Edit: Lùn
Một tuần sau, trọng tâm quay phim dần dần chuyển hướng sang phủ Tể tướng, nơi này sắp ủ mưu lên một cuộc đảo chính cải triều, cũng là cao trào đầu tiên của toàn bộ bộ phim. Lúc này nam chính vẫn là thân phận Vương gia cũng từ tổ A dời tới, tổ B lập tức tiến vào trạng thái bận rộn.
Đoạn này là giai đoạn quan trọng, Thẩm Ngạn An từ phía sau hậu trường đi tới trước đài, cậu ở chỗ này đau đớn mất đi tình yêu, quỹ đạo cuộc sống cũng trong thời gian này phát sinh biến hóa lớn. Kỷ Chi Nam lấy lại mười hai phần tinh thần, phàm là tỉnh lại, liền tận lực bảo trì tâm tình cùng trạng thái của Thẩm Ngạn An. Tật xấu lớn nhất khi cậu đóng phim chính là dễ dàng bị người xung quanh dẫn dắt cảm xúc, kiếp trước chính là đoạn này diễn thật tệ, bị người ta chỉ trích, lần này cậu chuẩn bị đầy đủ, trước vài ngày người bên cạnh liền biết nên không quá ầm ĩ.
Vì thế Quách Hạo từ tổ A chạy tới cửa, liền thấy Kỷ Chi Nam một mình ngồi trên ghế, cầm sách vẻ mặt khổ đại cừu thâm, chung quanh cậu trong phạm vi hai mét cũng không có người, tìm nửa ngày, mới tìm được Ninh Lan cùng Lily đang cầm điện thoại di động ngồi xổm trong góc, hai người nói chuyện hoàn toàn dựa vào ngôn ngữ cơ thể, cũng không dám nói ra một tiếng.
Dưới tình huống nghiêm túc này, Quách Hạo rón rén đi tới, không khỏi hạ thấp giọng: "Đang nhìn cái gì vậy? "
Kỷ Chi Nam khép trang sách lại cho anh ta xem.
"Trường Sinh điện. Kỷ lão sư thật nhã hứng. "
Kỷ Chi Nam lắc đầu, giơ tay nhéo mi tâm: "Buổi chiều quay cảnh bi tình, tìm cảm giác. "
Quách Hạo ngồi xuống ghế bên cạnh: "Thế nào, sợ khóc không nổi? "
"Không phải, " Kỷ Chi Nam đặt cuốn sách lên đùi, "Sợ khóc quá xấu. "
Quách Hạo thật sự cho rằng cậu lo lắng lên phim khó coi, khuyên nhủ: "Kỳ thật ai khóc lên đẹp? Những người khóc trước ống kính cũng đẹp, có bao nhiêu người là khóc thật? Khán giả bây giờ là yêu cầu quá cao, cảm giác vừa phải chân thật, vừa phải đẹp mắt, làm sao dễ dàng như vậy. Theo tôi, đừng khóc ra nước mũi là được. "
Kỷ Chi Nam nở nụ cười: "Quách lão sư chẳng lẽ là đang lừa tôi? Trước khi khóc ra nước mũi, biểu tình kia phỏng chừng đã không đành lòng nhìn thẳng. "
Hai người chơi game bên kia nghe được cuộc nói chuyện bên này, buông điện thoại xuống đi tới.
Ninh Lan chỉ nghe được một từ khóa: "Nước mũi? Nhóm của chúng tôi năm ngoái lần đầu tiên giành được giải thưởng người mới, lúc lên sân khấu lấy giải thưởng tôi liền khóc ra một bóng nước mũi lớn, quay đầu lại bị chị người đại diện dạy đến nửa chết nửa sống. "
Lời này của cậu ta gợi lên một ít hồi ức của Kỷ Chi Nam, cuối năm ngoái cậu đi một sự kiện âm nhạc nào đó làm khách mời trao giải, dường như chính là trao giải thưởng nhóm người mới xuất sắc nhất.
Kỷ Chi Nam thuận tiện hỏi một câu, Ninh Lan cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy, chính là nhóm của chúng tôi, người nhận giải thưởng là đội trưởng của chúng tôi, có phải siêu đẹp trai hay không? "
Thật ra Kỷ Chi Nam không có ấn tượng gì, xuất phát từ lễ phép gật đầu đồng ý. Ninh Lan hình như còn vui vẻ hơn mình, cười ngây ngô hắc hắc.
Mắt thấy còn có chút thời gian, Quách Hạo đề nghị giúp Kỷ Chi Nam tìm cảm giác với lời thoại.
"Ừm... Kỳ thật cảm xúc trong đoạn áp lực này, tốt nhất có thể thay thế một ít trải nghiệm tình cảm chân thật, Tiểu Nam đã từng yêu đương chưa? "
Kỷ Chi Nam sửng sốt: "Không có... Không. "
"Thật hay giả? Khi đi học cũng không có kinh nghiệm nữ sinh thích bị người khác đuổi theo? Cầu mà không được mặc dù cùng đau mất yêu không giống nhau, nhưng cảm xúc bi thương hẳn là không thể khác nhau. "
Lily ngẩng đầu tự hào nói: "Chỉ cần Kỷ lão sư chúng ta muốn đuổi theo, ai có thể cự tuyệt được? "
Ninh Lan đi theo phụ họa: "Đúng vậy. "
Quách Hạo phối hợp che trái tim, bộ dáng bị đả kích nặng nề.
Chỉ có Kỷ Chi Nam yên lặng ngồi ở chỗ đó, bị bốn chữ "cầu mà không được" làm cho suy nghĩ.
Giữa trưa, nữ diễn viên Lưu Vũ Khanh đóng vai thanh mai trúc mã của Thẩm Ngạn An mới đến đoàn làm phim, vừa đến đã phân phát trà sữa cho nhân viên đoàn làm phim, cười ngọt ngào nói xin lỗi đến trễ.
Lưu Vũ Khanh sinh ra trong một gia đình có thế hệ diễn xuất, là một diễn viên trẻ hiếm có trong số các diễn viên trẻ đương đại, phân cảnh của cô trong "Phúc Giang Sơn" không nặng, hơn nữa trên cơ bản đều tồn tại trong hồi ức của Thẩm Ngạn An, hơn nữa vốn là khách mời tình bạn, cho nên cũng không quá để nhân vật này trong lòng, chỉ định tùy tiện đến đây.
Nhưng mà Kỷ Chi Nam không muốn tùy tiện đóng phim với cô. Lưu Vũ Khanh bên này vừa đến, mông còn chưa ngồi nóng, cậu liền cầm kịch bản tìm tới cửa yêu cầu đối diễn.
Lưu Vũ Khanh đang đắp mặt: "Cảnh đó không phải ngày mai mới quay sao? Hãy nói sau. "
Kỷ Chi Nam đáp lại, sau đó không nói một tiếng ngồi ở bên cạnh chờ.
Lưu Vũ Khanh bị cậu làm cho không còn cách nào khác, chỉ có thể dành thời gian đối thoại với cậu hai lần.
"Này là lần đầu gặp, làm tiểu thư quan gia, tôi cảm thấy tâm tình của cô còn có thể thu lại một chút, thẹn thùng một chút."
Nửa đường Kỷ Chi Nam không ngừng đưa ra đề nghị, Lưu Vũ Khanh lúc đầu cảm thấy bị một hậu bối nhỏ tuổi hơn mình, tư lịch nông chỉ điểm diễn xuất rất mất mặt, nhưng ngôn từ của Kỷ Chi Nam khiêm tốn, hơn nữa từng câu từng chữ đều nói lên ý tưởng, lời thoại đúng đến cuối cùng, cô không khỏi thay đổi suy nghĩ rất nhiều đối với lưu lượng tiểu sinh trước mắt.
Hai người cùng nhau ăn cơm hộp của đoàn làm phim.
Ăn xong, Lưu Vũ Khanh nói đùa: "Buổi chiều khóc trong mưa cố lên, cho phép cậu nhớ mặt tôi khóc. "
Kỷ Chi Nam ra vẻ đứng đắn sờ sờ cằm: "Nghĩ đến gương mặt xinh đẹp như vậy, tám phần chỉ muốn cười không muốn khóc. "
Lưu Vũ Khanh cười ha ha: "Bạn nhỏ các cậu bây giờ đều biết trêu chọc như vậy sao? "
Buổi chiều trước khi lên diễn, Kỷ Chi Nam nhận được wechat của Tần Ngụy Vũ: [Buổi chiều có mưa, cẩn thận đừng bị cảm lạnh]
Kỷ Chi Nam nghĩ thầm vừa vặn, tiết kiệm được tiền phun nước tạo cảnh của đoàn làm phim.
Cảnh thẩm Ngạn An được sắp xếp ở nửa sau, vừa muốn bắt đầu quay, trên trời đã bắt đầu rơi mưa xuống, chỉ chốc lát sau đã thành mưa to, đạo diễn vui mừng khôn xiết, vội vàng thúc giục mọi người tranh thủ thời gian, mưa dưới thời tiết tự nhiên so với mưa nhân tạo quay được hiệu quả tốt hơn nhiều.
Theo đạo diễn ra lệnh "Action", Kỷ Chi Nam không chút do dự đi vào trong mưa, chờ nước mưa ướt đẫm toàn thân, bùm bùm quỳ gối trên đất bùn đọng nước.
Quay thuận lợi, ba lần liền qua.
Cơn mưa cuối mùa đông đầu xuân còn mang theo hàn ý, bởi vì trong phim đặt ra là vào mùa hè, để thể hiện chân thật, Kỷ Chi Nam chủ động yêu cầu chỉ mặc một chiếc áo đơn bào, cũng không dán miếng dán ấm, trong quá trình quay còn bị sặc vài ngụm nước, vừa quay xong Lily liền đi lên khoác quần áo cho cậu, đẩy cậu vào phòng hóa trang.
Kỷ Chi Nam chạy đến trước máy quay cùng đạo diễn xem lại, sau khi xác nhận biểu hiện vừa rồi mình cũng hài lòng, mới run rẩy đi thay quần áo.
Nửa chừng Lily gõ cửa một lần: " Kỷ lão sư, có khách đến thăm. "
Kỷ Chi Nam hỏi là ai, Lily có lẽ không nghe thấy, vẫn chưa trả lời. Cậu cho rằng Ninh Lan hoặc Quách Hạo lại từ nhóm A chạy tới xâu cửa, túm lấy khăn mặt lau nước mũi, ôm áo lông mở cửa.
Tần Ngụy Vũ cho rằng còn phải đợi một lát, cửa mở ra bất ngờ không kịp đề phòng, hắn còn chưa chuẩn bị tốt, liền đối mặt với khuôn mặt có chút tái nhợt của Kỷ Chi Nam. Tiểu tử kia đầu mũi đỏ hồng, hốc mắt cũng đỏ hồng, trong mắt còn ngập một tầng hơi nước, thoạt nhìn vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Vừa rồi lúc quay phim, người trong lòng nghĩ đến cứ như vậy bất ngờ xuất hiện trước mặt, miệng Kỷ Chi Nam giật giật, ma xui quỷ khiến nói: "Anh tới rồi. "
Tần Ngụy Vũ đầu tiên sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm. "
Kỷ Chi Nam sau khi phản ứng lại hận không thể đánh vào miệng mình, này là lời quỷ gì?
Còn chưa hối hận xong, một cái hắt hơi phát tiết hàn khí nhảy ra trước, Kỷ Chi Nam xấu hổ quay đầu lại lấy giấy, Tần Ngụy Vũ trước cậu một bước lấy áo lông tới, thành thục bọc trên người cậu.
Kỷ Chi Nam lau mũi, vừa kéo khóa vừa hỏi: "Sao anh lại tới đây? "
"Đi công tác, thuận tiện đến thăm em." Tần Ngụy Vũ nói.
Kỷ Chi Nam đối với câu trả lời của hắn bán tín bán nghi, trong ấn tượng Tần gia cũng không có phát triển kinh doanh ở khu vực phụ cận. Tuy nhiên, những điều này không liên quan gì đến cậu, cậu nói một cách lịch sự: "Bây giờ nhìn rồi, anh có thể đi." "
Đoàn làm phim nhiều người, nhất là còn có một đứa trẻ Ninh Lan đã xem qua giấy chứng nhận kết hôn của hai người bọn họ, Kỷ Chi Nam lo lắng sẽ gặp chuyện phiền phức.
Cậu cho rằng Tần Ngụy Vũ còn có thể giống như lúc trước mặt dày vẫn còn ở một lát, không nghĩ tới hắn bỏ lại một câu: "Vậy tôi đi trước, em chiếu cố tốt chính mình. " Thật sự rời đi.
Nhưng mà đến buổi tối, Kỷ Chi Nam mới biết mình quá ngây thơ, người ta nói là "đi trước", không nói sẽ không trở về.
Cơm chiều là của cục đạo diễn, nói có tư cách đến đoàn làm phim thị sát, mời năm sáu diễn viên chính đi cùng, Kỷ Chi Nam cũng ở trong đó.
Vừa ngồi xuống cậu đã suy nghĩ, tư bản nhà người ta đều nhúng tay vào lúc chọn góc, tư bản này đang quay phim giữa chừng chạy tới, chẳng lẽ muốn chen vào trong phim? Lúc ở đoàn làm phim khác, cậu cũng không phải chưa từng gặp phải loại tình huống này, con cái của một người thân thích thích diễn xuất, chào hỏi đạo diễn, tạm thời thêm một vai diễn cũng là chuyện thường.
Bên cạnh eo Quách Hạo thẳng tắp, ánh mắt lại có chút chột dạ, che miệng nhỏ giọng hỏi Kỷ Chi Nam: "Loại cục này, không phải là vì cái kia chứ? "
Kỷ Chi Nam lắc đầu: "Hẳn là không phải, đạo diễn Trần không giống người như vậy. "
Quách Hạo cân nhắc, cũng đúng, diễn viên lão hoàng đế kia cũng nằm trong số đó, nào có ai muốn kéo da còn chính đại quang minh mời nhiều người như vậy.
Đợi không lâu sau mọi người đến.
Đạo diễn vẻ mặt tươi cười đứng lên nghênh đón: "Tần tổng, mau mời ngồi mau mời ngồi. "
Kỷ Chi Nam nghe vậy mí mắt giật giật, người còn chưa đi tới trước mặt, cậu dùng dư quang liếc trộm một cái.
Sợ cái gì đến cái đó, thật đúng là hắn.
Món ăn lên từng món, Kỷ Chi Nam lại ăn không biết vị. Tất cả lực chú ý của cậu đều đặt ở trên người Tần Ngụy Vũ đối diện, nhìn thấy hắn cùng đạo diễn uống liền kinh hồn bạt hùng, sợ hắn uống nhiều nói ra lời gì kinh hãi xung quanh.
May mà rượu vào Tần Ngụy Vũ luôn luôn rất tốt, sau khi bị đạo diễn nhiệt tình lôi kéo rót hết ly này đến ly khác, cũng chỉ là thần thái có chút mê ly, lời nói ngược lại không thay đổi nhiều.
Kỷ Chi Nam từ trong miệng đạo diễn biết được, thì ra trước khi "Phúc Giang Sơn" bắt đầu quay, một trong những nhà tài trợ đột nhiên rút vốn, kế hoạch quay phim vốn vì vậy mà chậm trễ, đang sứt đầu mẻ trán, Tần Ngụy Vũ đột nhiên tìm được ông, chủ động yêu cầu đầu tư vào bộ phim truyền hình này.
Đạo diễn nói xong liền rơi nước mắt, hai tay ôm quyền cảm tạ Tần tổng đưa than trong tuyết. Tần Ngụy Vũ nói mình cũng là vì cầu báo đáp, không cần khách khí.
Cuối cùng đạo diễn kéo một bàn người mời rượu Tần tổng, cùng nhau tưởng tượng tương lai tươi sáng, chúc phim truyền hình của chúng ta nhân khí, danh tiếng, tiền bạc ba vụ thu hoạch.
Một bữa cơm xuống, cũng coi như khách chủ tận hoan.
Cơm nước xong, thuê xe về khách sạn, gặp Tần Ngụy Vũ nhận phòng tại quầy lễ tân khách sạn.
Quách Hạo cùng một nam diễn viên khác khiêng đạo diễn say xỉn đi lên trước, Kỷ Chi Nam chậm rãi đi ở phía sau, cùng Tần Ngụy Vũ đi cùng thang máy, đi xuống cùng một tầng.
Chân vừa giẫm lên thảm mềm mại ở hành lang, Kỷ Chi Nam dừng lại, nói: "Nhà các anh bắt đầu đầu tư phim truyền hình từ khi nào vậy? "
Tần Ngụy Vũ dừng bước: "Vừa mở rộng kinh doanh mới. "
Kỷ Chi Nam "A" một tiếng, nhắc nhở qua loa: "Nghề này cũng không vui, làm không tốt sẽ thiệt thòi. "
Tần Ngụy Vũ: "Không sao đâu. "
Kỷ Chi Nam đi về phía trước hai bước, lại dừng lại: "Anh nói đi công tác chính là vì chuyện này? Bộ phim đã được quay, không cần phải đặc biệt chạy một chuyến. "
Tần Ngụy Vũ: "Ừ, thuận tiện đến xem phim. "
Kỷ Chi Nam quay đầu nhìn hắn.
Tần Ngụy Vũ tiếp tục: "Chủ yếu là đến thăm em. "
Trong hành lang không có ai, điều kiện khách sạn này bình thường, cách âm lại không tệ, hầu như không nghe được âm thanh khác, bốn phía rất yên tĩnh.
Kỷ Chi Nam đột nhiên nghĩ đến buổi chiều quay phim, cậu nghĩ người trước mặt này khóc lớn một hồi, nhất thời có chút luống cuống, ngón tay theo bản năng túm lấy ống tay áo: "Có cái gì hay..."
"Nhớ em." Tần Ngụy Vũ thấp giọng nói, "Muốn gặp em, liền tới đây. "