Buổi tối hôm đó, thấy tôi ngồi ngẩn ngơ ngoài hiên, mẹ ra ngồi nói chuyện với tôi, mẹ hỏi: - Con và con bé có chuyện gì à? - Chúng con chia tay ạ? - Buồn lắm phải không? Tôi không nói gì chỉ gật đầu nhẹ một cái. Mẹ nắm lấy tay tôi và bảo: - Mẹ không biết chuyện gì xảy ra với hai đứa, nhưng mẹ không muốn nhìn con như thế này, con phải vất vả lắm mới được như hôm nay, mà cả tuần nay con chẳng màng công việc, giờ con không phải là đứa con mạnh mẽ như trước kia của mẹ nữa. Nhìn ánh mắt đượm buồn của mẹ, tôi như thức tỉnh, tôi đã làm mẹ phiền lòng rồi, nhìn sang cha đang lọ mọ ăn cơm, sau một ngày đi xách vữa, tôi thấy mình tội lỗi vô cùng. Ngày hôm sau tôi chào cha mẹ rồi lên thành phố. Công việc khá ổn định, tôi vẫn đi làm, lao đầu vào công việc để quên em, mỗi lần nhớ đến em là một lần tôi oán hận ả. Sau ngày hôm ấy, tôi không gặp ả nữa. Hơn ba tháng kể từ ngày xảy ra chuyện, tôi đang làm thì giám đốc gọi tôi. Ông nói tôi cùng ông đi gặp một người. Ông đưa tôi đến một quán cafe, ông lại bắt tay với người đàn ông ngồi đó rồi nói: - Chào anh, lâu lắm rồi mới gặp anh, đây chính là Thành Đạt, người anh muốn gặp. Ông ta nhìn sang tôi đôi mắt dò xét rồi nói với giám đốc: - Cảm ơn cậu, tôi muốn nói chuyện với cậu ta chút, hôm khác anh em mình gặp nhau sau. Giám đốc của tôi vâng vâng dạ dạ rồi ra về trong sự ngơ ngác của tôi. - Cậu ngồi xuống đi. Uống gì thì gọi. Theo phản xạ tôi ngồi xuống, quay sang em nhân viên đứng đó bảo em cho mình ly đen đá. Sau khi nhân viên đi ông ta nói: - Tôi là bố của Tưởng Thanh. Cảm nhận được có gì đó không hay, tôi lắp bắp. - Dạ, cháu, cháu chào bác ạ. - Chắc cậu bất ngờ lắm phải không, hôm nay đến đây việc đầu tiên là tôi muốn xin lỗi cậu, vì con gái mình đã làm việc không phải với cậu. Tôi không hiểu sao nó lại hành động vậy, hỏi nó cũng không nói. Giờ nó có bầu, nó muốn giữ đứa bé, tôi thì không nỡ ép nó bỏ. - Cô ta nói với bác là con của cháu à? Tôi tức giận nói với ông ta, con gái ông ta lừa tôi, làm sao tôi biết cô ta ngủ với ai, mang thai với ai, giờ bắt tôi đổ vỏ. - Nó không nói, nhưng nó là con tôi nên tôi biết, trước giờ nó chỉ biết đi học rồi về nhà, chỉ có duy nhất đêm hôm liên hoan đó thôi. Tôi điều tra thì biết được sự việc. - Giờ bác muốn nói gì chẳng được. - Cậu có thể tin hay không tin, cậu cũng có thể chọn chịu trách nhiệm hoặc không chịu, nhưng tôi muốn kể cho cậu nghe một câu chuyện. Gương mặt ông trầm xuống, nét u buồn hiện rõ trên khuôn mặt ông, khác hẳn với vẻ đạo mạo lúc gặp giám đốc của tôi, ông chậm rãi kể. "Khi bằng tuổi cậu tôi cũng rất đào hoa. Là một công tử nhà giàu, gái theo tôi rất nhiều, tôi hẹn hò với các cô gái, họ cung phụng tôi, tôi cho họ tiền, em nào biết điều thì ở với tôi lâu, không biết điều thì đi. Nhưng tôi không ngờ, một ngày bỗng dưng con bé giúp việc trong nhà tôi lại có sức quyến rũ với mình như vậy, thế là tôi ép nó làm người tình, nhỏ ngoan ngoãn, ngốc nghếch tới mức có bầu sáu tháng cũng không biết. Đến lúc bụng nó to, lại thấy đau, nó đi khám mới biết. Nhưng tôi không nhận đứa bé, vì tôi đã rất cẩn thận, không thể nào làm nó có bầu được. Tôi đuổi nó ra khỏi nhà, nó ăn nằm với ai mà dám cả gan ăn vạ, nó khóc lóc nhưng tôi vẫn kiên quyết đuổi đi. Ba tháng sau, tôi thấy chuông cổng nhà mình kêu liên tục, mở cổng ra thấy con bé ôm bụng nằm dưới đất. Nó níu chân tôi nói: - Cậu chủ, xin hãy cứu con của chúng ta. Nhìn cảnh tượng ấy tôi động lòng đưa nó vào bệnh viện, nhưng không kịp nữa, chỉ giữ được đứa bé, không giữ được mẹ, tôi hối hận vô cùng, con bé không cha không mẹ, làm giúp việc cho nhà tôi từ nhỏ, đến khi cha mẹ tôi mất nó lại hầu hạ tôi, bụng mang dạ chửa tôi đuổi nó đi, trong lòng tôi hiện lên một tia tội lỗi. Và càng tội lỗi hơn khi xét nghiệm tôi nhận kết quả bé là con của mình. Mẹ nó được bố mẹ tôi đặt tên Thanh Thanh nên tôi đặt tên nó là Tưởng Thanh, để tôi phải nhớ lỗi lầm của mình, tưởng nhớ mẹ nó cả đời tôi không dám lấy ai hết vì tội lỗi của mình gây ra." Tôi thoáng thấy giọt nước mắt của ông ấy hiện ra trên khoé mắt, ông nhìn tôi rồi tiếp lời: - Cậu suy nghĩ cho kỹ, tôi không ép cậu, đây là địa chỉ của nhà tôi, nếu cậu đồng ý thì ngày mai đến gặp nó, còn không thì hai ngày nữa tôi sẽ đưa nó ra nước ngoài sinh con, nó sẽ ở hẳn đấy, chúng ta không còn gì liên quan đến nhau nữa. Nói xong thì ông ấy ra về, tôi thì chả còn tâm trạng gì mà làm việc, xin phép giám đốc cho nghỉ rồi mua rượu về phòng uống. Tôi uống hết chén này tới chén khác, đến khi lịm đi thì mới thôi. Tôi bỗng thấy mình trong một rừng hoa, ở đó, tôi chơi đùa vui vẻ với bé gái, trên chiếc xích đu ấy, có bóng người con gái đang nhìn chúng tôi chơi đùa và mỉm cười rất tươi, nhưng tôi chỉ nhìn thấy cặp môi cười hạnh phúc, còn khuôn mặt thì hoàn toàn mờ ảo. Tôi cười mãn nguyện cùng cô gái, rồi quay sang nhìn đứa bé, một tia nắng chói vào mắt tôi, tôi giật mình tỉnh dậy. Hóa ra là mình đang mơ, giấc mơ lạ quá, quả thật chưa bao giờ tôi cảm thấy mình hạnh phúc như trong giấc mơ này. Dư âm của men rượu vẫn còn, nó khiến tôi cảm thấy hơi choáng đầu, tôi đã say và nằm li bì tới tận 2h chiều mà không hề đóng của phòng. Cũng may mà trộm không vào. Dạy đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo, bụng đói cồn cào, pha tạm bát mì ăn lót dạ, lúc này tôi như được nạp thêm năng lượng, tôi bỗng nhớ lại giấc mơ, nhớ lại lời của ông ấy nói. Cầm điện thoại lên gọi cho mẹ: - Con à, sao gọi về giờ này, không đi làm sao? - Hôm nay mất điện nên con được nghỉ. - Ừ, thế con khoẻ không? - Con khoẻ, có chuyện này con muốn hỏi mẹ. - Ừ, con nói đi. - Con làm một cô gái có bầu, mẹ có thất vọng về con không? - Trai lớn dựng vợ, vừa có dâu vừa có cháu sao mẹ thất vọng được, mẹ chỉ cần con hạnh phúc thôi. - Con cảm ơn mẹ. - Thế mẹ sắp có cháu nội thật à? - Dạ, con sẽ sắp xếp đưa cô ấy về gặp mẹ. Cúp máy xong, tôi thấy hơi lạ vì tôi nghĩ mẹ sẽ phải sốc lắm, nhưng mẹ lại khá bình tĩnh, cũng chả kịp nghĩ về chuyện đó. Tôi từ nhỏ tuy gia đình có nghèo nhưng tôi có mẹ có cha, cha ít nói nhưng yêu thương tôi rất nhiều. Nếu cô ta có con với tôi thật, thì sẽ rất tội nghiệp đứa trẻ nếu người cha như tôi không nhận nó. Tôi với cái quần lấy cái tờ giấy ghi địa chỉ mà hôm qua tôi đã vò nát rồi nhét vào túi chưa kịp đi vứt. Lái con xe cũ tới nhà cô ta, nhìn căn nhà nguy nga tráng lệ mà tôi như muốn hoa mắt. Đang định bấm chuông thì có một chiếc xe hơi sang trọng dừng trước cổng, người đàn ông bước ra, ông tiến lại gần tôi: - Cậu tới rồi à? - Cháu muốn nói chuyện với con gái bác. - Được, mời cậu vào nhà, nó ở trong nhà đó. Ông bấm nút điều khiển cái cổng mở ra, tôi dắt con xe ghẻ của mình vào trong, đúng là nhà giàu có khác, bên ngoài nguy nga tráng lệ, bên trong sang trọng cổ điển. Vào trong thấy cô ta đang ngồi xoa xoa bụng và đọc sách thai giáo, trông cô có vẻ rất thỏa mãi không hề giống phong thái của người mang thai khi chưa có cả người yêu. Thấy tôi tới, cô nói: - Thế mà bố cũng điều tra được anh ta. - Bố xin lỗi, nhưng bố muốn làm gì đó cho con. - Bố đã phạm luật, con mong bố sẽ không điều tra thêm nữa. - Được, bố hứa. Nghe họ nói chuyện mà tôi không hiểu gì cả, tôi có chút tò mò nên lúc bố cô đi ra ngoài cho chúng tôi nói chuyện, tôi hỏi, cô ta cũng không ngại trả lời, cô nói rằng do bố con họ sống dựa trên sự tin tưởng và tôn trọng những gì đối phương làm và đối phương quyết định, họ sẽ bảo vệ nhau nhưng theo cách âm thầm, không để người còn lại khó chịu. Lần này chắc cô làm quá giới hạn của ông nên ông mới can thiệp trực tiếp vậy. Sau đó tôi hỏi rằng cái thai đó có phải của tôi không? Tôi nghĩ đấy là điều tôi cần phải biết, tôi không muốn mình bị dắt mũi lần nữa, nhất là bởi cô ta đã từng lừa tôi. Biết đâu cô ta dụ tôi lên giường để bắt tôi đổ vỏ. Cô trả lời: - Tôi nghĩ dù tôi có trả lời thế nào thì anh cũng chỉ tin vào những điều anh nghĩ, nên tôi không trả lời, và tôi cũng không cần anh phải chịu trách nhiệm, bố tôi sắp chuyển ra nước ngoài công tác, ông nói nếu có người chăm sóc mẹ con tôi, ông sẽ cho tôi ở lại đây, thi thoảng sẽ về thăm, còn nếu không chúng tôi sẽ qua đấy ở hẳn. - Tôi không hẳn tin cô, nhưng nếu nó là con tôi thật, tôi sẽ phải sống cuộc sống có con mà không biết vậy nên tôi sẽ chăm sóc cô trong suốt thai kỳ. - Nếu anh quyết định, anh sẽ phải kết hôn với tôi, để bố yên lòng, đám cưới thì không cần thiết, vì tôi muốn chú rể của mình phải là người toàn tâm toàn ý yêu mình. - Việc kết hôn là chuyện hệ trọng. - Kết hôn với tôi anh chỉ có lợi, không hề có hại, với giá cảnh của nhà tôi, con đường sự nghiệp của anh sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, anh nghĩ điều kiện của tôi không thể kiếm được một người đồng ý làm bố của con mình à. Nghe cô ta nói thấy cũng có lý, vậy là chúng tôi quyết định sẽ lấy nhau, dù không có tình cảm nhưng trong cuộc hôn nhân này cả hai đều có lợi, tôi chả phải đi làm thuê nữa, mà sẽ cùng cô ấy quản lý công ty của gia đình. Bản thân tôi cũng mới chia tay, lại học ra trường nên kết hôn cho bố mẹ an lòng cũng tốt. Tôi tự an ủi mình vậy.