Những Mẩu Truyện Thanh Xuân

Phần 2: Thiên Hạnh của cha. Chương 1

Trong cuộc sống sẽ có ba khoảng thời gian, đó là quá khứ, hiện tại và tương lai.

Đôi lúc người ta thường nói quá khứ nên quên đi, sống cho hiện tại và hướng tới tương lai.

Nhưng có những quá khứ nó sẽ theo chúng ta đến suốt cuộc đời, và hiện hữu trong suốt khoảng thời gian mà chúng ta sống, chúng ta không thể phủ nhận được nó.

Hiện tại của ngày hôm qua sẽ là quá khứ của ngày hôm nay. Nhưng nó sẽ tiếp diễn đến ngày mai.

Tôi là một chàng trai sinh ra trong một gia đình nghèo khó của một vùng nông thôn. Mẹ tôi sức khoẻ không được tốt, cha tôi là lao động chính của cả gia đình. Tôi luôn tự nhủ rằng sẽ cố gắng học tập kiếm tiền để sau này đỡ đần cha mẹ.

Gia đình nghèo nhưng cha mẹ luôn cố gắng để tôi được đi học, bản thân cũng biết cố gắng nên tôi học rất tốt, tôi chăm chỉ vừa học vừa phụ giúp cha mẹ việc nhà và đồng áng.

Đối với tôi, việc vượt qua mỗi kỳ thi là việc rất bình thường, tôi thi đỗ thủ khoa một trường đại học danh tiếng. Nhưng hoàn cảnh gia đình khó khăn khiến tôi khá đắn đo không biết có nên đi học tiếp hay không.

Với sự động viên của bố mẹ, tôi quyết định sẽ theo học. Thương bố, thương mẹ nên ngay sau khi nhập học tôi đã đi kiếm việc làm thêm.

Có lẽ ông trời không cho tôi sự giàu có nên ưu ái cho tôi một vẻ ngoài khá đẹp trai, một giọng hát hay và một cái đầu óc thông minh.

Tôi xin hát ở một phòng trà, ở nơi đó tôi gặp em. Em làm phục vụ cho quán.

Gia cảnh của em cũng không khá giả gì hơn nhà tôi cả, em ở cùng bố mẹ em ở một phòng trọ nhỏ, mẹ em làm giúp việc còn cha em thì làm bảo vệ cho cùng một người, theo như em nói thì con gái ông chủ bằng tuổi chúng tôi, và chơi rất thân với em, em xinh đẹp như một món quà của thiên nhiên ban tặng, nét thùy mị hiện rõ trên khuôn mặt em. Mỗi tối khi tôi hát, nhìn xuống phía em là tôi nhận ra được ánh mắt si mê của em dành cho mình.

Em cũng là sinh viên năm nhất giống tôi, tranh thủ đi làm thêm kiếm tiền đỡ đần cha mẹ. Tên em là Yên Vân.

Sau một thời gian làm cùng em, chúng tôi đã trở thành một cặp.

Tình yêu của chúng tôi rất đẹp, ánh mắt của tôi chỉ hướng về mình em, tôi chả nhìn đến một người con gái nào khác, ngày ngày tôi lên lớp học, tối về đi hát ở phòng trà, ở lớp tôi cũng chỉ chơi với vài người bạn mà chúng tôi chia nhóm để học thôi. Tôi và em thường gặp nhau sau khi tan học, tôi ghé trường em đón em đi làm, sau khi tan làm tôi trở em về phòng. Đứng ngoài cổng dãy trọ tâm sự vài câu rồi quay xe trở về phòng mình.

Tôi học ngành kế toán nên lớp có khá nhiều con gái, nhóm của tôi thì toàn nam thôi. Mỗi lần đi học nhóm là chúng lại nhắc đến lớp trưởng của lớp. Cô nàng tên là Tưởng Thanh, cái tên mà mãi về sau tôi mới biết ý nghĩa của nó.

Bạn lớp trưởng của lớp cũng rất xinh xắn, nếu như Yên Vân của tôi là một cô gái đẹp kiểu thùy mị, được trang điểm rất tỉ mỉ, thì lớp trưởng của tôi lại đẹp theo một kiểu rất thanh cao lại có chút bụi bụi rất khó diễn tả. Khuôn mặt đường nét gọn gàng nhưng lại không hề được chăm sóc, cảm giác như lúc nào ả cũng ngủ dạy bới bới cái tóc cột lên rồi đi học vậy, chả tí son phấn nào, nhưng trông ả vẫn rất đẹp, lũ con trai trong lớp lân la đến nói chuyện ả chả thèm quan tâm. Nhưng ả học rất giỏi, trong giờ học thích thì ả học, không thích thì ả ngủ. Nhưng khi giảng viên hỏi bài bất chợt thì ả trả lời thông vanh vách.

Có một công tử nhà giàu trong lớp thích ả, thấy ả bơ mình liền dở thói du côn dọa nạt, ai dè bị ả cho vài đường quyền bầm dập luôn. Cả lớp ai cũng sợ vì nghĩ lần này ả dây vào hắn thì nguy to, ai ngờ rằng mẹ của chàng công tử kia là cấp dưới của cha ả. Từ đó chả ai dám trọc đến ả nữa.

Cuối năm ba đại học, tôi nghỉ làm ở phòng trà rồi xin đi làm thực tập ở một công ty, vì khá thông minh nên tôi học việc rất nhanh, công ty nhận tôi làm nhân viên chính thức luôn. Còn Yên Vân cũng nghỉ làm để chuẩn bị thực tập.

Trước đó, mẹ tôi bị bệnh phải đi viện. Bệnh viện cũng gần trường tôi, bố cũng lên chăm mẹ, thi thoảng tôi ghé qua bệnh viện mang đồ ăn cho hai người. Yên Vân thi thoảng có vào cùng tôi nên bố mẹ biết em.

Giữa năm bốn đại học tôi đưa em về nhà mình chơi, nhưng có vẻ em không thân thiết với mẹ tôi lắm, dường như họ chỉ cố gắng gần gũi nhau vì tôi thôi.

Hôm đó em rủ tôi đi ăn sinh nhật cô bạn cũng là cô chủ của mẹ em nhân tiện ra mắt người yêu luôn. Đây là lần đầu tiên tôi được em dẫn đi gặp bạn, còn cha mẹ em tôi cũng chưa được gặp. Mỗi lần đưa em về, tôi chỉ đưa em đến cổng dãy trọ, chưa một lần được vào nhà em.

Tại một nhà hàng sang chảnh, em dẫn tôi vào gặp cô bạn đó, thoáng nhìn tôi bỗng giật mình, đây chẳng phải lớp trưởng của tôi sao. Ả cũng hơi bất ngờ nhưng vẫn bình tĩnh chào.

- Ồ, hóa ra là bạn cùng lớp, không ngờ người mà cậu nhắc đến lại là anh chàng này.

- Ủa, hai người là bạn cùng lớp à, vậy mà giờ mới biết.

Tôi cũng rất bất ngờ, không ngờ một người hiền lành như em lại chơi với một cô chủ ngỗ ngược ấy, chúng tôi ăn tối rồi nói chuyện qua loa.

Sau cuộc gặp gỡ ngày hôm đấy, thỉnh thoảng gặp nhau trên lớp chúng tôi hay chào hỏi nhau nhiều hơn.

Kết thúc quãng thời gian sinh viên, lớp chúng tôi tổ chức liên hoan, trong bữa tiệc hôm ấy có một sự cố mà tôi không hề ngờ tới.

Tôi không nhớ được gì nhiều, chỉ nhớ trong bữa tiệc liên hoan đó lớp trưởng lên làm MC, lúc gần kết thúc tiệc, khi tôi định đi về thì ả mang một ly bia đến mời tôi uống, tôi uống rồi chào ả đi ngoài sảnh, lúc đó tự nhiên tôi không nhớ gì nữa. Chỉ biết rằng khi tôi tỉnh dạy thì ả đang nằm cạnh tôi, chúng tôi không hề mặc gì trên người cả.

Tôi tin là ả đã gài bẫy tôi, nhưng tôi không hiểu tại sao lại là tôi, ả xinh đẹp, tài giỏi lại giàu có, sao lại làm vậy với tôi và với em. Tôi lôi cổ ả dạy nhiếc móc, ả không nói gì cả, cứ ngồi nghe tôi chửi thôi. Đến khi tôi tuôn hết ra rồi ả mới nói.

- Tôi gài cậu nhưng không ngờ người thiệt hại là tôi, cứ nghĩ rằng người bị hôn mê không làm được gì không ngờ cậu cướp đời con gái của tôi. Giờ cậu hãy đến nói với nó là cậu yêu tôi nên cậu sẽ chia tay nó, nếu không tôi sẽ không để cho cậu và nó yên đâu, cả gia đình của hai người nữa. Suy nghĩ cho kỹ, tương lai của hai người còn phía trước, cậu biết thế lực của cha tôi rồi đó, nếu tôi nói cậu hại tôi, ông sẽ không để yên đâu.

- Cậu tưởng tôi sợ cậu chắc.

- Cứ thử đi rồi biết.

Tưởng Thanh nói rồi lạnh lùng bước đi. Để tôi ở lại với sự tức giận vô cùng. Tôi không biết phải làm sao đối mặt với Yên Vân.

Tôi tránh mặt bằng cách đi về quê, tôi tắt máy để không liên lạc với em, khoảng một tuần thì tôi thấy em xuất hiện ở nhà tôi. Chúng tôi đi ra ngoài cánh đồng, em ngồi nép vào vai tôi khóc thút thít. Em nói rằng mình đã biết mọi chuyện, không ngờ Tưởng Thanh là người như vậy, bố cô ấy đã đuổi việc bố mẹ em, ông cho họ một khoản tiền để về quê, em sẽ về cùng họ, em đến đây để nói lời chia tay với tôi, vì sự yên bình của cô ấy. Dù rất đau lòng nhưng tôi không còn cách nào khác, tôi không phải sợ ả mà tôi thấy mình không đủ tư cách để níu giữ em.