trả miếng. Nếu ai đó cướp đi thứ tôi muốn, tôi sẽ nghĩ hết cách để hủy hoại nó. Một cô gái bé nhỏ như cô không phải là đối thủ của tôi”.

Anh nói xong, nhâm nhi một ngụm bạch trà trong tách.

Không ngờ câu nói đó khiến Kỷ Tinh sợ xanh mặt.

Rõ ràng anh đã có chuẩn bị trước khi đến đây, nếu không sao có thể đưa ra điều kiện tương tự một cách trùng hợp đến vậy. Chẳng trách tự nhiên anh lại hạ thấp yêu cầu, nhưng cũng chính vì sự thay đổi một cách gượng ép này, Kỷ Tinh cảm thấy nếu mình không đồng ý, anh thực sự có thể vùi dập Tinh Thần.

Hơn nữa, nếu xuất hiện trường hợp hai bên bất đồng căng thẳng, cô cần nhanh chóng đưa ra quyết định, tránh để nhiều bên nâng giá dẫn đến đàm phán thất bại hoàn toàn, hai bên cùng bỏ cuộc.

Cô vốn đang ở thể yếu, không chống đỡ được với sự uy hϊếp, rụt rè nói nhỏ: “Ngoài việc… uy hϊếp, anh không thể có chút thành ý được sao?”

“Chỉ cần cô thực sự có thành ý”, Hàn Đình nói, “Việc đến nước này, lấy thông tin giả ra phỉnh tôi không vui nữa phải không?”

Kỷ Tinh bị anh vạch trần, giữ chặt cốc trà, không nói gì.

Hàn Đình thấy vẻ mặt không cam chịu của cô, ngữ khí dịu lại, nói: “Trong dự án của cô có một điểm sáng, kết hợp cá nhân hoá và kho dữ liệu khám chữa bệnh, làm tăng khả năng thuyết phục thị trường của sản phẩm. Nhưng theo tôi biết, những số liệu cô sử dụng hiện tại toàn bộ là của Quảng Hạ. Sau này thì sao, cô lấy thêm dữ liệu từ đâu?”

Kỷ Tinh chột dạ, một lúc lâu vẫn không thốt nên lời, vì anh nói đúng điểm yếu của cô.

“Nhưng Đông Dương có Dr. Cloud, trong quá trình nghiên cứu người máy AI khám chữa bệnh, có hàng tá dữ liệu của bệnh nhân”, Hàn Đình nói tiếp, “Về khoản này chắc những nhà đầu tư khác không cung cấp cho cô được”.

Toàn bộ đường lùi của cô bị anh chặn đứng, Kỷ Tinh tự hiểu mình không còn tư cách đòi hỏi đàm phán. Cô ủ dột thì thầm “Những nhà đầu tư khác đều rất thiện chí”.

Hàn Đình: “…”

Anh nghe cô thỏ thẻ hờn trách, chỉ trích anh không có hình người. Anh chỉ nhếch mép, chẳng ừ chẳng hử. Rồi anh nói: “Tôi cũng rất thiện chí”.

“…” Kỷ Tinh buột miệng, “Trông anh rất khó ở.”

Hàn Đình không ngờ cô thẳng thắn như vậy. Anh nhướng lông mày, chậm rãi trả lời: “Vị trí khác nhau. Nếu như chúng ta trở thành đối tác, tôi sẽ đối xử tốt với cô”.

Kỷ Tinh: “…”, câu này nghe sao gượng gạo thế nhỉ?

Hàn Đình khẽ nghiêng người, đưa tay về phía cô, mỉm cười: “Hợp tác vui vẻ?”

Kỷ Tinh nhìn xuống đắn đo giây lát, cuối cùng chầm chậm đưa tay ra.

Bàn tay người đàn ông rắn chắc ấm áp, mạnh mẽ nắm lấy tay cô.