Những Mẩu Truyện Thanh Xuân

Chương 3

Ngày hôm sau bố cô ta ra nước ngoài. Còn chúng tôi ở lại, sau khi tiễn ông đi chúng tôi về nghỉ ngơi để sáng sớm mai về quê ra mắt, từ phố về nhà tôi khoảng hai tiếng đồng hồ thôi nhưng cô ta đòi đi sớm để được ngắm bình minh ở quê. Nói thế chứ tiểu thư đỏng đảnh như cô ta về nhà tôi cũng lo lắm, lại đang kỳ thai nên cứ nhõng nhẹo nên nôn ói hoài thôi. Mà người dân quê tôi thật thà chân chất nhìn cô ta chắc cũng không vừa mắt đâu.

Cô ta lái chiếc xe riêng của bố mình, tôi cũng hơi xấu hổ vì dù sao cũng là một đấng nam nhi lại để bà bầu lái xe đưa mình về, nhưng tôi nào biết lái xe hơi. Còn cô ta không để ý đến điều đó. Theo hướng dẫn chỉ đường của tôi, cô lái xe khá suôn sẻ, mà cái con người này cứ như người ở trên trời rơi xuống vậy, đi đến quê tôi cô ta thích thú hét lên làm tôi hết hồn, nào là ruộng lúa kìa, con trâu kìa, những thứ chỉ được nhìn trên sách nay cô đã được tận mắt chứng kiến. Tự nhiên tôi thấy cô ta thật đáng yêu nhưng nhớ đến những gì cô làm, tôi lại nguýt một cái kêu lái xe cho đoàng hoàng. Cô ta có vẻ mất hứng mặt xụ xuống lườm tôi một cái rồi lái xe đi tiếp.

Tới cổng nhà tôi cô ta đậu xe ở bên hông nhà, đường quê khá rộng nên đậu xe vô tư. Hôm nay, biết tôi đưa cả dâu cả cháu về nên họ hàng làng xóm cũng tò mò đến xem. Thấy chúng tôi, mọi người đều ngạc nhiên, vì chiếc xe bóng loáng của cô ấy. Bố mẹ tôi chạy ra nói:

- Hai đứa về rồi à, đi xe có mệt không?

Tôi thì thầm vào tai cô ấy:

- Cha mẹ tôi đấy, mau chào đi.

- Con chào hai bác, chào mọi người ạ.

Mọi người mỗi người một câu, nào là con bé nhanh mồm nhỉ, con bé xinh quá, chắc nhà nó giàu lắm nhỉ đi xe đẹp thế mà.

Cô ta mở cốp xe nói tôi sách đồ vào, về có vài ngày mà hai cái vali với năm thùng giấy, thùng xốp. Chả hiểu cô ta mang gì mà lắm thế, có phải đi trình diễn thời trang đâu.

Mỗi người ra bê phụ một ít đồ vào, ai cũng bảo mang gì nhiều vậy. Sau khi đồ đạc được mang vào, mọi người cũng vào ngồi chơi nói chuyện. Mẹ tôi hỏi:

- Có mệt không hai đứa?

Cô ta nhanh nhảu:

- Không bác ơi, đường về quê nhìn cảnh đẹp quên cả mệt ạ.

- Thế mà các bác ở đây ai cũng ao ước được lên thành phố.

Tự nhiên cô ta lại gần mẹ tôi rồi nói nhỏ:

- Bác ơi, con ăn cái này được không?

Trời ạ, cái rổ toàn ổi, khế, sung hái ngoài vườn vào, nó vừa chua vừa chát, mấy bà tám chuyện buồn buồn mới ăn. Mẹ tôi phì cười, nụ cười này tôi chưa từng thấy mẹ dành cho Yên Vân.

- Đói hả con?

- Không bác, con nhìn con thèm.

Thế là mẹ lấy đưa cho cô ta, cô ăn ngon lành, chả giống kiểu hôm trước ở nhà cô ta, yến chưng, sữa, nho các kiểu cô ta nhõng nhẽo không ăn, ói tùm lum. Mọi người cười bảo, chắc là con gái rồi. Tự nhiên thấy cô ta đỏ mặt.

Sau một hồi giao lưu, cô nói mẹ mời các bạn ở lại ăn cơm cùng, đồ ăn cô có chuẩn bị sẵn rồi, chỉ cần nấu thôi. Mọi người thấy vậy liền vui vẻ đồng ý, vì xóm nhà tôi cũng chỉ có năm nhà, với thêm bốn anh chị em của bố mẹ nữa, có dịp tụ tập thế này ai cũng thích, đang ngày dưng rảnh rỗi.

Cô ta kêu tôi lấy cái thùng xốp ra, quá trời đồ ăn chả biết cô ta chuẩn bị lúc nào, mọi người ra vườn hái rau, tập trung nấu nướng, cô ta cũng bom chen chạy xuống bếp rồi nói:

- Các bác ơi, mẹ con mất sớm nên chả ai dạy con nấu ăn cả, con chả biết nấu gì đâu, thực phẩm là bố con kêu đầu bếp chuẩn bị, các bác cho con làm mấy cái vặt vặt rồi có gì không biết mọi người chỉ con với ạ.

Nghe cô ta nói xong tôi tự nhủ, đã không biết lại còn nói to để mọi người cười cho, ai ngờ chẳng ai cười còn nói cô ta thật thà, lễ phép, tự nhiên thấy cô ta khác hẳn với Yên Vân. Khi Yên Vân về cứ nhút nhát ngại ngùng, chả lăn xả vào bếp, cũng không bắt chuyện với mọi người, mà chỉ ngồi bên cạnh tôi, còn cô ta thì quên hẳn sự xuất hiện của tôi, xúm lại ở bếp, mà cô ta học rất nhanh mọi người chỉ làm gì cô ta làm xíu là xong.

Bữa cơm diễn ra trong vui vẻ, chỉ mình tôi là không vui, vì mỗi lần về nhà tôi như nhân vật chính vậy, nhưng lần này thì không, từ đầu đến cuối chả ai ngó ngàng gì đến tôi. Đã vậy khi ăn xong tôi lại còn phải phụ cô ta dọn dẹp và rửa bát. Mẹ tôi bảo làm cho quen mai mốt về còn làm đỡ vợ.

Khi mọi người về hết, bố mẹ tôi nói cô ta đi ngủ, vì bầu bì mà xe đi từ sáng tới trưa, lúc về nhà lại long tong suốt cũng mệt. Cô ta bảo với mẹ tôi:

- Bác ơi, cho con ngủ với bác nha, từ bé đến giờ con cứ ao ước có mẹ để ngủ cùng.

- Trời đất, con bé này.

Mẹ tôi nói rồi vuốt vuốt mái tóc của cô, sau đó hai người vào phòng ngủ với nhau, còn bố chui vào phòng của tôi nằm ké. Chả biết họ nói chuyện gì với nhau nữa.

Chiều xuống, cả nhà tôi tỉnh dạy đã thấy cô ta ngồi gội đầu với mẹ tôi rồi, mẹ đun nước bồ kết vỏ bưởi, rồi gội cho cô ta như trẻ con, trời ạ, tôi như bị chiếm mất mẹ vậy.

Mấy đứa trẻ con rủ nhau đi thả diều, cô ta đứng hóng ngoài cổng nên biết, cô vào xin mẹ tôi cho đi, và đương nhiên tôi phải tháp tùng đi theo đề nghị của mẹ.

Thấy được đi, cô ta thích lắm, ra ngoài cổng vời vời bọn trẻ con vào, cô ta khí:

- Các em đi thả diều với chị đi, chị cho mấy đứa truyện tranh.

Bọn trẻ con nghe vậy thì mắt sáng rực lên, cô ta chỉ vào cái thùng giấy, kêu tôi mở ra, đúng là cả thùng toàn là truyện tranh, cô nói bọn chúng chiều nào cũng đi thả diều cho cô xem cô cho chúng hết. Lũ trẻ hò reo ầm ĩ.

Đoạn đường ra cánh đồng cô ta với bọn trẻ nói chuyện ríu rít, còn tôi phải sách túi đồ của cô ta mang theo, tới cánh đồng, bọn trẻ chạy đi thả diều, còn Tưởng Thanh thì chỉ đứng xem thôi vì mẹ dặn không được chạy nhảy. Cô ta lấy cái túi mà tôi cầm theo, rồi lấy ra giấy và bút màu, cô chăm chú vẽ cảnh cánh đồng. Lúc này tôi cảm giác cô như một thiên thần vậy, từng nét vẽ sắc sảo, ít lâu sau bức tranh được hoàn thành. Tôi bỗng thấy mình có chút rung động nhưng lý trí mách bảo tôi, cô ta là kẻ lừa gạt, người đàn bà âm mưu và thủ đoạn.

Khi vẽ xong cô ta cất bức tranh và đồ nghề của mình đi, rồi nhìn sang tôi, cô ta nói:

- Cảm ơn anh.

- Vì điều gì?

- Vì anh đã cho tôi cảm nhận được sự ấm áp của miền quê, mẹ tôi sinh ra ở quê, tôi luôn tò mò không biết nơi đó như thế nào, hôm nay tôi đã biết, tôi vui lắm.

- Không có gì.

Bầu trời đã chập tối, chúng tôi cùng bọn trẻ ra về, sau bữa cơm tối, bố mẹ thống nhất với chúng tôi là ngày mai sẽ cho hai đứa đăng ký và làm lễ đính hôn nhỏ vào cuối tuần cho bố cô ở bên kia cũng yên tâm.

Cô vào bảo tôi lấy nốt mấy thùng đồ ra, lấy ít bánh kẹo thắp hương ở nhà, còn lại chia cho mỗi nhà một ít. Hóa ra mấy thùng đồ đều là quà mang về cho mọi người, vậy mà tôi cứ nghĩ cô ta tiểu thư mang đồ nhiều, vậy mà cô ta thậm trí còn phải lấy đồ của mẹ tôi mặc đi ngủ vì mải sắp đồ kia nên quên.

Tôi cũng bố mẹ dẫn cô ta đi chơi mỗi nhà một ít nhân tiện mời mọi người tới dự lễ đính hôn luôn.

Mọi việc diễn ra nhanh như chớp mắt. Mới đó mà hết một tuần, chúng tôi lại phải lên đường. Cô ta giờ phút này đã chính thức là vợ của tôi.

Lúc chuẩn bị đi, vợ tôi khóc như mưa, cô nói ngủ với mẹ một tuần rồi quen hơi rồi, giờ đi xa chắc sẽ rất nhớ. Bố mẹ và các bác thống nhất tuần sau sẽ lên nhà chúng tôi xem con cái ăn ở thế nào. Mẹ thì gom cả thùng trái cây ngoài vườn để chúng tôi mang lên. Vì từ hôm về cô ta chỉ đòi ăn mấy thứ chua chát đấy thôi. Mẹ vừa khóc vừa nói tôi phải an ủi con bé không nó buồn.

Chúng tôi lên tới thành phố, tôi chuyển đồ đến ở nhà cô ấy, chiếc giường được ngăn đôi ra, vì phòng của cô ấy trước giờ ở một mình nên rất nhỏ gọn, mà chiếc giường lại chiếm diện tích khá nhiều. Tôi mà nằm đất nửa đêm cô ấy mà dạy đi vệ sinh thì chắc dẫm nát tôi luôn, phải cái bà bầu này đi vệ sinh một đêm mấy lần, chả trách mà bố cô ấy nói nhất định phải có người chăm sóc con gái mình thì ông mới yên tâm.

Cuộc sống của chúng tôi sau kết hôn cũng chả có gì khác. Tôi cùng cô ấy quản lý công ty, trước cô ấy tự quản lý, giờ thêm tôi nữa nên công việc bớt hơn, buổi tối cô ấy thường bắt tôi đi bộ cùng rồi mới ngủ. Ai nhìn vào đều ngưỡng mộ chúng tôi, mà họ không hệ biết chúng tôi chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.

Bà con họ hàng sau khi lên chơi về thì đều tấm tắc khen bố mẹ tôi có phúc nên có có con dâu vừa hiền vừa ngoan. Mẹ thì suốt ngày gọi điện nói với tôi rằng vợ tôi là cô gái tốt, phải yêu thương cô ấy, trân trọng cô ấy, đừng để sau này phải hối hận. Tôi thì vâng dạ cho qua rồi để vợ Nói chuyện với bà. Hai mẹ con lúc khóc lúc cười chả hiểu nổi.

Cô ấy bước sang tháng thứ sáu của thai kỳ, em bé đạp rất rõ, thỉnh thoảng tôi xin cô ấy cho tôi nghe một xíu, vui thì cô ấy cho, không vui thì thôi. Ở với nhau tôi thấy cô ấy rất vô tư, điều đó càng làm tôi muốn tìm hiểu xem tại sao cô ấy lại lừa mình. Trái tim tôi dường như đập mạnh mỗi lần gần cô ấy, dù lý trí mách bảo tôi cô ấy là kẻ lừa gạt và hình ảnh của Yên Vân vẫn hiện hữu trong tôi.