Edit:
Có lẽ vì mấy cảnh tình cảm quan trọng nhất đều quay xong, vả lại hiệu quả đều làm cho người khác hài lòng, tinh thần Kỷ Chi Nam phấn khởi, tắm rửa xong lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được, ngồi dậy cào tóc, ở trong lòng thầm mắng Tần Ngụy Vũ miệng quạ đen, nói cậu thật sự mất ngủ.
Cậu đi ra khỏi giường, mặc quần áo và chuẩn bị đi ra ngoài.
Giờ này trên đường hầu như không có người, ban đêm đầu xuân vẫn rất lạnh, cảm giác mát mẻ thông qua hô hấp thấm vào tim, Kỷ Chi Nam càng thêm phấn chấn tinh thần.
Cậu dứt khoát chạy bộ trên vỉa hè, nghĩ thầm nói không chừng chạy sẽ mệt.
Ước chừng chạy nửa tiếng đồng hồ, trên người chảy mồ hôi, lòng bàn chân cũng bắt đầu nóng lên, cậu mới chậm lại đi về phía trước.
Một đường yên lặng, đi tới cửa khách sạn, mới rốt cục có một chút buồn ngủ, Kỷ Chi Nam không chút để ý vừa đi bộ vừa duỗi thắt lưng.
Đi ngang qua bụi cây ven đường, bỗng nhiên nghe thấy một chút động tĩnh.
"Đừng ở đây được không? Chúng ta trở về phòng, về phòng tùy cậu làm gì cũng được... Được chứ, hả? ...... A, đừng..."
Kỷ Chi Nam biết phía sau bụi cây có một mảnh đất trống nhỏ, lại không nghĩ tới sẽ có người ở chỗ này bắn pháo hoang dã.
Nghe âm thanh này là một cậu bé. Mà một người khác vẫn không nói lời nào, chỉ nghe thấy nam hài tử này đứt quãng, mơ hồ cầu xin không rõ, còn có tiếng động OO@@.
"Sẽ bị người ta nhìn thấy. Tôi thực sự không cố ý, cậu tin tôi ... Chân đau quá, đau... Ô"
Kỷ Chi Nam đã suy nghĩ có nên nhúng tay vào hay không, loại tình huống này cậu chỉ cần từ xa hô một tiếng, kẻ bạo hành hẳn là cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tuy nhiên, câu nói "đau chân" đã thu hút sự chú ý của cậu.
Gần trường quay phim, có vết thương ở chân, cậu bé... Kỷ Chi Nam cơ hồ lập tức nghĩ đến Ninh Lan.
Chân cậu ta vẫn chưa khỏe sau chấn thương do tai nạn cuối cùng. Cậu ta diễn thị vệ, lúc quay phim thường xuyên va chạm, bản thân lại là tính tình nhảy lên nhảy xuống không yên tĩnh được, luôn là vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới, cho nên mới chậm hồi phục.
Liên hệ như vậy, Kỷ Chi Nam càng cảm thấy thanh âm này có vài phần tương tự Ninh Lan.
Như vậy chuyện trước mắt rất khó làm, Ninh Lan dù sao cũng là nhân vật của công chúng, nếu tùy tiện ra tay đánh rắn động cỏ, tình huống có thể còn tồi tệ hơn.
Kỷ Chi Nam còn đang cố gắng nghĩ ra một biện pháp lưỡng toàn kỳ mỹ, hoàn toàn không chú ý trong bụi cây đã yên tĩnh hồi lâu.
Đột nhiên có người ở phía sau bất thình lình vỗ vai cậu.
Kỷ Chi Nam sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, quay đầu lại đối diện với khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Ninh Lan: "Buổi tối Kỷ lão sư không ngủ, ở đây làm gì vậy? "
"A... Không ngủ được và đi dạo. "
Trong tình huống bất ngờ này, kỹ năng diễn xuất của Kỷ Chi Nam hoàn toàn không phát huy được, may mắn trời tối đường tối, cậu đứng ngược sáng, Ninh Lan hẳn là nhìn không ra vẻ mặt khác thường của cậu.
Kỷ Chi Nam dựa vào ánh đèn đường chiếu từ sau lưng đánh giá Ninh Lan, cậu ta cũng giống như bình thường, cười đến lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ, một vẻ ngây thơ thản nhiên, giống như tiếng cầu xin tha thứ vừa rồi ở bên trong căn bản không phải là cậu ta.
Nhưng mà hai gò má ửng đỏ cùng cổ áo nhăn nhúm đã bán đứng cậu ta triệt để.
Kỷ Chi Nam có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng nói: "Còn cậu thì sao, trễ như vậy sao vẫn còn ở bên ngoài? "
Ninh Lan cười hắc hắc: "Giống như ngài, ra ngoài hít thở không khí. "
Xem ra cậu ta không có ý thẳng thắn với mình. Kỷ Chi Nam cũng không phải người nhiều chuyện, mở một mắt nhắm một mắt diễn trò cho có lệ, đối với cậu mà nói ngược lại thoải mái.
Cậu liếc nhìn bụi cây với ánh sáng còn lại, nói, "Muộn rồi, cùng đi lên lầu đi." "
Ninh Lan vui vẻ "Ồ" một tiếng, không chớp mắt đi vào khách sạn với Kỷ Chi Nam.
Chỉ vài ngày nữa, chính thức bước vào tháng 3, thời tiết ấm lên rất nhanh, nhất là khu vực phía nam sông Trường Giang nơi quay phim, mỗi ngày thức dậy đều có thể cảm giác được nhiệt độ thoải mái hơn hôm qua vài phần.
Chuyện ngày đó cũng không ảnh hưởng gì đến Kỷ Chi Nam, Ninh Lan vẫn mỗi ngày đến tìm cậu chơi. Cậu ta tuyệt đối không đề cập tới, Kỷ Chi Nam cũng vui vẻ làm bộ cái gì cũng không biết.
Thật ra phần quay của Ninh Lan đã kết thúc, ngày quay xong đoàn làm phim còn tổ chức cho cậu ta một buổi tiệc đóng máy, ai ngờ ngày hôm sau cậu ta vẫn xuất hiện sớm trên phim trường. Đạo diễn hỏi, cậu ta liền nói gần đây rảnh, không có chuyện gì khác, ở lại đây học tập kỹ năng diễn xuất.
Kỷ Chi Nam thầm nghĩ tiểu tử cậu diễn xuất rất tốt, năng lực ứng biến lâm trường cũng rất mạnh, không cần phải cố ý lưu lại học.
Cậu cẩn thận nghĩ lại, kiếp trước không có chuyện này, sau khi Ninh Lan quay xong, thẳng đến khi đoàn làm phim chuyển cảnh quay ngoại cảnh, mới gặp lại cậu ta, hai người thậm chí còn không trao đổi thông tin liên lạc.
Chẳng lẽ là bởi vì bị thất lạc giấy chứng nhận kết hôn lần đó, mới dẫn đến một loạt biến hóa này?
Nhưng sự tình phát triển đến mức này, ông trời không có khả năng lại cho một cơ hội trở lại, đành phải nghe theo mệnh trời, thấy chiêu hủy chiêu.
Buổi chiều hôm đó quay phim ít, Kỷ Chi Nam quay nửa buổi chiều liền trở về khách sạn.
Thảm yoga và tạ mua trên mạng đã đến, mấy ngày nay cậu không có việc gì ở trong phòng làm chống đỡ, nâng tạ, cảm thấy mình ngày càng ngày men, lần sau có thể không cần sợ bị Tần Ngụy Vũ nắm chặt cổ tay không buông tay.
...... Sao lại nhớ tới tên kia rồi?
Là tập thể dục làm cho não của một người thiếu oxy.
Kỷ Chi Nam ngồi dậy khỏi đệm, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt ướt đẫm mồ hôi, trở về phòng liền nghe thấy điện thoại di động trên giường rung lên.
QY: [Thời tiết rất tốt, hôm nay công ty tổ chức du xuân, tôi đã không đi, chờ cho em trở lại]
Kỷ Chi Nam nghiêng đầu xem nhiều lần, có chút không hợp lý.
Chờ tôi quay lại làm gì?
Du xuân?
Ngày đó sau khi khi Tần Ngụy Vũ rời đi, "tin buổi sáng buổi tối" vẫn như cũ, lúc tâm tình Kỷ Chi Nam tốt hồi âm vài lần, hắn liền không kiêng nể gì, số lượng wechat mỗi ngày từ hai tin nhắn tăng vọt lên trên mười, nội dung từ dự báo thời tiết đến hỏi han ân cần rồi mới báo cáo hàng ngày, mức độ nhàm chán không có lời nào khiến Kỷ Chi Nam cảm thán.
Tần Ngụy Vũ trong trí nhớ của cậu là một người cuồng công việc bận rộn, ngay cả ăn cơm uống nước cũng không quan tâm, hơn nữa bẩm sinh hắn không tín nhiệm những người khác, mọi chuyện trong công ty cơ hồ đều phải ôm vào người.
Cho nên hắn luôn rất bận, bận đến mức coi nhà hai người như khách sạn, về đến nhà chỉ ăn cơm, ngủ, thỉnh thoảng có chút thời gian, cũng là ôm máy tính ngồi trong thư phòng, ai cũng không phản ứng.
Kỷ Chi Nam hoàn toàn không thể tưởng tượng ra Tần Ngụy Vũ ngồi ở chỗ đó cầm điện thoại di động gõ ra những câu này, âm thầm đoán rằng có thể hắn thuê một người chuyên môn nhắn tin.
Cậu đã vô lực phỏng đoán nguyên nhân Tần Ngụy Vũ kiên trì như vậy, có thể là nhất thời hứng thú, có thể là trước đó hắn từng nghĩ tới, bản tính nam nhân muốn chinh phục, thứ gì càng không chiếm được, lại càng cố chấp không chịu buông tay.
Cậu mất mấy năm tìm hiểu tất cả sở thích và thói quen của Tần Ngụy Vũ, nhưng vẫn nhìn không thấu tâm của hắn.
Buổi tối cha Kỷ An Đông phá lệ gọi điện thoại tới.
Kỷ Chi Nam nhìn chằm chằm màn hình hồi lâu mới nhận lấy, gọi: "Cha. "
Kỷ An Đông hiếm khi nói chuyện với con trai út, hỏi vài câu tình hình gần đây, trực tiếp đi vào vấn đề chính: "Sắp đến sinh nhật của con, nhà họ Tần muốn tổ chức tiệc sinh nhật."
Kỷ Chi Nam kinh ngạc: "Tiệc sinh nhật? Năm nay không phải là tuổi quan trọng, không cần thiết. "
"Hai người lớn Tần gia chủ động đưa yêu cầu, như vậy cũng tốt, chứng tỏ nhà bọn họ coi trọng ckn. Quay phim không bận thì tranh thủ thời gian trở về một chuyến đi, vừa kết hôn liền đi ra ngoài làm việc, để Tiểu Vũ một mình ở nhà, cũng không sợ người ngoài nói. "
Cúp điện thoại Kỷ Chi Nam vẫn bối rối, Tần gia đang có chuyện gì?
Không bao lâu cậu liền cân nhắc lại, chuyện này nhất định là do Tần Ngụy Vũ chủ đạo, ngoại trừ hắn không có người khác,hai người lớn Tần gia nhìn ngang dọc cũng không giống người có tâm sẽ tổ chức sinh nhật cho con dâu mới vào cửa.
Cuộc điện thoại vừa rồi, Kỷ Chi Nam cảm thấy chuyện này không giải thích được, cho nên không có trực tiếp đáp lại cha.
Lúc này vận động xong tắm rửa, cậu ngồi ở bên giường auy nghĩ một lát, gọi điện thoại cho Tần Ngụy Vũ.
Đầu kia nhanh chóng nghe máy: "Alo, Tiểu Tinh? "
Đầu ngón tay Kỷ Chi Nam cầm di động khẽ run lên. Trước kia cậu chờ mong nhất chính là Tần Ngụy Vũ gọi cái tên này, tuy rằng đến trễ một chút, nhưng trái tim vẫn rung động vì nó, điều này phảng phất trở thành bản năng nào đó.
"Ừm." Kỷ Chi Nam nói, "Đang bận sao? "
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng bước chân dồn dập, hoàn cảnh từ ồn ào chuyển sang yên tĩnh.
"Không bận, đang xã giao, lập tức về nhà."
Gần đây Tần Ngụy Vũ thường xuyên nhắc tới chữ "nhà", Kỷ Chi Nam nghe nhiều, cũng chậm rãi thích ứng.
Một câu "Uống ít rượu" suýt nữa muốn thốt ra, lời đến bên miệng rẽ một cái, Kỷ Chi Nam suýt nữa cắn đầu lưỡi của mình, biết rõ đối phương không nhìn thấy, vẫn là xấu hổ đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "À. "
Tần Ngụy Vũ chủ động hỏi: "Tìm tôi có việc sao? "
Kỷ Chi Nam ổn định lại, nói hai ba câu đem chuyện tiệc sinh nhật nói ra, tỏ vẻ không cần phải tốn nhiều công sức như vậy, để cho nhị lão vất vả lên kế hoạch, cậu làm tiểu bối thật sự băn khoăn.
Tần Ngụy Vũ trầm mặc một lát, nói: "Là tôi muốn tổ chức sinh nhật cho em. "
"A?" Câu trả lời bất ngờ khiến Kỷ Chi Nam ngây người trong chớp mắt.
Tần Ngụy Vũ lại lặp lại một lần nữa: "Là tôi muốn tổ chức sinh nhật cho em, nếu như tôi nhắc tới, em nhất định sẽ không đáp ứng, cho nên mới mời bọn họ thay tôi ra mặt. "
Không xong, lời này nên tiếp như thế nào?
Kỷ Chi Nam bị Tần Ngụy Vũ đột nhiên thẳng thắn làm cho tay chân luống cuống, nghẹn lời nói: "Cảm ... cảm ơn ý tốt của anh, nhưng tôi có cảnh quay vào ngày sinh nhật của tôi, thực sự không thuận tiện. "
"Tôi đi nói với đạo diễn các em một tiếng."
Kỷ Chi Nam cả kinh đến mức lông mày dựng thẳng lên: "Đừng đừng, không thể bởi vì một mình tôi làm chậm trễ tiến độ quay phim của cả đoàn làm phim, hơn nữa..."
Hơn nữa loại chuyện này một khi truyền ra ngoài, cậu ở trong giới còn lăn lộn như thế nào?
Tần Ngụy Vũ ở đầu dây bên kia cũng ý thức được đề nghị xúc động của mình không ổn.
Hắn chỉ sốt ruột muốn Kỷ Chi Nam đáp ứng. Tiệc sinh nhật gì đó chẳng qua chỉ là tìm cớ mà thôi, người ở đâu cũng không sao cả, hắn có thể bay đến bất kỳ góc nào trên thế giới cùng cậu.
Tần Ngụy Vũ chậm rãi nói: "Đây là sinh nhật đầu tiên của chúng ta sau khi kết hôn. "
Kỷ Chi Nam còn ở trong dư vị khϊếp sợ vừa rồi vẫn chưa hồi phục, không rõ sinh nhật này có ý nghĩa trọng đại gì, làm cho tên này lo lắng như thế.
Cậu chỉ nhớ đời này sau khi sống lại không được mấy ngày chính là sinh nhật Tần Ngụy Vũ. Khi đó cậu còn nằm trên giường bệnh, trong hành lang bệnh viện có một bệnh nhân có sinh nhật, lần lượt phát bánh ngọt ở phòng bệnh, cậu nhìn miếng bánh ngọt nhỏ bày trước mặt, trong lòng yên lặng nói "Chúc mừng sinh nhật" không ai có thể nghe thấy.
Kỷ Chi Nam nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Vậy thì như vậy đi, qua một tháng nữa đoàn làm phim nghỉ, tôi về nhà. "
"Thật sao?" Tần Ngụy Vũ lập tức hỏi.
Kỷ Chi Nam dở khóc dở cười, người này chẳng lẽ sợ bị mình lừa sao?
"Ừm, tiệc sinh nhật cũng không cần, phiền anh giúp tôi chuyển lời cảm ơn đến nhị lão."
"Được." Tần Ngụy Vũ sảng khoái đáp ứng.
Ngày 17 tháng 3, một ngày trước sinh nhật Kỷ Chi Nam, đạo diễn đã đến chào hỏi từ sớm, bảo cậu ngày mai trốn đi, kết thúc công việc cùng nhau ăn cơm.
Đây không phải là lần đầu tiên cậu được tổ chức sinh nhật cho đoàn làm phim, kiếp trước cũng chỉ có mấy người trong giới và người hâm mộ nhớ thương sinh nhật của cau75, bản thân cậu chưa từng để trong lòng.
Buổi tối trở lại khách sạn, chính là khi trăng sáng, trăng lưỡi liềm như loan đao treo trên bầu trời, chậm rãi xuyên qua lại trong tầng mây, sương khói mông lung, lúc ẩn lúc hiện.
Kỷ Chi Nam đứng nhìn một lúc lâu, sau đó chụp lại đăng weibo.
Người hâm mộ hỏi cậu có nhớ nhà không?
Kỷ Chi Nam tùy tiện chọn một câu trả lời: Nhớ các cô nha [ Thỏ]
Người hâm mộ hô to không chịu nổi, hỏi cậu hôm nay sao lại trêu chọc như vậy.
Kỷ Chi Nam cười không nói, duỗi thắt lưng, sớm tắm rửa đi sạch ngủ.
Sáng hôm sau mở điện thoại ra, không ngờ nhìn thấy lời chúc sinh nhật đầy màn hình. Kỷ Chi Nam tùy ý lật xem, không thấy hai chữ mỗi ngày quấy rầy cậu.
Lại lật một lần nữa, vẫn không có.
...... Người mà hắn thuê đã xin nghỉ hôm nay à?
--------
Hé lô các cậu, tui quay lại rồi đây. Và mang theo 1 nỗi sầu nho nhỏ :>> Sáng nay tui mới đọc bản truyện tranh chương mới nhất, thì trong bản truyện tranh, nhân vật em họ của Tần Ngụy Vũ - Lục, có tên đầy đủ là Lục Nhiễm. Mà trong bảng raw truyện chữ tui có, nhân vật này chỉ có 1 lần được đề cập tên là: Lục Thanh Thanh, còn lại trong raw đều là Lục. Giờ tui hoang mang quá, ko biết nên tiếp tục để Lục như raw hay đổi giống bên truyện tranh đey :((( các cậu có ý kiến gì hôn !-!