Giữa Chốn Phồn Hoa Gặp Được Người

Chương 21

Trên cầu thang, bệnh nhân bác sĩ y tá lên lên xuống xuống.

Kỷ Tinh đứng đợi hơi chán, lại còn đau chân, nên ngồi thụp xuống chờ, đoán mò các bệnh nhân đi qua mắc bệnh gì để gϊếŧ thời gian.

Hàn Đình quay lại, nhìn thấy cô ngồi như chú cún con bị xích ngoài cửa đợi chủ, đôi mắt to tròn nhìn quanh, nhìn thấy anh, cô phủi phủi quần đứng lên.

Hàn Đình nói: “Đi thôi!”

Đi? Đi đâu?

Trong đầu Kỷ Tinh mù mịt, không lên tiếng hỏi, đi theo anh xuống tầng dưới.

Trong hầm gửi xe lại là một chiếc Porsche màu đen, khá giống chiếc lần trước bị đâm xước. Kỷ Tinh cố tình để ý chỗ cửa xe, vẫn nguyên vẹn như mới. Đang suy nghĩ, ngước mắt lên tình cờ bắt gặp ánh mắt của anh đang nhìn cô. Cô lập tức nhìn sang chỗ khác, không biết anh có nhớ vụ đâm xước xe đó không.

Tài xế mở cửa sau cho anh, Kỷ Tinh thấy thế định ngồi ghế trước, nhưng Hàn Đình mở cửa bên kia cho cô. Cô đành miễn cưỡng lên xe.

Mắt cô liếc qua chiếc quần âu màu xanh đen của anh, bên dưới lớp vải thô cứng thấp thoáng đường nét bắp chân đầy nam tính.

Kỷ Tinh lảng nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.

Cô không hỏi, Hàn Đình cũng không nói sẽ đi đâu, thoải mái dựa người vào lưng ghế nhắm mắt thư giãn.

Cả quãng đường, trong xe im lặng, không ai nói gì.

Hơn 6 giờ chiều, đúng vào giờ cao điểm tan tầm. Ánh chiều tà đầu hạ mong manh màu vỏ quýt bao trùm cây cầu vượt. Xe ô tô nhích rồi lại dừng, dừng rồi lại nhích. Kỷ Tinh nhìn dòng xe qua lại bên ngoài cửa ô cửa kính, cảm thấy chút hoang mang. Thời gian trôi nhanh thật, chớp mắt đã cuối tháng Tư rồi. Hàng liễu hai bên đường đã trổ lá từ bao giờ, cây nào cây nấy xanh mướt cả con phố.

Cuối cùng họ đến nhà hàng mà mùa đông năm ngoái Tăng Địch từng đưa cô đến. Phong cảnh cuối xuân đầu hạ đúng là khác hẳn. Nơi đây cây lá um tùm mơn mởn, căng tràn nhựa sống.

Kỷ Tinh theo Hàn Đình đi vào bên trong, đến một phòng riêng, bên trong đã có một bàn người đang ngồi chờ. Toàn bộ là đàn ông, tuổi khoảng ba, bốn mươi, người mặc âu phục chỉnh tề, người mặc quần áo bình thường. Nhìn thấy Hàn Đình bước vào, tất thảy đều đứng dậy chào: “Tổng giám đốc Hàn”.

“Thật ngại quá, đường tắc. Để các vị phải chờ lâu”.

“Hẹn 7 giờ, bây giờ mới có 6 giờ 59, vừa đúng giờ. Nghe nói người nước ngoài hẹn nhau thường đến đúng giờ, đến sớm quá lại không lịch sự, ha ha ha!”, những người ngồi quanh bàn nịnh khéo.

Quan hệ trên dưới thế nào, nhìn qua cũng hiểu.

Chỗ chủ toạ còn hai ghế trống, Đường Tống gọi phục vụ lấy thêm bọc ghế và bát đũa. Kỷ Tinh đang định lùi sang một bên đứng chờ, Hàn Đình quay đầu lại nhìn cô, nói: “Lại đây ngồi đi”.

Kỷ Tinh nghe theo ra ngồi phía bên tay phải Hàn Đình. Cô vừa ngồi xuống, cả bàn người ai cũng liếc nhìn cô với ánh mắt hiếu kỳ.

Hàn Đình không giới thiệu cô, mà bắt đầu nói chuyện với mọi người một cách tự nhiên.

Kỷ Tinh nghe họ nói chuyện toàn về công việc, chủ yếu xoay quanh vấn đề phát triển Dr. Cloud của Y tế Đông Dương.

Dr. Cloud là hệ thống chẩn đoán bệnh ứng dụng trí tuệ nhân tạo do Y tế Đông Dương phát minh, bao gồm người máy chẩn đoán bệnh và kho dữ liệu, mục tiêu tương lai là dùng người máy chẩn đoán chính xác 80% các bệnh thường gặp và đưa ra phương pháp chữa bệnh phù hợp, còn lại 20% số bệnh phức tạp có thể thông qua quá trình chuyển đổi thông tin hiệu suất cao và trao đổi kiến thức giữa các bác sĩ để tích luỹ hình thành những phương pháp giải quyết chính xác, tốc độ hơn.

Trong lúc nói chuyện, ngoài những mô hình khám chữa bệnh mới, mô hình khám bệnh truyền thống cũng được đề cập tới, ví dụ như y dược, thiết bị, trong đó bao gồm các loại mẫu chế tạo của thiết bị. Từ tình hình thị trường, thông tin nội bộ các doanh nghiệp đến xu hướng chính sách, toàn là những phân tích có tính ứng dụng cao.

Kỷ Tinh mừng như bắt được vàng, vừa lẳng lặng ăn vịt quay, vừa âm thầm ghi nhớ, chỉ hận nỗi không thể lôi cuốn sổ tay ra mà ghi chép bằng hết lại.

Cô đủ thận trọng, không chỉ ghi nhớ sự việc, mà còn ghi nhớ người. Cô ngầm phán đoán những người ngồi xung quanh: Theo những gì họ nói, thì người này là giám đốc công ty thiết bị y tế, người kia là bác sĩ trong viện nghiên cứu.

Nghe họ chuyện trò một hồi, phải công nhận, cô rất khâm phục Hàn Đình. Làm một tổng giám đốc công ty, trước hết, chưa bàn về tầm nhìn vĩ mô hay tư duy mạch lạc của anh trong từng lời nói, chỉ riêng giọng nói êm tai cùng thái độ lịch sự của anh cũng đã đủ mang lại cho người ta rất nhiều thiện cảm.

Cô liếc nhìn anh, thấy bàn tay đang đặt trên bàn của anh, những ngón tay thon dài, hơi khum lại. Dưới ống tay comple xanh đen là tay áo sơ mi trắng tinh tươm, lịch lãm và mạnh mẽ.

Nhìn gần, cô mới nhận thấy âu phục của anh rất đặc biệt, không phải màu xanh đen bình thường, mà có hoa văn kẻ sọc in chìm, màu sọc đậm hơn. Nhìn lâu một chút sẽ thấy những hình khối nhấp nhô thoắt ẩn thoắt hiện, trông đặc biệt quý phái.

Đang mải ngắm thì cánh tay đó lấy một tờ giấy ăn, đưa đến trước mặt cô.

Kỷ Tinh giật mình, phát hiện nước sốt trong món bánh Oa Oa Đầu cô đang cầm trên tay bị rớt ra ngoài, nhỏ xuống lòng bàn tay rồi.

(*Oa Oa Đầu: Một loại bánh thường thấy của người dân vùng phía Bắc Trung Quốc. Bánh làm từ ngũ cốc, có màu vàng tự nhiên.)

“Cảm ơn”, cô cầm lấy khăn giấy, vội vàng lau nước sốt.

Hàn Đình nhìn cô một cái rồi quay đi. Anh vẫn tập trung vào người đang nói.

Một vị giám đốc khoảng 40 tuổi ngồi đối diện nói: “Hiện nay nhu cầu đối với nguyên liệu và máy móc phẫu thuật của các bệnh viện ngày càng cao, ngày càng mới mẻ. Nước ngoài có rất nhiều sản phẩm chất lượng tốt, nhưng giá thành quá đắt, cộng thêm quá trình xét duyệt, nhập khẩu khó khăn. Sản phẩm trong nước ở mảng này có tiềm năng rất lớn, có điều hàng kém chất lượng cũng rất nhiều. Những công ty xuất sắc như Đông Dương thì lại ít, đếm trên đầu ngón tay. Tổng giám đốc Hàn, sau này chúng ta phải hợp tác thường xuyên, có sản phẩm gì phải liên lạc với chúng tôi đầu tiên nhé”.

“Chắc chắn là như vậy rồi, đều là bạn bè lâu năm cả”, Hàn Đình nói, “Sản phẩm của Đông Dương vào tay các vị đều được tiêu thụ rất tốt, tôi còn chưa có cơ hội cảm ơn đấy”.

“Đâu dám, đâu dám”, người kia khiêm tốn, “Chúng tôi được bóng cây đại thụ che mát, dựa tiếng của Đông Dương mới có được chỗ đứng trên thị trường.”

Kỷ Tinh suy ngẫm một lúc, cuối cùng cũng hiểu ra.

Bình thường, công ty đại lý sẽ là mối liên kết giữa đơn vị sản xuất sản phẩm và bệnh viện, hai bên nuôi một bên. Nhưng vì những thiết bị y tế, đặc biệt là các thiết bị cấy ghép dưới da của Đông Dương tính năng ưu việt, chất lượng tốt, giá cả ưu đãi hơn hẳn so với hàng nhập, trên thị trường luôn luôn khan hàng, thế nên họ có quyền phát biểu với tư cách vị trí cao nhất trong chuỗi thức ăn.

Nói đi nói lại, vẫn là đế vương hùng mạnh. Cô vừa suy nghĩ, vừa đưa miếng vịt quay lên miệng.

Đúng lúc đó, Hàn Đình đột nhiên nghiêng người, nói thầm vào tai cô: “Lý Quyền An, có rất nhiều mối thu mua thiết bị của bệnh viện”.

Má cô ửng lên, suýt nữa thì nghẹn, anh đang giúp cô mở rộng quan hệ?

Vớ vẩn, không thì đưa cô đến ăn một bữa cải thiện à?

Đầu cô toát mồ hôi, cũng may mình có chút năng lực, coi như khá nhạy cảm, chăm chú lắng nghe từ đầu tới giờ, nếu không thì đúng là hối hận không kịp.

Một người ngồi bên cạnh nói: “Tổng giám đốc Hàn, nghe nói mảng thiết bị cấy ghép xương khớp chuẩn bị có sản phẩm mới, có thể giải quyết phần nào vấn đề độ dung hoà không cao trước đây?”

“Vẫn đang trong giai đoạn kiểm chứng lâm sàng. Nhưng số lượng sản phẩm có tiềm năng không cao, vì chi phí quá lớn, sợ rằng đến những gia đình trung lưu cũng khó mà chi trả, nói đến đây anh đặt đũa xuống, nói vào đúng thời điểm thích hợp nhất, “Quên mất chưa giới thiệu với mọi người, Kỷ Tinh.”

Kỷ Tinh đột nhiên bị gọi tên, vội vã lấy khăn lau miệng, ngồi thẳng lưng.

Hàn Đình cười, nói: “Người phụ trách của Công ty Công nghệ Tinh Thần, đang nghiên cứu sản xuất nguyên liệu y học bằng máy in 3D, tốt nghiệp cử nhân và thạc sĩ chế tạo máy tại trường Đại học XX”.

“Ngành chế tạo của trường XX giỏi lắm!”, mọi người trầm trồ.

“Đặc biệt đây là sinh viên cưng của giáo sư Lương Văn Bang của Học viện Chế tạo máy, thời gian trước tôi tìm đến giáo sư để lôi kéo một số nhân tài. Hoá ra có một nhóm sinh viên của thầy đang nghiên cứu máy in 3D, vừa hay, tôi đầu tư cho họ. Không có cách nào khác, họ có năng lực vượt trội, nên chẳng chịu về Đông Dương làm việc cho tôi.”

Anh nói ra một cách rất tự nhiên, không hề chớp mắt, còn cười đầy ẩn ý nói thêm: “Mấy người giỏi thật là khó bảo”.

Anh cười cười nhìn Kỷ Tinh, thái độ đầy châm chọc.

Kỷ Tinh: “…”

Trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, cô cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ tía tai: “Giám đốc Hàn quá lời rồi. Thực ra…”

“Những người trẻ thời nay đúng là rất bạo dạn.”

“Tôi rất ít khi nghe giám đốc Hàn khen ai đó, có được sự đánh giá như vậy, chắc chắc phải rất xuất sắc”, vị giám đốc ngồi đối diện nói, “Tôi học trường bên cạnh, cũng coi như bạn sát vách”.

“Xin chào, xin chào!”, Kỷ Tinh vội vàng gật đầu, có gì đó khó chịu như bị kim châm.

Hàn Đình tiếp lời rất tự nhiên: “Vấn đề máy cấy ghép xương khớp mà chúng ta vừa nhắc đến, công ty Tinh Thần của họ đang nghiên cứu đấy”.

Mọi người bỗng chốc trở nên quan tâm: “Ồ? Vậy hả?”.

“Đúng vậy”, Kỷ Tinh lập tức trả lời, “Nghiên cứu trước mắt chủ yếu là về các thiết bị chữa trị các bệnh về sống lưng và tuỷ xương, cách sản xuất truyền thống không chỉ mất thời gian, không thể kết hợp với các loại nguyên liệu khác, cũng không thể tạo nên kết cấu phức tạp tinh tế hơn, vì vậy chất liệu sản phẩm không được hoàn thiện, thế nên còn rất nhiều không gian phát triển. Kỹ thuật in 3D có thể giải quyết các vấn đề trên. Hiện tại loại thiết bị cấy ghép xương khớp mà chúng tôi nghiên cứu có chất liệu bằng titan, phía dưới có kết cấu như hình mạng lưới bằng nhựa acrylic, cấu tạo từng tầng, không những giải quyết vấn đề kim loại giúp tái tạo xương tuỷ, mà còn cả vấn đề kim loại không có sự đàn hồi gây tổn thương xương. Không tốn quá nhiều vật liệu, sau khi được cải thiện công nghệ, chắc chắn sẽ sản xuất hàng loạt đưa vào thị trường”.

Cô thao thao bất tuyệt, nói rất trôi chảy, nói đến những đoạn yêu thích, mặt còn ửng hồng.

Hàn Đình dựa lưng vào ghế, đặt tay lên bàn, nhìn cô nói. Đôi môi anh khẽ cười, nghe rất chăm chú, không cắt ngang, chỉ thỉnh thoảng gõ nhẹ ngón tay xuống bàn.

Đến lúc cô nói xong, anh cũng không bình luận.

Đã làm xong phần giới thiệu và mở màn rồi, sau khi cô biểu diễn xong, để dành cho khán giả đánh giá và vỗ tay.

Có người rất quan tâm, hỏi: “Hiện đang làm đến giai đoạn nào rồi?”

“Vẫn đang hoàn thành quá trình thiết kế, đồng thời tiếp tục thử nghiệm trên các kết cấu và vật liệu.”

“Đúng vậy, phải làm đi làm lại nhiều lần. Suy cho cùng, kỹ thuật, công nghệ, thiết kế mới là chìa khóa quyết định sự ưu việt của sản phẩm trên thị trường. Hi vọng có cơ hội cô có thể cho chúng tôi tham quan học hỏi.”

Kỷ Tinh khiêm nhường: “Thật không dám để các vị học hỏi, là chúng tôi cần hoan nghênh các vị đến chỉ bảo thêm mới phải chứ”.

Hàn Đình nhìn cô, hỏi rất đúng lúc: “Danh thϊếp đâu?”

Kỷ Tinh sực nhớ ra, nhanh nhẹn tìm danh thϊếp trong túi, trao đổi danh thϊếp một vòng với mọi người. Cô cũng nhận về một xấp danh thϊếp, nhìn lướt qua, tốt quá, toàn những người có địa vị.

Đợi cô ngồi xuống, Hàn Đình tươi cười nói: “Tinh Thần mới bắt đầu, sau này còn phải nhờ các vị chiếu cố”.

Kỷ Tinh sững người. Câu nói này của Hàn Đình đối với cô còn quý hơn cả món quà trời ban.

“Đâu dám, đâu dám. Hậu sinh khả uý, chúng tôi còn phải cầu được hợp tác với các vị ấy chứ.”

Hàn Đình vẫn cười niềm nở, nói với Kỷ Tinh: “Sau này phải học tập các vị tiền bối đây nhé!”

Kỷ Tinh ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng”.

Vì Hàn Đình không uống rượu, nên không có màn chúc rượu ép uống, chỉ có một vài ly tượng trưng, do đó mà buổi tiệc không kéo dài, nhanh chóng kết thúc.

Anh cũng không hút thuốc, mọi người tham gia đều biết thói quen của anh, nên không ai hút thuốc.

Kỷ Tinh được ăn một bữa sảng khoái tinh thần. Ra khỏi phòng ăn, trên người không dính chút hơi rượu, chỉ thoang thoảng mùi gỗ thông.

Mọi người nói chuyện thêm một lúc rồi tan cuộc.

Lái xe đưa xe tới cửa nhà hàng, Kỷ Tinh lên xe, tâm trạng lúc này hoàn toàn khác với lúc đi.

Xe chuyển bánh, cô vân vê những ngón tay, suy ngẫm không biết phải cảm ơn anh thế nào.

Nghe tiếng anh khe khẽ, mang theo ý cười như có như không: “Đồ ăn có hợp khẩu vị không?”

“…”, tai Kỷ Tinh đột nhiên nóng như bỏng, anh cười cô ăn nhiều quá hay sao? Vừa rồi trong buổi tiệc mọi người đều nói chuyện, chỉ có cô là ăn được nhiều nhất.

“Đều… rất ngon”, cô mặt dày đáp.

“Vịt quay chắc là ngon lắm”, anh chậm rãi nói.

Kỷ Tinh đơ hết cả đầu, lờ mờ hiểu câu nói đó ám chỉ điều gì.

Trong các món ăn hôm nay thì vịt quay là đặc biệt nhất, được cắt sẵn thành từng miếng vừa miệng, mỗi miếng được xếp một lớp vỏ bột mỏng hình chữ nhật, đến một lớp dưa chuột, một lớp thịt vịt và da vịt, trang trí bằng mứt táo gai và hành, cực kỳ ngon. Lần nào đĩa xoay đến phía Kỷ Tinh, cô cũng không kiềm chế được mà gắp lấy một miếng. Chắc cô phải ăn hết một nửa.

Chẳng nhẽ lại lộ liễu đến thế, nên bị anh bắt gọn?

Cô ậm ờ “Ừm” một tiếng, mấy giây sau nói tiếp: “Tổng giám đốc Hàn, hôm nay rất cảm ơn anh”.

Hàn Đình nghe thế, quay qua nhìn cô, làm bộ nghiêm túc hỏi: “Cảm ơn tôi chuyện gì?”

“…”, cô đột nhiên không biết trả lời thế nào.

Bên ngoài cửa sổ trời đã về khuya, đèn đường chiếu lên mái tóc đen bóng của anh, nhìn anh dịu dàng hơn ban ngày biết bao nhiêu. Nhưng đó chỉ là tưởng tượng, khuôn mặt anh vẫn không chút biểu cảm, ánh mắt sắc lạnh, đợi cô trả lời.

Kỷ Tinh nói: “Cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi đến gặp những người đó”.

Hàn Đình cười một tiếng: “Gặp cũng không có tác dụng đâu”, anh hỏi, “Cô nghĩ rằng trên bàn ăn hôm nay, có bao nhiêu người thực sự để tâm đến cô?”

Kỷ Tinh như tỉnh mộng, bị một câu nói của anh lôi về hiện thực. Cô không thốt nên lời, mặt lại bắt đầu nóng phừng phừng. Xấu hổ, nhưng hơn cả là mơ hồ: Anh đưa cô đến, không phải để làm quen sao?

“Cô hình như đang theo đuổi điều này, nóng lòng muốn có được, nên tôi đưa cô đi xem thử”, Hàn Đình nói, “Cô cần quan hệ, nhưng cơ bản cô không hiểu bản chất của quan hệ là gì: Người có năng lực mới có tư cách nói chuyện quan hệ. Còn với những người không có năng lực và giá trị lợi dụng, dù có chen được vào cả trăm bữa tiệc cũng chẳng có ai thực sự để mắt tới”.

“Giống như việc hôm nay cô đến bệnh viện, người ta miệng nói vậy chỉ để đối phó với cô, đến lúc cô cần giúp đỡ, liệu họ có đưa tay ra không? Chưa chắc”, anh nói, “Sau này đừng phí thời gian chạy lung tung. Cô tìm đến họ, đuổi theo sau họ, có chạy gãy chân cũng không có kết quả. Sau cùng chỉ có cô tự an ủi chính mình… Hãy để họ đến tìm cô”.

Kỷ Tinh bị những câu nói đó đả kích đến mức không ngóc đầu lên nổi. Anh nói chuyện quá nghiêm khắc, nào có đứng trên góc độ của cô để thấy được những nỗi khó khăn và khổ cực cô phải chịu. Cô trả lời: “Bây giờ làm gì có ai chủ động tìm đến tôi. Tôi còn quá yếu, chưa mạnh đến mức đó”.

“Cô yếu là việc của cô. Không ai thương xót,” Hàn Đình lạnh lùng nói, “Điệu bộ như vậy, cô coi mình là kẻ ăn xin chắc?”.

Lòng tự tôn của cô bị chà đạp nát vụn, nhất thời xấu hổ đến mức toát mồ hôi.

Hàn Đình nhìn mặt cô đỏ ửng lên, ngón tay như sắp bị bóp nát, có một lúc, anh không biết phải nói gì.

Anh liếc nhìn những cái cây đang lùi ngược lại sau cửa kính xe, dùng ngữ khí ân cần hơn một chút, nói: “Thời gian và sức lực của con người chỉ có hạn, phải dùng cho những việc quan trọng hơn. Mấy việc phải chạy đi chạy lại thế này, chỉ cần trả lương, ắt có người làm. Sao cô phải làm nó?”

Kỷ Tinh ngẩng đầu lên, anh cũng quay sang nhìn cô. “Cô mở công ty, khả năng cạnh tranh là gì? Chính sách của công ty, chiến lược, định vị, công nghệ cốt lõi, không phải ai cũng làm được. Những điều đó mới thể hiện giá trị của người lãnh đạo”.

Cô đứng hình, những lời nói đó cứ quanh quẩn trong đầu cô, ngấm ngầm gây hoang mang: Chẳng nhẽ những ngày qua cô vẫn loanh quanh tất bật một cách vô nghĩa trong rừng sâu không phương hướng, không kế hoạch sao?

Một câu nói thức tỉnh cô khỏi giấc mộng. Trong đầu cô reo lên hồi chuông cảnh báo, tuy chưa hoàn toàn hiểu hết, nhưng cô cảm thấy cách làm của mình quả thật có chỗ chưa đúng, cần phải kiểm điểm lại ngay.

Cô đỏ mặt, nói lí nhí: “Cảm ơn nhé…”

Anh vẫn cứ không phản ứng, chẳng biết là không chấp hay không thèm quan tâm nữa.

Trong lúc nói chuyện, xe đã đi tới nơi cô muốn xuống. Cô xuống xe, trước khi cửa xe đóng lại, cô còn cúi người, nói một tiếng “cảm ơn” với người ngồi bên trong rồi mới đi.

Xe chuyển bánh.

Hàn Đình dựa lưng vào ghế, lắc nhẹ cổ, nới lỏng cà vạt.

Chỉ từng li từng tí như dạy học sinh tiểu học, mệt hết cả người.

Nhưng, anh từ trước đến giờ chưa bao giờ hết nhẫn nại.