Edit: Lùn
Kỷ Chi Nam đột nhiên có chút tức giận, có thứ gì đó như xông thẳng vào trong lòng. Cậu kiên trì nói: "Vậy tiếp tục làm việc của anh đi, tôi còn có rất nhiều phim truyền hình và chương trình tạp kỹ. "
Tần Ngụy Vũ: "Đã xem qua rồi. "
Kỷ Chi Nam mở mắt ra: "Không tin. "
Tần Ngụy Vũ khẽ cười: "Em có thể kiểm tra. "
Làm... Làm thế nào để kiểm tra?
Kỷ Chi Nam bị tiếng cười khẽ này của hắn làm cho lỗ chân lông cả người đều nổ tung, khí lực trên ngón tay không khỏi gia tăng, hận không thể đem quần áo móc ra.
"Hơn nữa, " Tần Ngụy Vũ lại nói, "Tôi muốn gặp chính em. "
Kỷ Chi Nam cảm thấy càng không được tự nhiên, ánh mắt cũng không biết nên để đâu, không có chút tự tin thì thầm: "Ngày mai có fan đến thăm ban, anh đi cùng bọn họ là được rồi. "
Tần Ngụy Vũ cư nhiên gật đầu: "Được. "
"Tôi muốn nghỉ ngơi, anh tự nhiên." Cánh tay Kỷ Chi Nam vung lên muốn đi, cậu sợ lưu lại thêm một khắc nữa trên mặt sẽ bị thiêu rụi.
Tần Ngụy Vũ nói: "Chờ một chút. "
Tư tưởng của Kỷ Chi Nam không muốn dừng lại, nhưng thân thể cậu sau khi nghe được lại ngoan ngoãn đứng yên theo phản xạ có điều kiện.
Thật đáng giận.
Tần Ngụy Vũ đuổi theo, lấy ra một hộp thuốc đưa cho cậu: "Buổi tối uống rồi hãy ngủ. "
Kỷ Chi Nam cúi đầu nhìn, thuốc cảm. Cậu nhận được một cách miễn cưỡng: "Tôi không bị cảm lạnh." "
"Phòng ngừa một chút cũng tốt, mưa dài như vậy, cũng không phải giỡn."
Lúc trước chỉ nghe giọng nói không cảm giác được, hiện tại hai người mặt đối mặt, Kỷ Chi Nam ngửi thấy trên người Tần Ngụy Vũ có mùi rượu nhàn nhạt.
Hôm nay trên bàn hắn uống không ít, trách không được lúc này biểu hiện kỳ quái như vậy.
"Ừm, cám ơn." Kỷ Chi Nam bỏ thuốc vào trong túi.
Ngay sau đó, Tần Ngụy Vũ vươn lòng bàn tay trống rỗng về phía cậu.
"Làm... Anh đang làm gì vậy? "Khóe miệng Kỷ Chi Nam giật giật, cho rằng hắn đang đòi tiền cậu.
Tần Ngụy Vũ chậm rãi nói: "Nhẫn. "
Kỷ Chi Nam lần này mới tin tưởng hắn thật sự uống say, bằng không mùi làm nũng trong giọng nói này là thế nào?
Nhưng cậu không biết trong hồ lô say rượu bán thuốc gì, chậm rãi móc vòng cổ nhẫn trong túi ra, đặt trên tay Tần Ngụy Vũ.
Chiếc nhẫn được tháo ra trước khi quay phim trời mưa, bởi vì quần áo mỏng, cậu lo lắng mưa sẽ quay vào ống kính, quay xong liền bỏ vào túi quên đeo vào lại.
Người say rượu nhận được chiếc nhẫn và tiếp tục chỉ huy: "Quay lại." "
Hở? Kỷ Chi Nam ngẩn ea.
Tần Ngụy Vũ thấy cậu bất động, dứt khoát giơ tay lên, nhanh nhẹn khoác lên cổ câut.
Đầu ngón tay ấm áp đυ.ng phải làn da trên cổ, Kỷ Chi Nam cảm thấy vừa ngứa vừa tê, rụt đầu rụt óc trốn.
Hai người cách nhau rất gần, ngay cả tiếng hít thở của đối phương cũng có thể nghe được rõ ràng, hai đạo hô hấp đan xen cùng một chỗ, bầu không khí nhất thời ái muội.
Tần Ngụy Vũ cẩn thận sửa lại sợi dây cho cậu, sau đó tay trái cầm chiếc nhẫn làm mặt dây chuyền, một lát sau buông ra, cuối cùng nhanh chóng bỏ mặt dây chuyền vào từ khe hở mở ra của cổ áo Kỷ Chi Nam .
Bởi vì trước đó dùng lòng bàn tay ủ ấm qua, cho nên nhẫn khi tiếp xúc với da trước ngực không hề lạnh.
Kỷ Chi Nam bị động tác liên tiếp này của hắn làm cho giật mình tại chỗ.
"Như vậy sẽ không ai nhìn thấy." Tần Ngụy Vũ ôn nhu nói, "Đi vào đi, chúc ngủ ngon. "
Một đêm Kỷ Chi Nam mơ loạn thất bát tao.
Nửa đêm trước nhìn thấy mẹ đang chơi đàn, nốt nhạc tuyệt vời từ đầu ngón tay nhảy xuống, giống như nước chảy quanh quẩn bên tai. Cậu muốn đi lên trước, lại giống như bị định chú không nhúc nhích được, trơ mắt nhìn thân thể mẹ trở nên trong suốt, chậm rãi biến mất trước mắt, đưa tay cũng chỉ bắt được bụi bặm phiêu tán trong không khí.
Tiếp theo là một con chó con nhặt được trên đường tan học ở trường tiểu học, dưới sự chăm sóc tận tình của cậu, vài ngày liền trở nên mập mạp, cả ngày đi theo sau mông cậu duỗi đầu lưỡi đi dạo. Hôm nay cậu về nhà không thấy con đi ra nghênh đón, trên lầu dưới lầu tìm một vòng cũng không tìm thấy, đi hỏi dì trong nhà, dì nói chó con bị cha đưa đi, sẽ không bao giờ trở về nữa.
Sau đó cậu lại nhìn thấy mình bước vào giáo đường, vóc dáng bên cạnh rất cao, chỉ lộ ra một cái cằm, nhìn không rõ mặt. Cậu đeo nhẫn cho người đàn ông, người đàn ông tháo nó xuống và ném nó xuống đất, quay lại và rời đi. Cậu lập tức đuổi theo phía sau, người nọ chạy cực nhanh, cậu đuổi theo rất mệt, khí hít vào trong phổi càng ngày càng mỏng, ngực co rút đau dữ dội, cậu lại cách người phía trước càng ngày càng xa.
Sau khi tỉnh lại, Kỷ Chi Nam uống ba chén nước lớn, mê tín dị đoan tra baidu Chu công giải mộng nửa ngày, có người nói báo hiệu sắp được quý nhân tương trợ, có người nói gần đây sợ có tai họa chú ý đề phòng, giải thích chung chung nhất chính là —— mộng cảnh cùng hiện thực đều là ngược lại.
Bản thân Kỷ Chi Nam nghiêng về phía lời giải thích cuối cùng.
Bởi vì tỉnh dậy quá sớm, cậu lại dạo taobao một lát, đặt một cái thảm yoga cùng một bộ tạ mới đi rửa mặt chuẩn bị đi làm. Mấy ngày nay nghiêm túc quay phim, đem thói quen rèn luyện thân thể này đều vứt bỏ, khó trách nằm mơ chạy một bước cũng thở hổn hển như vậy.
Thu dọn xong đi xuống lầu, Lily ôm tay chờ cậu trước xe, thấy cậu tới gần, lén lút nói: "Kỷ lão sư, hôm nay có chuyện. "
Kỷ Chi Nam lập tức cảnh giác: "Cái gì? "
Lily nhìn sang phải: "Là người đó... Tần tiên sinh, đằng kia. "
Kỷ Chi Nam nhìn theo ánh mắt của cô, Tần Ngụy Vũ đứng dưới gốc cây vỉa hè đối diện, đưa lưng về phía cậu đang gọi điện thoại.
Kỷ Chi Nam thả lỏng: "Anh ta à, không phải đêm qua đã tới sao. "
Lily nói, "Ồ, sống trên lầu của anh." "
Kỷ Chi Nam nghĩ thầm người này coi như thức thời, không chen chúc cùng một tầng với cậu, cũng không nói ra quan hệ của hai người trước mặt người khác. Suy nghĩ một chút rồi nói: "Anh ta đến kiểm tra, đừng để ý đến anh ta. "
Lily gật đầu, sau đó hạ giọng nói: "Vừa rồi anh ấy hỏi tôi, bây giờ anh vẫn còn mất ngủ sao."
Kỷ Chi Nam cảm thấy kỳ quái: "Mất ngủ? "Dừng một chút và hỏi, "Cô trả lời anh ta thế nào?"
Lily nhún vai: "Tất nhiên, nói sự thật không biết ah, tôi không phải là người bên gối của anh."
Kỷ Chi Nam còn đang suy nghĩ Tần Ngụy Vũ biết chuyện cậu ngủ không ngon, Lily nói tiếp: "Cùng anh ngủ chung giường hưởng tuần trăng mật là anh ấy, hỏi tôi cái này thật buồn cười. "
Kỷ Chi Nam: "..."
Thừa dịp Tần Ngụy Vũ còn đang gọi điện thoại, Kỷ Chi Nam vội vàng lên xe đến địa điểm quay phim.
Buổi sáng Chu Như gọi điện thoại, nói buổi chiều fan của hội hậu viện đến thăm ban, đến lúc đó dành thời gian ra chào hỏi các cô ấy là được, tận lực không ảnh hưởng đến công việc của đoàn làm phim, đặc biệt phải chú ý giữ bí mật phim này.
Kỷ Chi Nam kể chuyện này cho đạo diễn, ai ngờ đạo diễn vô cùng hào phóng nói không cần phải giấu diếm, liền mặc trang phục đi ra ngoài để các cô gái quay, điểm này không ảnh hưởng đến công việc của đoàn làm phim, thuận tiện còn có thể làm một tuyên truyền nhỏ, cả hai đều tốt.
Buổi chiều Kỷ Chi Nam cùng Lưu Vũ Khanh diễn vai đối thủ, là lần Thẩm Ngạn An nhớ lại cuộc gặp gỡ với thanh mai trúc mã thời thơ ấu trong rừng. Lúc đó Thẩm Ngạn An phong độ nhẹ nhàng, quân tử đoan phương lại không thiếu ý chí thiếu niên hào sảng, Lưu Vũ Khanh vào vai tiểu thư quan gia thì tri thư đạt lễ, nội liễm hàm súc, hai người đều yêu mến đối phương, lại không hẹn mà cùng lựa chọn giấu ở trong lòng, không biểu đạt ra ngoài.
Kỷ Chi Nam cảm thấy không nắm chắc trạng thái thiếu niên mười mấy tuổi ngượng ngùng mang theo sợ hãi, muốn che dấu lại lơ đãng tiết lộ trên mặt, vì thế từ giữa trưa đã bắt đầu ấp ủ cảm xúc.
Lúc người hâm mộ đến đúng lúc đang quay cảnh đó, bọn họ theo yêu cầu của nhân viên đoàn làm phim thu hồi máy ảnh, im lặng xem.
Chỉ thấy tay phải Kỷ Chi Nam cầm kiếm, ở trong không khí kéo kiếm hoa lưu loát, thu kiếm vào vỏ kiếm, sau đó lập người nhìn lại.
Gió ấm đầu xuân thổi tới, thiếu niên dưới gốc cây hoa đào nhẹ nhàng, mặt mày như họa, trong ánh mắt sáng ngời tựa như ngậm một dòng suối trong vắt, ánh sáng nhẹ nhàng run lên liền lay động lòng người.
Fan nữ nhìn đến nhập thần, hận không thể hóa thân thành người trong lòng Thẩm Ngạn An, cho dù một giây cũng cam nguyện.
Tần Ngụy Vũ lăn lộn trong fan cũng ngây ngốc ở đó, ngực giống như bị một móng vuốt lông xù cào tới cào lui, rung động ngứa ngáy như dòng điện chạy khắp toàn thân, chiếm tất cả các giác quan của hắn.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn thật sự cảm nhận được loại cảm giác này.
Trước kia hắn bởi vì sợ hãi rơi vào tay giặc, đem chính mình phong tỏa ở trong một tấc nhỏ hẹp, không tiếp nhận bất kỳ tình cảm nào ngoài kế hoạch, tự cho là đúng đem nó coi là vật vô dụng cự tuyệt ngoài cửa.
Bây giờ hắn bắt đầu học cách đối mặt với trái tim của mình và biết rõ cảm giác này là gì.
Kỳ thật lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Tiểu Tinh, hắn liền thích.
Kỷ Chi Nam khoác áo khoác, đi đến bên cạnh sân nói chuyện với người hâm mộ.
" Nam Nam sao có thể dễ nhìn như vậy?"
"Chờ phim truyền hình phát sóng, tôi muốn cắt đoạn này mỗi ngày."
"Nam Nam có phải lại gầy không? Đừng giảm cân nữa. "
Người hâm mộ sau khi thổi hết não liền bắt đầu lải nhải quan tâm, Kỷ Chi Nam gật đầu đồng ý, trong lòng ấm áp. Đã rất lâu rồi cậu không tiếp xúc gần gũi với fan như vậy, lúc mới ra mắt còn thường xuyên nói chuyện mặt đối mặt, sau đó nhân khí trở nên cao hơn, loại cơ hội này càng ngày càng ít.
Sau đó lại nói với người hâm mộ một chút sắp xếp công việc, bọn họ liền bắt đầu phân phát đổ hỗ trợ cho nhân viên diễn xuất có mặt. Đây là hậu viện hội chuẩn bị trước, phần lớn là một ít đồ ăn tráng miệng trái cây, mục đích là giúp Kỷ Chi Nam ở trong đoàn làm phim tăng hảo cảm.
Các cô gái ai nấy đều khéo léo, mỗi phần vật dụng đều có một chiếc nơ xinh đẹp vui vẻ, nhân viên lấy được đồ đều khen không dứt miệng.
Phân phát xong, cuối cùng đem phần thuộc về Kỷ Chi Nam đặc biệt giao cho cậu.
"Đây là bánh ngọt... Trà sữa... Trái cây... Hãy nhớ ăn nhanh, nếu không nó sẽ không tươi. ", đại diện fan nghiêm túc dặn dò.
Kỷ Chi Nam cười các nàng còn chưa bao nhiêu tuổi đã lải nhải giống như lão thái thái, các cô nương đỏ mặt cười thành một đoàn.
"Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên." Bên cạnh đó, một fan nhỏ lấy ra một hộp thuốc giải cảm lạnh, "Cái này, một ngày ba lần. "
Kỷ Chi Nam nghi hoặc nói: "Các cô làm sao biết tôi bị cảm? "
Cậu từ nhỏ sợ tiêm thuốc, nhất là viên nang lớn, đến miệng nuốt không trôi nôn không ra, vừa nhìn thấy liền sợ hãi. Đêm qua ai cho thuốc cậu cũng không uống, nào biết nửa đêm mũi liền không thông, hôm nay liền hắt hơi sổ mũi, cảm giác tương đối không dễ chịu.
"Là nam fan ca ca kia nói, anh ấy có việc phải đi trước, để cho chúng ta chuyển cho anh." Người hâm mộ nhỏ nói.
"Fan nam?" Kỷ Chi Nam đầu đầy dấu chấm hỏi. Ra mắt hơn ba năm, cậu hầu như chỉ có fan nữ, chưa bao giờ gặp bất cứ fan nam nào ở nơi công cộng.
"Vâng, " người hâm mộ nhỏ đôi mắt phát sáng, "Vóc dáng rất cao, đặc biệt đẹp trai, ngay từ đầu tôi nghĩ rằng anh ấy là một diễn viên trong đoàn làm phim! "
Đại biểu hội hậu viện bên cạnh túm lấy góc áo của fan nhỏ, che giấu nói với Kỷ Chi Nam: "Không có đẹp trai, hai người là hai kiểu khác nhau. "
Cô cho rằng Kỷ Chi Nam thu hồi nụ cười là bởi vì fan nhỏ khen người khác đẹp trai, cho nên mất hứng.
Kỷ Chi Nam thật ra là sợ hãi, hỏi: "Hắn còn nói gì sao? "
"Để cậu chăm sóc bản thân thật tốt, cần cái gì thì nói một tiếng, còn có nếu nhớ anh ấy liền đăng weibo, anh ấy sẽ dành thời gian đến thăm cậu."
Kỷ Chi Nam nghe được kinh hồn bạt xác, tên biếи ŧɦái này là muốn bao dưỡng cậusao?
Lúc chạng vạng kết thúc công việc nhận được tin từ Tần Ngụy Vũ: "Tôi vừa về đến nhà, bên này cũng nóng lên, phòng ngủ thay ga trải giường mới cùng chăn mỏng, chờ em trở về."
Kỷ Chi Nam đọc đi đọc lại mấy lần, luôn cảm thấy tin này không giống như trước đây, nhưng cụ thể khác nhau ở chỗ nào, cậu lại nói không được.
Sau khi quay xong phim, trước khi chuyển cảnh ngoại cảnh sẽ có năm sáu ngày nghỉ ngơi, cậu còn chưa nghĩ ra đi đâu. Bình thường cậu rất trạch, không có thời gian làm việc hầu như đều ở nhà, nhất thời thật sự nghĩ không ra có chỗ nào muốn đi.
Nói đến nhà, Kỷ Chi Nam lại nhớ tới Tần Ngụy Vũ gửi tới "Chờ em về nhà". Và câu "Nhớ em" đêm qua.
Cậu ngâm một chén thuốc giải cảm, ùng ục uống xuống, đổ mồ hôi, không phân biệt được cái nào là nóng ra, cái nào là vì xấu hổ.